Chương 32

Tả Nhan cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc là từ lúc nào nàng bắt đầu ỷ lại Du An Lý.

Ban đầu rõ ràng là hai người nhìn nhau không vừa mắt, ai cũng không muốn nhìn nhau quá nhiều.

Tả Nhan luôn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên Du An Lý cho thấy "Bộ mặt thật" của mình, những cảm xúc vốn không thường xuất hiện trên khuôn mặt cô, cũng như những lời nói mở mang tầm nhìn kia, khiến Tả Nhan cảm thấy người này trong ngoài không đồng nhất, yêu cầu duy trì cảnh giác.

Nhưng mà khi quay đầu lại, nàng đã quên mất bài học này, không những không duy trì cảnh giác mà còn tự chuốc lấy tâm tư.

Có lẽ là bởi vì Du An Lý có thể chịu đựng các loại tật xấu của nàng, còn mang đến cho nàng thư giãn cùng giải trí thích hợp.

Mặc dù sau đó Tả Nhan biết đây chỉ là thủ đoạn thuần phục, nhưng chuyện này không ngăn cản nàng nghĩ nếu phải chọn người làm gia sư cho mình, vậy người này chỉ có thể là Du An Lý.

Thậm chí sau đó, trải qua rất nhiều năm, nàng đều kiên định cho rằng ---

Nếu phải chọn một người để yêu.

Vậy người này vẫn chỉ có thể là Du An Lý.

Ngoại trừ Du An Lý, ai cũng không được.

Nhưng cô gái 17 tuổi Tả Nhan vẫn không biết chuyện này đối với nàng rất phức tạp.

Sau khi thề sẽ nhận được lời hứa từ Du An Lý, nàng liền hiên ngang đi vào phòng thi, sau đó là ủ rũ đi ra ngoài.

Trong kế hoạch hoàn hảo của mình, nàng tuyệt đối không bao gồm mình có trượt đợt kiểm tra cuối cùng.

Mãi cho đến khi về nhà Tả Nhan cũng không thể chấp nhận chuyện này. Rõ ràng là nàng tràn đầy tự tin trong kỳ thi hàng tháng này, bởi vì trước kỳ thi nàng đã rất nghiêm túc nghe Du An Lý giảng bài, đã làm tất cả các câu hỏi mà Du An Lý ra, hoàn toàn là nắm chắc phần thắng.

Tại sao khi bước vào phòng thi nàng lại không quen biết mấy câu hỏi đó a?

Tả Nhan không thể hiểu được điểm này, nhưng nàng rất rõ kế hoạch hoàn hảo của mình sẽ như thai chết trong bụng.

Lúc nàng mở cửa, Tả Nhan cúi đầu, không dám nhìn người trong bếp.

Mùi thức ăn đã tràn ngập khắp phòng, nàng thay giày mang cặp lén lút đi lên cầu thang.

“Thi xong rồi?”

Du An Lý đứng trong bếp, thả gia vị vào đồ ăn trong nồi, thản nhiên nói.

Tả Nhan run lên như tiểu mao tặc bị bắt quả tang, cầm cặp sách đứng thẳng thân thể.

Một lúc sau, nàng xoay người lại, nhìn người trong bếp, nhỏ giọng đáp: “Thi xong rồi.”

Du An Lý không nói gì, chỉ bảo nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rửa tay ăn cơm.

Tả Nhan nhìn cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy rầu rĩ, thậm chí còn khó chịu hơn thi rớt.

Bữa tối ăn trong lặng lẽ, Du An Lý không phải là người thích vừa nói vừa ăn, khi Tả Nhan ngậm miệng không nói, trên bàn chỉ còn lại tiếng va chạm của bát đũa.

Lúc Du An Lý ăn xong, Tả Nhan nhìn thấy cô buông đũa mới do dự nói, "Cái kia ..."

"Không thi tốt sao?"

Du An Lý nhìn sang, trên mặt không có chút kinh ngạc.

Tả Nhan đột nhiên càng trở nên rầu rĩ.

Xem ra trong mắt người này, mình thi không tốt chỉ là chuyện rất bình thường.

Tuy rằng nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng chẳng lẽ cô không chút có kỳ vọng với mình sao?

Tả Nhan cắn đũa, rũ đầu không hé rắng.

Hiện tại nàng vừa nhớ tới bộ dáng lập lời thề son sắt hôm qua liền không khỏi phát hoảng, hận không thể lập tức quét sạch đại não, sau đó đổ nước ra ngoài.

Ai bảo ngươi mạnh miệng, hiện tại mất mặt lớn như vậy.

Như thế nào so với người khác a? Dựa vào cái gì so với người khác a? Có điểm nào so với người khác a?

Nên lúc ôn tập không chịu ôn tập, chỉ biết làm chút chuyện xấu, thật là đáng đời.

Tả Nhan càng nghĩ càng thấy buồn bực, cuối cùng ăn cơm cũng không vô, trực tiếp thu dọn bát đũa mang vào bếp, âm thầm rửa sạch.

Về việc nhà, ngay từ đầu Du An Lý không nói gì, chỉ dặn dò nàng đừng trì hoãn việc học.

Nhưng thật ra lúc cha nàng nghe được thì đặc biệt cao hứng, khen nàng hiểu chuyện, cũng khen Du An Lý dạy tốt, có thể làm được những chuyện bọn họ mười bảy năm qua không làm được.

Kỳ thực, Tả Nhan biết rất rõ cha nàng rất sủng ái nàng, Mr. Mạnh Niên Hoa cũng vậy, thoạt nhìn rất nghiêm khắc, nhưng thật ra bọn họ không bao giờ để nàng làm bất kỳ việc nhà nào.

Nếu bọn họ thực sự muốn làm cho mình trở nên "Hiểu chuyện", cũng sẽ không đến mức tới hiện tại mới đề cập đến vấn đề này.

Khi Tả Nhan nghe được những lời khen đó qua điện thoại, nàng cảm thấy rất chột dạ.

Nàng cũng không dám nói mình làm những việc đó là vì Du An Lý, nếu cha nàng biết được, tâm tình sẽ là cái dạng gì đây a?

Lúc này, Tả Nhan vẫn không biết mình đang làm gì, nhưng bản năng sinh tồn mách bảo nàng rằng nàng không thể để cha mẹ biết những chuyện này.

Cho nên vẫn là thuận theo Tả Tăng Nhạc, thậm chí Du An Lý cảm thấy không cần làm chuyện này, Tả Nhan vẫn kiên trì rửa bát mỗi ngày.

Rốt cuộc, chuyện nhỏ nhặt này chẳng tính là gì với những gì Du An Lý làm hàng ngày.

Mặc dù kỳ thi hàng tháng đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều bài tập về nhà.

Tả Nhan vừa về liền mang cặp sách đến phòng của Du An Lý, chuẩn bị bắt đầu làm bài tập.

Hôm nay nàng không có sức lực cự tuyệt, thành thật đem mọi thứ sắp xếp xong xuôi, chờ Du An Lý mang tài liệu lại đây phụ đạo cho nàng.

“Em viết ra các câu hỏi của kỳ thi hôm nay trước đi, có thể nhớ bao nhiêu liền viết bấy nhiêu."

Du An Lý sửa sang lại văn kiện phiên dịch trong tay, không ngẩng đầu lên mà nói.

Tả Nhan "Ò" một tiếng, mở cuốn sách bài tập về nhà mới, bắt đầu nhớ lại những câu hỏi nàng đã làm hôm nay.

Quả nhiên, Du An Lý vẫn để ý kết quả bài kiểm tra lần này, trước kia cô sẽ không chờ thi xong liền bắt đầu nhắm vào đề thi làm phụ đạo.

Tả Nhan vắt óc, vò đầu bứt tai, dành trọn hai mươi phút cũng không viết ra nhiều câu hỏi.

Nàng vẫn còn nhớ một chút đề tiếng Anh và toán, phần còn lại đều dựa trên cảm nhận của mình.

Sau khi Du An Lý bận xong, ngồi trên ghế xoay di chuyển lại, đến bên cạnh nàng nhìn.

“Hôm nay em thi chính là cái này sao?”

Du An Lý dừng một chút, hỏi.

Tả Nhan gãi gãi đầu, trả lời, "Tôi không nhớ những phần khác. Dù sao không có câu hỏi nào chị đã cho tôi làm."

Sau khi nàng nói xong, nàng cảm thấy ánh mắt của Du An Lý dừng ở trên mặt mình.

“Sao... sao vậy?”

Tả Nhan lại nhìn lướt qua sổ bài tập của nàng, xác nhận những gì nàng viết đều là đề hôm nay mình đã làm, nhưng tại sao Du An Lý lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình như vậy?

"Tả Nhan, thời điểm em thi không cảm thấy nơi nào có cái gì kỳ quái sao?"

Du An Lý bình tĩnh hỏi.

Tả Nhan suy nghĩ một lúc, trả lời: "Không có, ngoại trừ trong phòng học của tôi chỉ có mình tôi được thi tại lớp, cũng không biết tại sao."

Du An Lý duỗi tay cầm sổ bài tập của nàng, một tay khác nắm cằm nàng, để nàng nhìn vào câu hỏi trong sổ bài tập.

“Em đi nhầm phòng thi.”

Du An Lý nói nửa câu cuối cùng cơ hồ là cắn răng nói ra.

“Đây là nội dung của năm nhất cấp ba, chính em cũng không biết sao?”

Khi Mr. Mạnh Niên Hoa ở nước ngoài xa xôi nghe được tin này, lập tức gọi điện về, suốt một ngày Tả Nhan liền mang bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

"Tôi nghe nói nữ sĩ vĩ đại Tả Nhan của chúng ta làm ra một sự tích rất kinh thiên động địa quỷ thần kinh khϊếp, lúc ba cô mở hợp cũng đều mang hỏa khí mà cười, hiện tại tôi muốn nghe xem đương sự tường thuật một chút."

Tả Nhan bị chính mẹ ruột của mình không chút lưu tình mà trào phúng một hồi, thậm chí còn không còn đủ sức lực ủy khuất.

“Tâm tình của đương sự hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận, chỉ biết là phải nỗ lực cho kì thi phía trước hơn..."

Nành lải nhải oán hận rất nhiều, cuối cùng chỉ nhận được một tiếng cười lạnh của mẹ.

"Thật có tiền đồ, kỳ thi hàng tháng cũng phải thi lại, mẹ còn có thể nói con cái gì đây?"

Tả Nhan "Aiz" một tiếng, bắt đầu khẩn cầu: "Nhưng ít nhất con đã rất nỗ lực a, mẹ sẽ không thực sự tính toán với con đi? 18 tuổi cả đời chỉ có một lần!"

Mạnh Niên Hoa vốn không thể lý giải được những logic này.

“Năm nào không phải cả đời chỉ có một lần?”

Tả Nhan bị phản bác đến á khẩu không trả lời được.

Sau khi giáo huấn nàng xong, Mạnh Niên Hoa cũng đã nguôi ngoai cơn giận, bà nói với nàng: “Tháng sau mẹ sẽ cố gắng trở về, nhưng tình hình bên này không được tốt lắm, nếu không có thời gian, đến lúc đó mẹ để cho ba con về."

Trước nay bà ở nhà đều là nói một không hai, Tả Nhan nào dám có ý kiến, hơn nữa hiện tại nnafg còn không có niềm tin vào mình, cũng chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: "Con biết rồi, khi nào ba về?"

Mạnh Niên Hoa trả lời: “Hẳn là đầu tháng ông ấy sẽ về, giữa tháng sau ông ấy còn phải đi Tây Tạng.”

Mặt Tả Nhan đột nhiên suy sụp, không vui nói: “Hai người luôn như vậy, thật thất vọng.”

“Nhan Nhan, mẹ cho rằng gần đây con rất hiểu chuyện." Thanh âm trong điện thoại có chút bất đắc dĩ.

Tả Nhan há miệng nhưng không biết phải nói gì.

Nàng cũng biết yêu cầu của nàng có chút quá đáng, cha mẹ nàng đã cho nàng rất nhiều thứ, nàng không thể yêu cầu mỗi loại đều có.

Mạnh Niên Hoa lại nói: "Hiện tại là giai đoạn quan trọng đối với ba của con, có thể trở về một chuyến đó là nỗ lực hết sức, mẹ hy vọng con có thể thông cảm cho ông ấy một chút."

"Xác thực ba mẹ không nên xem nhẹ tâm tình của con, nhưng con cần phải để biết ba mẹ cùng con cái đều không phải vì đối phương mà sống."

Thanh âm của Mạnh Niên Hoa nhẹ nhàng nhưng chứa đầy quyền lực.

"Con được mười tám tuổi cũng là người trưởng thành rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con rời khỏi ba mẹ, đi làm những chuyện con muốn làm. Đến lúc đó, con sẽ hiểu được tâm tình của ba mẹ."

Cả một tuần sau kỳ thi hàng tháng, tâm tình của Tả Nhan không được tốt cho lắm.

Ngay cả khi Lý Minh Minh mời nàng tham gia hoạt động nhóm đều bị nàng từ chối, thậm chí còn không nghe những gì Lý Minh Minh nói.

Tháng 11 đến đã khiến cả thế giới bước vào mùa đông lạnh giá, Tả Nhan cũng phải khoác lên mình chiếc áo khoác dày ngoài bộ đồng phục học sinh, quấn mình thành một cái bánh chưng mũm mĩm.

Tả Tăng Nhạc thực sự giữ lời hứa, đầu tháng mua vé máy bay trở về, đưa nàng đi ăn món ăn vặt mà nàng yêu thích.

Đương nhiên là không cho Mạnh Niên Hoa biết chuyện này.

Vốn muốn kêu Du An Lý đi cùng, nhưng cô nói còn có chuyện khác, cuối cùng chỉ có hai cha con cùng nhau đi chơi, tổ chức sinh nhật đơn giản.

Ban đầu Tả Nhan cũng xem như rất vui, dù thế nào đi nữa, cha nàng cũng trở về bồi nàng như đã hứa, nàng không hề cảm thấy bất mãn.

Nhưng niềm hạnh phúc của nàng chỉ kéo dài cho đến khi rời khỏi trung tâm thương mại.

Tả Nhan đang ngồi trong KFC ở tầng 1 của trung tâm thương mại, liếc nhìn ra cửa sổ kính liền thấy bóng dáng quen thuộc.

--- Hắc hắc, nhìn một nam một nữ ngồi bên kia, thoạt nhìn cũng thật con mẹ nó "xứng đôi".

“Tả Nhan?”

Một thanh âm quen thuộc gọi nàng, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, đưa tay lên dụi mắt.

Du An Lý đắp chăn cho nàng, hỏi: “Em muốn vào phòng ngủ không?”

Tả Nhan ngồi dậy khỏi ghế sô pha, cầm điện thoại lên nhìn thời gian.

Chờ lát nữa người từ đồn cảnh sát sẽ đến.

Nàng lắc đầu, ngáp một cái.

Du An Lý nhìn sắc mặt của nàng, không khỏi đưa tay lên sờ trán nàng, sau khi xác nhận nhiệt độ, cô nói: “Em có nơi nào không thoải mái sao?”

Tả Nhan ngẩng đầu lên nhìn cô, tròng mắt đen bóng nhìn cô một lúc lâu cũng không nói lời nào.

Du An Lý có chút không hiểu nỗi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tả Nhan hít hít mũi, đáp: “Không sao, chỉ là ác mộng làm cay mắt mà thôi.”