Sau khi lời nói của Du An Lý rơi xuống, cánh cửa phòng tắm đột nhiên im ắng đến đáng sợ.
Đề tài đã cố tình lảng tránh kể từ khi tái hợp liền không đoán trước mà mở ra, khiến Tả Nhan bình tĩnh hơn những gì nàng tưởng tượng.
Tựa như môi đang mím chặt bỗng nhiên được buông ra, thậm chí nàng còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
—— Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Tả Nhan nghĩ, cảm giác bồn chồn theo nàng khi buổi sáng mở mắt ra cũng chậm rãi bình phục lại.
Nàng định tổ chức ngôn ngữ nói, nhưng người trong phòng tắm đã quay lại, bắt đầu cầm bàn chải đánh răng.
Không khí đình trệ bắt đầu lưu động, tiếng nước vang lên, Du An Lý mang thần sắc tự nhiên rửa mặt xong, không khỏi ngẩng đầu nói: “Em muốn nhìn tôi đi vệ sinh sao?”
Dũng khí của Tả Nhan vừa mới dấy lên liền hạ xuống.
Nàng nhấc tay đóng cửa phòng tắm, ngượng ngùng không dám đứng bên ngoài đợi, đơn giản quay đầu đi vào phòng ngủ của Du An Lý.
Trên giường còn chưa kịp dọn dẹp, áo choàng tắm Du An Lý cởi ra liền tùy tiện ném lên trên chăn bông, trên vỏ gối của hai chiếc gối có dấu vết của người ngủ, còn có khí vị trong chăn bông và ga trải giường...
Tả Nhan đều không nhìn được trong một giây, vùi đầu cởi vỏ chăn cùng ga trải giường xuống, treo tạm chiếc áo choàng tắm lên giá áo khoác bên cạnh, chuẩn bị tìm một bộ giường mới từ tủ quần áo để thay.
Nhưng mà, sau khi nàng mở tủ ra, nhìn bên trong hơn phân nửa là quần áo của mình, nàng nhớ tới Du An Lý mới chuyển đến, không có nhiều đồ trong tủ quần áo.
E rằng những thứ trên giường cũng mới mua được mấy ngày.
Chiều hôm qua, hai người bị chuyện "Chiếc nhẫn" gián đoạn, cả hai lại quên mất phải ra ngoài mua những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Một người bận cầm máy tính trong suốt một buổi chiều, người kia chơi điện thoại trên ghế sofa rất lâu, cho đến khi làm cơm chiều mới có giao lưu.
Lúc đó Tả Nhan đang nghĩ cách lảng tránh đề tài này, nàng biết mình chưa sẵn sàng đối mặt, nàng không muốn nge Du An Lý nói những gì mà mình không dám nghe.
Cho dù đó là chất vấn hay cái gì khác.
Dù sao nàng đã làm rùa đen rụt đầu nhiều năm như vậy, cũng không phải là thời gian ngắn.
Nhưng mà, chỉ sau một đêm, tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát của Tả Nhan.
Mặc dù nàng không nghĩ mình có thể chơi lại Du An Lý, nhưng tốc độ này quá nhanh, không cho nàng một chút thời gian chuẩn bị.
—— Nói cho cùng, đều là sắc tự trên đầu con dao, dưới váy thạch lựu cũng không thể thoát ra được.
Cuối cùng Tả Nhan cũng nhận mệnh gõ cửa phòng tắm đang đóng.
“Lát nữa chị lại đến nhà tôi đi, trên tủ quần áo có ga trải giường.”
Giường của hai người có kích thước tương đương nhau, cho nên có thể dùng được.
Trong phòng tắm không có tiếng trả lời, Tả Nhan chờ một lúc, không nhịn được cao giọng hỏi: “Chị sao vậy?”
Một lúc sau, thanh âm của Du An Lý từ ngoài cửa truyền đến: “Tối hôm qua tôi không nhẫn tâm đả kích em."
Đáy lòng Tả Nhan bỗng nhiên sinh ra linh cảm không tốt.
Giây tiếp theo, nàng nghe Du An Lý nói: “Mấy năm qua đi, kỹ thuật của em hiển nhiên càng lúc càng kém.”
Tả Nhan: "..."
Nàng nhìn móng vuốt của mình, vội vàng hỏi: "Chị có bị thương không?"
Trước khi đi vào, nàng dùng khăn giấy khử trùng trên đầu giường lau tay, nàng đã sớm quen không để móng tay, mỗi lần mọc ra một chút là cắt bỏ ngay, không đến mức lại làm ra loại chuyện này đi?
Tiếng xả bồn cầu vang lên, theo sau là xả nước bồn rửa tay.
Du An Lý đứng sau cửa, rửa tay ở bên bồn rửa tay, bình tĩnh đáp: "Không chảy máu, hẳn là không có vết thương."
Tả Nhan có chút xấu hổ, một lúc sau mới hỏi: "Còn đau không?"
Nàng đã quên mất mình mới là người bị "mắc mưu", vừa nghĩ đến bộ dáng tối qua giống như đã nhiều năm không được ăn thịt, liền muốn đào hố chôn ngay tại chỗ.
Mặc dù, thực sự đã rất nhiều năm.
Du An Lý mở cửa, Tả Nhan đang dán vào cửa, đứng không vững liền nhào vào trong ngực cô.
Một bàn tay đẩy đầu nàng ra, để nàng tránh xa nơi mềm mại.
“Gần trưa rồi, tốt xấu gì em cũng để tôi làm cơm đi.”
Du An Lý nói, đi ngang qua nàng hướng về phía phòng bếp.
“Tôi không có ý đó!”
Tả Nhan vội vàng đi theo mông cô giải thích.
Du An Lý phớt lờ nàng, không trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng, cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra xem, vừa lật mọi thứ vừa hỏi nàng: “Ăn cái gì?”
Hôm qua hai người đi siêu thị mua rất nhiều thứ, còn nhiều hơn mấy ngày trước.
Tả Nhan cũng đói bụng, nhưng nàng còn mệt hơn, không chỉ tay mệt cả người mệt, mà tâm cũng mệt.
“Chị đừng làm, tôi đi mua thuốc cho chị, thuận tiện đóng gói đồ ăn ở dưới nhà mang lên.”
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng hỏi: “Mua thuốc gì?”
Tả Nhan hoài nghi cô dụng tâm hiểm ác, ấp úng một lúc mới căng da đầu nói: “Không phải chị đau nơi đó sao?”
Lúc ở phía trên, Tả Nhan thật sự có chút xuống tay không nhẹ, nàng tự ngẫm nghĩ, còn tích cực tính toán đền bù khuyết điểm.
Còn chuyện "bị lừa", việc nào ra việc đó, sau này thanh toán cũng không muộn.
Tả Nhan mang tâm tình vui vẻ nghĩ, căn bản không suy xét khả năng khác.
Sau khi chờ phản ứng lại, nàng đã hoàn toàn không xuống được tàu tặc.
Du An Lý có thể nhìn thấu những tâm tư đó từ khuôn mặt của nàng dễ như trở bàn tay.
Cô dừng vài giây, sau đó nhìn sang chỗ khác, mơ hồ trả lời: “Không sao, qua hai ngày là tốt rồi.”
Tả Nhan cho rằng là cô ngượng ngùng, vội vàng thuyết phục: “Vấn đề này nên nghiêm túc xem xét, đừng để bị nhiễm trùng, chị nói cụ thể xem đau chỗ nào, bên ngoài hay bên trong, tôi đi tiệm thuốc mua thuốc về."
Du An Lý liếc nàng một cái, đột nhiên hỏi: "Em định nói với bác sĩ tiệm thuốc như thế nào?”
Đầu óc Tả Nhan hoảng loạn, lập tức câm miệng.
Đây ...
Đây mới là vấn đề.
Đối với một người đều muốn tránh khám phụ khoa mà nói, chỉ cần miêu tả tình trạng bệnh, mức độ xấu hổ cũng đã bạo nổ.
Nói không chừng bác sĩ còn hỏi "Tạo thành như thế nào".
Sau đó nàng thực sự chết xã giao ngay tại chỗ.
“Yên tâm đi, tôi nói không sao chính là thật sự không sao.”
Du An Lý nói, lấy ra một túi bánh trôi từ ngăn đá của tủ lạnh, hỏi nàng, “Nhân mè đen hay nhân trái cây?”
Hai người ngủ quá muộn, vừa ngủ dậy không có nhiều tinh thần cũng không có cảm giác thèm ăn, tốt nhất nên ăn những món thanh đạm.
Tả Nhan không biết có phải do hai ngày nay bị dọa sợ, vẫn luôn không ăn uống được gì, nghe mùi tanh đều sẽ có chút buồn nôn, kỳ thực cũng có cùng khẩu vị của Du An Lý.
“Nhân mè đen đi.”
Bánh trôi nhân trái cây đối với nàng quả thực chính là món hắc ám, cũng giống như canh lẩu cà pháo, khiến nàng không thể lý giải nổi.
Du An Lý đóng tủ lạnh lại, thản nhiên nói: “Trước kia cũng giống vậy.”
Tả Nhan không biết có phải là cô cố ý hay không, nhưng hiện tại nàng đã mang thành kiến đi nhìn Du An Lý, không phân biệt được đây là cố ý hay là vô tình mà xử lý như "Cố ý."
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi không có nơi nào khác với trước kia.”
Tả Nhan kèm theo thuốc súng nói, nửa điểm cũng không che giấu trào phúng của mình.
Du An Lý cau mày, giơ tay đặt nồi nước lên bếp, bật lửa.
Cô mở tủ khử trùng bên dưới, lấy ra hai cái bát nhỏ, cuối cùng đưa cho Tả Nhan một ánh mắt nhàn nhạt.
"Nếu kỹ thuật của em giống như trước kia, tôi sẽ hài lòng hơn."
"..."
Lưu manh!
Sau khi bị gián đoạn, cuối cùng Tả Nhan cũng không ra ngoài mua thuốc.
Sau khi vo viên bánh trôi bỏ vào trong nồi, Du An Lý sang phòng bên cạnh lấy ga trải giường, sau khi đi đi lại lại như vậy, cô hoàn toàn dọn sạch tủ của Tả Nhan.
Tả Nhan nhìn đống chăn ga gối đệm cô đang ôm, cùng với những đồ dùng cần thiết hàng ngày trên quầy, muốn giãy dụa một chút, nói: "Chờ mấy ngày nữa tôi sẽ dọn về, sẽ không quấy rầy chị nữa."
Du An Lý không vạch trần nàng, đặt đồ trở lại phòng ngủ, đi vào bếp tắt lửa.
Tả Nhan cầm thìa đưa cho cô, ăn ở miễn phí cũng thật có chút xấu hổ, mà chủ động quán xuyến việc nhà giống như không coi mình là người ngoài, chỉ có thể giúp việc nhỏ mà thôi.
Hai bát bánh trôi, một bát có nhiều nước canh hơn bát còn lại.
Tả Nhan tự giác nhận lấy phần có nhiều nước canh hơn, bởi vì nàng thích uống nước canh bánh trôi, ấm áp mà hương vị cũng không tệ, có thể làm dịu đi vị ngọt của nhân mè đen.
Nhưng Du An Lý không phải là người thích uống nước canh. Cô đều thích ăn cái gì đó cùng nước sôi để nguội.
Khi ngồi xuống bàn ăn, Tả Nhan nhìn cô rót một cốc nước nóng, phát hiện điểm này không có gì thay đổi.
Tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Từ trước đến nay Du An Lý luôn không nói chuyện khi ăn, trong bầu không khí yên tĩnh này, Tả Nhan mới nhớ ra đề tài vừa bị gián đoạn.
Nàng dùng thìa khuấy trong bát, thỉnh thoảng nhìn người đối diện.
Phản ứng của Du An Lý sau khi thức dậy hôm nay thực sự rất bình thường, khi nói câu kia trong phòng tắm cũng vậy, bình tĩnh đến mức làm Tả Nhan không thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Nếu sau khi trở về Du An Lý đối đãi với nàng như người xa lạ, hoặc là dứt khoát xả khẩu khí tàn nhẫn ra ngoài, sau đó cả đời không qua lại với nhau, Tả Nhan cũng có thể hiểu.
Chỉ riêng loại tiến triển này làm nàng cảm thấy mờ mịt, nhưng đồng thời cũng không có cách nào đi ứng phó.
Tả Nhan chưa từng nghĩ rằng nàng và Du An Lý vẫn có thể ngủ chung giường, ăn chung bàn như hiện tại.
Tôn nghiêm của Du An Lý mạnh mẽ đến mức ngay cả việc trả lại tiền điện thoại của nàng cũng hoàn toàn có thể khiến cô khó chịu, huống chi là những chuyện xảy ra sau đó.
Tả Nhan thực sự biết rằng, mấy năm nay, Du An Lý không chỉ trở về một lần.
Nhưng cô chưa từng liên lạc với mình, ngay cả khi số điện thoại của nàng từ cao trung vẫn chưa từng thay đổi.
Đôi khi Tả Nhan cũng cảm thấy hối hận, trong đoạn thời gian thống khổ nhất, nàng đã tìm mọi cách tìm kiếm thông tin liên lạc của Du An Lý ở nước ngoài, nhưng nàng không đủ dũng khí gọi đi.
Những lời đả thương nàng đã nói khi hai người chia tay, thật quá không còn đường sống, phá hỏng mọi điều hối tiếc của cô.
Lúc đó Tả Nhan đã nghĩ, Du An Lý nhất định sẽ không để ý đến nàng nữa, đời này đều sẽ không.
Có thể sau này gặp lại, hai người đều sẽ hoàn toàn thay đổi, ngay cả một lời chào hỏi cũng lạnh lùng xa lạ.
—— Trong mấy năm đầu, Tả Nhan luôn mơ thấy cảnh tượng đáng sợ này.
Cho đến một ngày, Du An Lý thực sự xuất hiện trước mặt nàng.
“Nếu không ăn nữa, đồ trong bát em sẽ nguội.”
Du An Lý lau miệng, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn.
Sau đó Tả Nhan mới định thần lại, dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Sau khi ăn một bát bánh trôi ấm nóng, Du An Lý như được tiếp thêm chút năng lượng, gương mặt không còn buồn ngủ nữa.
Một tay cô chống cằm, thần thái thoải mái nhìn Tả Nhan.
Ánh mắt sáng ngời, bát bánh trôi này Tả Nhan thật sự ăn đến gian nan.
Ăn xong, cơ thể trở nên ấm áp, Tả Nhan thoải mái thở dài, hai tay cầm bát bắt đầu uống canh.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Người đối diện đột nhiên hỏi, Tả Nhan liền sặc một ngụm canh.
Nữ nhân này quá nham hiểm, lại lên tiếng lúc nàng đang uống canh.
Tả Nhan có chút chật vật đặt bát xuống, nhanh chóng lấy ra mấy tờ giấy lau miệng cùng bàn ăn, không khỏi mắng thầm một câu.
Du An Lý chống đầu, thấy nàng vùi đầu không nói lời nào, cô không chút để ý nói: “Tôi đoán em đang nghĩ đến tôi.”
“Ai, ai nghĩ đến chị!”
Tả Nhan lập tức ngẩng đầu muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy đôi mắt màu nâu kia liền cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Du An Lya lười biếng nghiêng đầu, vừa chống cằm vừa giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, có âm thanh cùng tiết tấu.
Tả Nhan nhớ lại kỳ nghỉ hè ác mộng, vô thức trở nên khẩn trương.
Du An Lý nhìn vào mắt nàng, ngữ khí tùy ý nói: “Nếu không nghĩ đến tôi, vậy em nhìn tôi làm gì?”
"Chị đẹp nên không được nhìn sao?”
Tả Nhan không chút suy nghĩ mà phản bác.
Du An Lý dừng một chút, sau đó cười một tiếng.
"Cho nên em chính là thấy sắc nảy lòng tham.”
Tả Nhan rất khó chịu trước bộ dạng của cô.
Thật giống như mình vẫn là kẻ ngốc bị cô khống chế trong lòng bàn tay.
Nàng nghĩ nghĩ, tâm lý nổi loạn bùng phát, cả người dựa vào bàn, bình tĩnh đáp lễ một câu: "Đúng vậy, một đại mỹ nữ như Du tổng, ngủ được chính là kiếm lời."
Tả Nhan nói, tầm mắt cẩn thận quét qua người cô một lần, một chỗ cũng không buông tha.
"Chị là người đẹp nhất mà tôi từng ngủ qua, người thấy sắc không nảy lòng tham thì còn là con người sao?"
Nàng càng nói càng không kiêng nể gì, bộ dáng sinh tử không để ý đến siêu thoát.
Kỳ thực, lời Tả Nhan nói là sự thật.
Buổi sáng thức dậy, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là mình đang "mắc mưu", mà là nàng đang nằm mơ.
Một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ.
Nếu không cần phải trả giá, giấc mơ này còn đẹp hơn.
Đáng tiếc đây không phải là mơ, mà là một hiện thực đẫm máu.
Nhưng mà, Tả Nhan không cho rằng mình là người thua cuộc - ít nhất hiện tại còn không mệt.
Nàng biết kia chính là hoa ăn thịt người, dám chạm vào liền sẽ có tư tưởng “ăn tươi nuốt sống”, nhưng nàng còn cần phải trả giá sao?
Muốn chết, cũng phải vượt qua cơn nghiện trước.
Cho nên, Tả Nhan đã bình tĩnh trải qua "nghiện miệng", dù là hiện tại hay đêm qua.
“Tôi rất vui mừng.”
Du An Lý còn không có thay đổi tư thế, bình tĩnh nói.
Nhưng Tả Nhan không hề thả lỏng cảnh giác, vì nếu không chú ý, nàng sẽ bị người này dắt mũi, sau đó sẽ phải trả giá cho sự bất cẩn của mình.
“Hóa ra tôi vẫn có lực hấp dẫn với em như vậy.”
Du An Lý nói, mắt quét qua môi nàng.
“Vậy xem ra không cần phí quá nhiều sức lực.”
Tả Nhan: “…?”
“Em có biết hiện tại em hoàn toàn khác hôm qua cùng ngày kia không?”
Tả Nhan không thể nhịn được nữa, hiện tại người này quá mức có lệ, cô còn không ngụy trang những thứ cơ bản nhất, có phải không cho nàng chút mặt mũi hay không a?
Du An Lý cười một riếng, lúc nói chuyện đã có chút lười biếng.
"Lúc trước tôi cũng không biết một tuần là có thể thu phục, điểm này tôi sai lầm, tôi thật xin lỗi em."
Tả Nhan cảm thấy mình bị mạo phạm trắng trợn.
“Du An Lý, chị đừng quá kiêu ngạo, tôi còn chưa có đồng ý đâu!” Nàng tức giận vỗ bàn.
“Đồng ý cái gì?” Du An Lý nghiêm túc hỏi.
Khẩu khí của Tả Nhan cứ như vậy bị làm nghẹn trở về.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối Du An Lý chưa từng nói qua câu kia.
Mặc dù đã làm tất cả những gì nên làm và không nên làm, hơn nữa đã làm rất cao điệu, một chút cũng không lo lắng Tả Nhan sẽ không thể nhìn thấy.
Nhưng chỉ cần cô không nói những lời kia, Tả Nhan sẽ không có bất kỳ cơ hội nào từ chối cô, trừ khi nàng không còn sức cắn câu, nếu không chỉ có thể bị cô dắt mũi.
Quá nham hiểm.
Tả Nhan tức giận đến mặt đỏ bừng, nhìn cô chằm chằm không nói nên lời.
Du An Lý mang tâm tình vui vẻ đứng lên, bỏ lại một câu "Nhớ rửa bát", liền thong thả ung dung trở về phòng ngủ.
Cùng vị tỷ tỷ cẩn thận ôn nhu của trước kia quả thực như hai người khác nhau.
Tả Nhan tự nhủ: Nhớ kỹ bài học hôm nay.
Sau đó cam chịu bắt đầu thu dọn bát đĩa.
Ăn ké chột dạ, cho nên cúi đầu khi phải cúi đầu.
Một ngày thứ bảy đẹp trời bắt đầu với một ngụm khí nghẹn trong bụng.
Tả Nhan trơ mắt nhìn Du An Lý cầm chìa khóa đến căn hộ của mình, mỗi một chuyến đều mang một đống đồ về, từ quần áo đến đồ dùng, đến hai máy tính cùng tất cả máy chơi game, đồ ăn trong tủ lạnh không ăn sẽ hết hạn sử dụng vân vân mây mây, có thể nói chính là cướp sạch.
Một khi nàng phản đối, nàng sẽ nhận được một ánh mắt bình đạm cùng một câu: “Vậy lúc em muốn dùng thì tự mình đi lấy đi?”
Tả Nhan chỉ có thể câm miệng.
Chiều hôm qua ở nhà chơi điện thoại thật đúng là làm nàng nhàm chán muốn chết, nhưng lúc đó vì một câu "Chiếc nhẫn" mà giận dỗi Du An Lý, không thể kéo mặt nhờ cô đi lấy máy tính cùng máy chơi game.
Hơn nữa người khác bận làm việc, mình ngồi bên cạnh chơi game cũng quá kỳ cục, quả thực rất giống hồi cao trung.
Tả Nhan không muốn mình trông như chưa trưởng thành, mặc dù bản thân nàng biết đó chỉ là một loại tâm lý ấu trĩ.
Nắng chiều đúng là thoải mái, Tả Nhan nghĩ Du An Lý vẫn bận rộn công việc như hôm qua, cầm máy tính định vào phòng ngủ chơi.
Nhưng mà, khi vừa mở cửa phòng ngủ, nàng liền nhìn thấy một mảnh trắng bóng.
“Lúc chị thay quần áo tốt xấu gì cũng nên khóa cửa lại a."
Tả Nhan vội vàng đi ra ngoài, đè lại trái tim đang đập loạn nhịp, oán giận một câu.
Du An Lý cảm thấy nàng thật đúng là có ý tứ, lúc xấu hổ cũng rất xấu hổ, lúc ăn cũng lăn lộn người không ít.
“Thay quần áo ở nhà mình, tại sao tôi cần phải khóa cửa.”
Cô mặc một chiếc váy ngủ có đai, tùy ý mở cửa, sau đó vén chăn lên nằm trên giường.
Khi Tả Nhan nhìn thấy tư thế của cô, liền biết cô đang định ngủ trưa."
Du An Lý không thích mặc quần áo khi ngủ.
Sau này Tả Nhan mới phát hiện ra điểm này, bởi vì trước kia nàng chưa từng thấy Du An Lý cởi đồ đi ngủ.
Mặc kệ là ngủ một mình hay hai người ngủ chung, đều giống nhau.
Khi phát hiện ra điểm này, Tả Nhan cảm thấy rất kỳ quái, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng không nhịn được hỏi cô: "Lúc trước kia ở khách sạn, em kêu chị cởϊ qυầи áo, tại sao chị không cởi?"
Tả Nhan không còn nhớ rõ lúc đó Du An Lý có biểu tình gì, đèn đầu giường không quá sáng, ngũ quan của nhau vẫn luôn là mơ hồ, lại bị năm tháng vùi lấp, cho nên đã hoàn toàn mờ đi.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ lúc đó Du An Lý nói gì.
“Trong hoàn cảnh này, mặc nhiều sẽ tiện hơn.”
Lúc đó Tả Nhan còn nghĩ mình đã hiểu.
Cho đến khi nàng biết được thói quen của Du An Lý dưỡng thành như thế nào mới chân chính hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
—— Ở nơi không có cảm giác an toàn, Du An Lý sẽ không bao giờ cởϊ qυầи áo khi ngủ.
“Chị muốn ngủ trưa sao?”
Tả Nhan cố ý hỏi, đóng cửa phòng sau lưng nàng.
Máy tính trên tay hơi nặng, nàng đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ ở một bên.
Du An Lý đã đắp chăn bông, trả lời rồi nhắm mắt lại.
Tả Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
Nơi thoải mái nhất trong mùa đông chính là chiếc giường ấm áp.
Nàng nhẹ nhàng đi vòng qua bên kia giường, cởi dép rồi chui vào ổ chăn cùng Du An Lý.
Động tĩnh nằm xuống không làm Du An Lý mở mắt, Tả Nhan trở mình, nhìn thấy tất mọi thứ trong chăn bông.
Váy có dây được đặt trong tiêu chuẩn của Du An Lý, tương đương với "không mặc."
Tả Nhan nhẹ nhàng lại gần, vươn tay kéo cô vào trong ngực.
“Em có cho tôi ngủ không?”
Cô nhắm mắt lại, ngữ khí bình đạm hỏi.
Tả Nhan dừng động tác móng vuốt, nghiêm túc trả lời: “Tôi lạnh.”
Khẩu phị tâm phi không có tác dụng “Giấu trời qua biển”, nhưng đặc biệt hữu ích khi chơi xấu.
Dù sao cũng phải trả giá, không thể kinh doanh thua lỗ.
Tả Nhan nghĩ, yên tâm thoải mái kéo cả người thu vào trong chăn, nghiêng về phía trước cắn Du An Lý một cái.
May là đây không phải là mơ.