Chương 29

Khi Tả Nhan hoàn hồn lại thì đã bị Du An Lý nắm tay đi vào cửa.

Đây không phải lần đầu tiên nàng tới nơi này, nhưng là lần đầu tiên nàng tới giữa đêm hôm khuya khoắt.

Căn phòng tối đen như mực, Du An Lý bật hết đèn trong phòng khách trước, sau đó mở tủ giày ra, tìm cho nàng một đôi dép mới.

Rốt cuộc Tả Nhan mới ý thức được tình hình hiện tại, nhìn dép lê hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Du An Lý không thúc giục nàng.

Cuối cùng, Tả Nhan từ bỏ lựa chọn về nhà, thay giày mang dép lê.

"Muộn rồi, em đi tắm rồi ngủ một giấc đi."

Du An Lý nắm cổ tay nàng đi tới cửa phòng tắm, mở cửa bật đèn phòng tắm cho nàng, lại bật máy sưởi lên.

"Trong tủ có khăn tắm cùng bàn chải đánh răng chưa dùng. Tắm xong em có thể mặc tạm quần áo của tôi không?"

Hai người trong lúc nhất thời đều không muốn trở lại nơi hỗn độn kia.

Tả Nhan gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Du An Lý nhìn nàng, không nói gì, buông tay nàng ra, xoay người đi vào phòng ngủ.

Tả Nhan bước vào phòng tắm, lúc này mới nhận ra không gian phòng tắm của căn hộ này nhìn rộng hơn phòng của nàng rất nhiều, còn lắp một chiếc bồn tắm nhỏ. Chỉ mới chuyển đến không quá mấy ngày, không có nhiều thứ trưng bày lắm, thoạt nhìn sạch sẽ lại tươi mới.

Nàng đi một vòng trong phòng tắm, cuối cùng xác định phòng tắm thông với phòng bên cạnh nên không gian mới rộng như vậy.

Sau rất nhiều công phu trang hoàng, xem ra trước đó chủ nhà thực sự không có ý định cho thuê căn hộ này.

Nàng không biết tại sao Du An Lý thuê được, tiền thuê có lẽ sẽ đắt hơn nơi nàng ở rất nhiều.

Suy nghĩ của Tả Nhan quay cuồng, nàng đi đến bồn rửa mặt nhìn nhìn, bị những hàng chai lọ trên đó thu hút lực chú ý.

Cho dù nàng là người có chết cũng không quan tâm đến mỹ phẩm, nhưng nàng đã từng nghe qua vài thương hiệu lớn, không ngoại lệ đều là một chữ --- "Đắt".

Tả Nhan nhìn những thứ này, không khỏi suy nghĩ, mấy năm nay Du An Lý trải qua thế nào?

Hiện tại cô đã thực sự có cuộc sống mà mình mong muốn, cô có hạnh phúc không?

"Xin lỗi, tôi mới chuyển đến nên không có thời gian chuẩn bị nhiều đồ, em mặc cái này trước đi."

Du An Lý đi đến cửa phòng tắm, giơ tay gõ vào cánh cửa kính mờ đang mở.

Tả Nhan hoàn hồn, quay đầu lại, cũng không thèm nhìn kỹ đã đáp: "Được, không sao."

Nàng cầm lấy bộ quần áo mà Du An Lý đưa cho, ôm vào trong ngực, người đứng ở ngoài cửa đóng cửa phòng tắm giúp nàng.

Tả Nhan liếc nhìn khóa cửa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm hoa sen.

Vừa cởi đồ ngủ nhung san hô, trên người liền nổi da gà, may mà phòng tắm này ấm áp hơn nhà nàng rất nhiều.

Tả Nhan lần mò tìm vòi hoa sen nghiên cứu một lúc mới hiểu dùng thế nào, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời với sở thích riêng của chủ nhà.

-- Nhìn thứ này tưởng như đơn giản nhưng thực ra lại cực kỳ phức tạp.

Buổi tối đi làm về chỉ mới gội đầu, lúc này mới được nước ấm rửa sạch thân thể, sau khi thân thể được thoải mái, cơn mệt mỏi cùng buồn ngủ liền lập tức ập đến, nàng chỉ vội vàng tắm xong rồi tắt nước.

Tả Nhan mở tủ trên, tìm một chiếc khăn sạch, lấy ra lau khô thân thể.

Quần áo của Du An Lý đặt trên giá, nàng bỏ khăn tắm xuống, đi tới lấy quần áo, cẩn thận lật xem hai kiện quần áo mới phát hiện ra một chuyện nghiêm trọng.

-- Không có nội y.

Cuối cùng Tả Nhan cũng nhận ra lời Du An Lý vừa nói có ý tứ gì.

Nàng cầm hai kiện quần áo lên vẩy một cái, nhìn thấy một là váy ngủ có dây treo, một là áo sơ mi trắng tay dài.

Thật là làm khó nàng, tìm nửa ngày mới tìm ra hai bộ quần áo như vậy.

Tả Nhan không còn khí lực suy nghĩ nữa, nàng khoác váy ngủ lên người rồi khoác thêm chiếc áo sơ mi dài tay, vừa vặn có thể cản được nhiệt độ xuống thấp.

Nàng cầm lấy chiếc khăn tắm vừa dùng, bước ra khỏi phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt bắt đầu rửa mặt đánh răng.

Máy giặt là loại tương đối riêng tư, Tả Nhan không hề động đến, dự định ngày mai trở về giặt đồ ngủ.

Nàng giặt sạch nội y đã cởi ra, thuận tiện giặt khăn tắm.

Đại khái là nghe thấy tiếng nước ngừng lại, ngoài cửa phòng tắm có tiếng bước chân, thanh âm của Du An Lý vang lên ở cửa: "Đúng rồi, sữa rửa mặt ở trên giá, chai màu trắng."

Tả Nhan liếc nhìn các sản phẩm chăm sóc da màu trắng thực sự rất khó hạ thủ.

Nơi này là nơi rửa mặt a, đây cũng là đập nhân dân tệ vào mặt a.

Nàng vừa lau mặt vừa trả lời: "Không cần, buổi tối tôi không dùng sữa rửa mặt."

Một lúc sau, Du An Lý tiếp tục nói: "Hai năm nữa em mới rửa cũng quá muộn."

Tả Nhan: "..."

Nàng nghĩ câu này cũng thật có đạo lý, cho nên tắt vòi nước, yên tâm cầm cái chai nhỏ màu trắng lên, bóp một chút bôi lên mặt.

Có thể là hiệu ứng tâm lý, Tả Nhan cảm thấy bôi thứ này lên thực sự thoải mái hơn dùng sản phẩm chăm sóc da của mình.

Nàng rửa mặt xong, cầm khăn tắm và nội y đã giặt sạch đi ra khỏi phòng tắm.

Du An Lý đang lấy nước ấm ở quầy bar, máy rót nước lập tức vang lên hai tiếng, nước đổ vào ly sứ một lúc liền có một làn sương trắng bay ra khỏi ly.

"Treo quần áo ở đâu?"

Nghe thấy âm thanh, Du An Lý quay lại nhìn nàng.

Tả Nhan không được thoải mái kéo kéo cổ áo trên người, mặc dù váy rất dài cùng áo sơ mi che kín người nhưng nàng không có mặc gì bên trong.

"Ở ngoài ban công, để tôi."

Du An Lý lấy nước xong đặt cái ly xuống, đi tới chỗ nàng đưa tay ra.

Tả nhan có chút xấu hổ khi phải đưa cho cô, đang định nói tự mình treo thì người trước mặt nói: "Bên ngoài trời lạnh, sẽ bị cảm."

Cuối cùng Tả Nhan đưa hết quần áo.

Du An Lý mang thần sắc tự nhiên cầm lấy nội y cùng đồ ngủ, tay khác cầm lấy khăn tắm, xoay người đi ra ban công ngoài phòng khách.

Khi cửa sổ kính sát đất mở ra, gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức khiến Tả Nhan không khỏi cọ cọ cẳng chân, vừa cọ vừa sưởi giữ ấm.

Du An Lý phơi quần áo xong, từ ban công trở về phòng khách, đóng cửa sổ sát đất lại.

"Trong phòng tắm có máy giặt, cũng thuận tiện giặt đồ ngủ đi, ngày mai trời không có nắng sẽ không dễ khô."

Cô vừa nói vừa đi tới, cầm lấy cốc nước đưa cho Tả Nhan.

"Uống chút nước ấm, tôi đi tắm đây."

Tả Nhan còn một câu chưa nói ra đã bị những lời này cắt ngang.

Nàng đành phải nhận lấy, nước không quá nóng, cầm trong lòng bàn tay còn rất ấm.

Du An Lý đã đi vào phòng tắm, cho đồ ngủ của mình vào máy giặt.

Sau đó cô trở về phòng ngủ, lấy quần áo cần thay đi tắm.

Tả Nhan uống hết nửa ly nước ấm, thân thể không còn lạnh nữa.

Nàng cầm ly nước đánh giá căn hộ này.

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, nơi này đã có một ít dấu vết của sự sống, giống như cửa sổ sát đất trên chiếc sofa nhỏ và chiếc bàn vuông, trên bàn có một chiếc cốc, một chiếc máy tính xách tay và một chiếc điện thoại.

Cà phê trong cốc đã lạnh ngắt, máy tính cũng không khép lại, xem ra người ngồi ở đây đã vì việc gấp mà rời đi, không thể dọn dẹp.

Tả Nhan đã nỗ lực không nghĩ tới những gì vừa xảy ra, sau khi tắm uống nước nóng xong, nàng cũng từ từ thả lỏng.

Nhưng di chứng vẫn luôn tồn tại.

Những mảnh vỡ cùng hình ảnh hiện lại trong tâm trí nàng đột nhiên khiến nàng vô thức run rẩy, cũng cho nàng biết rằng nàng không bình tĩnh như trong biểu hiện.

Lúc ở đồn cảnh sát, nếu Du An Lý không ở bên cạnh nàng, có thể nàng hoàn toàn không hoàn chỉnh nói với cảnh sát.

Bởi vì nàng không dám nghĩ lại.

Nghĩ lại nàng sẽ cảm thấy cả người rét run.

Du An Lý lau tóc chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, nhưng rồi lại xoay người, lấy máy sấy tóc ra, cắm nguồn điện sấy khô tóc dài.

Tóc của cô rất phí thời gian sấy, cho nên buổi sáng có ra ngoài chỉ sấy khô một phần, tạo kiểu tóc đơn giản.

Du An Lý sờ sờ tóc, xác nhận tóc đã khô, cất máy sấy tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy người đang đứng phát ngốc trong phòng khách, Du An Lý gọi nàng một tiếng: "Tả Nhan, đi ngủ."

"A, đi ngay." Nàng vô thức đáp lại.

Vừa dứt lời, hai người đều sửng sốt.

Một lúc sau, Tả Nhan mở miệng trước, "Tôi đi tắt đèn."

Vừa nói, nàng vừa định đi ra hành lang, nhưng Du An Lý lại nói, "Không cần, buổi tối tôi sẽ ngủ trong phòng khách."

Tả Nhan dừng lại. liếc nhìn sô pha trong phòng khách, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Lạnh như vậy sao ngủ được?"

Du An Lý dừng một chút, theo sau trả lời: "Không còn giường khác."

Tả Nhan đi ra hành lang tắt đèn trong phòng khách, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng ấm áp từ phòng ngủ.

Nàng đi về phía Du An Lý, mò mẫm trong phòng khách tối tăm.

Tay áo Du An Lý bị một cỗ khí lực kéo đi, cô đành phải đi theo phía sau cùng nàng tiến vào phòng ngủ.

Tả Nhan kéo cô đến bên giường, thấp giọng nói: "Chị ngủ ở đây đi."

Nàng vừa nói vừa tắt đèn phòng ngủ.

Căn phòng đột nhiên tối sầm, Tả Nhan đi tới, bất giác nín thở.

Du An Lý bật ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường lên, một vòng ánh sáng bao trùm phía trước giường, khi Tả Nhan nhìn thấy nguồn sáng mới buông lỏng hô hấp, giơ tay ôm lấy cánh tay mình.

"Buổi tối không tắt đèn, em có ngủ được không?"

Du An Lý hỏi nàng, vừa xốc chăn lên vừa vỗ vỗ gối.

Tả Nhan "Ân" một tiếng, đi tới bên khác, nhẹ nhàng leo lên giường.

Thấy nàng tự nhiên như vậy, Du An Lý cũng không kiên trì, đóng cửa phòng ngủ lại, khóa trái rồi đứng bên mép giường.

Nửa giường còn lại theo người nằm hơi lún xuống, Tả Nhan quay lưng lại, quấn mình trong chăn bông.

Diện tích phòng ngủ thật ra giống với nhà nàng, cho nên chiếc giường này không quá lớn, đưa tay ra liền có thể chạm vào nhau.

Trên giường chỉ có một chiếc chăn phủ kín hai người, luồng khí lạnh tràn vào khe hở giữa hai người, thổi vào lưng và cổ.

Tả Nhan đã quen quấn mình trong chăn khi ngủ, rất ấm áp lại có cảm giác an toàn, hiện tại lạnh đến mức khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không dám trở mình.

Chiếc giường nhỏ nên mọi chuyển động đều sẽ được chú ý. Đèn nhỏ luôn sáng, Du An Lý nhắm mắt lại, hoàn toàn bị ánh đèn chiếu đến làm không ngủ được.

Cô phải trở mình quay lưng về phía ngọn đèn đầu giường, mới phát hiện người đang ngủ trước mặt đang lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh cô.

Nghe thấy động tĩnh cô xoay người, người trước mắt tức khắc bất động.

Du An Lý giả vờ như không phát hiện, thả nhẹ hô hấp nằm nghiêng như vậy.

Một lúc sau, người phía trước lại nhúc nhích, nhưng vẫn là hoạt động, cấp tốc tiến lại đây.

Du An Lý thở dài, một tay đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực.

Người trong ngực bị dọa sợ tới mức căng cứng thân thể.

Du An Lý vỗ về trấn an nàng, thả tay ra, thấp giọng nói: "Cứ như vậy ngủ đi, không cần chăn khác."

Tả Nhan dựa lưng vào cô, sau khi khe hở bị kéo lại, cuối cùng cổ cũng không còn lạnh nữa.

Nàng đã mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, sau khi có ổ chăn ấm áp liền tìm tư thế ngủ thoải mái nhất, yên tâm nhắm mắt lại.

Khi Du An Lý nghe thấy tiếng hô hấp trong ngực dần dần ổn định, lúc này mới mở mắt ra.

Khi ngủ Tả Nhan có một thói quen nhỏ.

Du An Lý đã phát hiện ra chuyện này khi ngủ với nàng lần thứ ba.

Lần đầu tiên bị cảm, cô không có ấn tượng gì, khi thức dậy chỉ nhớ bị gặm một đống dấu răng.

Lần thứ hai, cô cho rằng đó là một đặc thù của say rượu, cũng không quá để ý.

Cho đến lần thứ 3, cô gái nhỏ ôm gối gõ cửa phòng nói muốn ngủ cùng cô.

Du An Lý chỉ nhìn nàng một lúc, sau đó cũng đồng ý cho nàng đi vào.

Nếu cô không đồng ý, vậy thì đêm đó cô cũng đừng nghĩ ngủ.

Tiểu quỷ này có rất nhiều phương pháp chọc phá nhân gia.

Du An Lý nhìn nàng nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ, chạy lại xếp gối rồi leo lên giường, chen vào ổ chăn của cô.

Thật đúng là không có nửa điểm khách khí.

Du An Lý tắt đèn, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Mặc dù cô đã đoán trước đêm nay mình sẽ ngủ không ngon, nhưng cô không ngờ từ lúc nằm xuống, tiểu quỷ này liền không có lúc nào nằm yên.

Chốc lát thì xoay người, chốc lát thì kéo chăn, chốc lát thì chậm rãi di chuyển ở giữa, giống như bịt tai trộm chuông cho rằng người khác không biết.

Cuối cùng Du An Lý thực sự bị nàng làm ồn đến không có biện pháp, chỉ có thể mở mắt ra nói: "Rốt cuộc là em muốn làm gì?"

Tả Nhan lập tức dừng lại, vẫn không nhúc nhích giả chết.

Du An Lý quay lại nhìn nàng, kéo chăn ra, làm lộ ra cái đầu nhỏ, cặp mắt hạnh nhân dưới ánh trăng nhìn chằm chằm, vừa vặn bị cô bắt gặp.

Nàng không thể giả vờ nên chỉ có thể co rụt lại, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lại hai con mắt bên ngoài chăn bông.

Du An Lý nhìn nàng không nói tiếng nào.

Tả Nhan bị nhìn đến có chút chột dạ, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi gặp ác mộng không ngủ được."

Tròng mắt vừa chuyển, Du An Lý đã biết nàng nói dối.

Nghe những lời này, Du An Lý "Ồ" một tiếng, nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Tả Nhan thò đầu đi tới, dựa vào cô nói: "Chị kể cho tôi một câu chuyện trước khi ngủ đi."

Nghĩ đến thật đúng là giỏi.

Du An Lý chỉ muốn cho nàng một con mắt xem thường.

Người sắp đến tuổi thành niên mà vẫn còn tính trẻ con như vậy.

"Tôi không biết kể chuyện."

Du An Lý điềm đạm trả lời, làm không ai thấy được cảm xúc của cô.

Nhiều người trêu chọc vì tính "không biết giận" của cô, nhưng không ai biết cô đã sớm học cách không phát giận, sau một thời gian dài, cô cũng quên mất chức năng này.

Như vậy mới có thể để người trước mặt càng ngày càng không kiêng nể gì.

Nếu thay là tính tình của cô lúc nhỏ, có thể tiểu quỷ này đã bị cô thu thập đến không còn dám trêu chọc cô nữa.

Tả Nhan lộ vẻ thất vọng.

Du An Lý cảm thấy biểu cảm này thu lại một chút sẽ hoàn mỹ hơn, nhưng cô không định nói cho nàng biết.

"Thật sự không ngủ được, vậy vừa thức vừa nhẩm bài đi, lúc này trí nhớ tốt hơn ban ngày."

Nói xong, cô hài lòng nhìn khuôn mặt biểu lộ cảm xúc chân thật nhất của người kia.

"Không cần không cần, tôi nhắm mắt một chút là được rồi."

Tả Nhan vội vàng ôm lấy cánh tay cô, không muốn buông ra vì sợ cô sẽ đuổi mình xuống giường.

Du An Lý đã rất buồn ngủ, cũng lười so đo với nàng, trở mình nằm ngửa nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Có lẽ là nhận thấy cô không kháng cự, người đang ôm cánh tay cô thử thăm dò tiến lại gần, cả người dán chặt vào cô.

Tiểu quỷ vị thành niên, thân thể nóng như lò sưởi.

Du An Lý cảm thấy chiếc giường quá lạnh nên cũng tùy ý nàng.

Người bên cạnh thành thành thật thật một thời gian, duy trì an tĩnh.

Du An Lý cho rằng nàng đã thực sự dừng lại, cho nên cô cũng thả lỏng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau đó nửa đêm cô bị một cú đá chân đánh thức.

Du An Lý chịu đựng hỏa khí, rút ra khỏi giấc ngủ ngon khó có được, quay đầu nhìn sang.

Xú tiểu quỷ đang ôm cô ngủ say như chết.

Du An Lý trải qua một thời gian dài đấu tranh với chính mình, tốt xấu gì cũng ác liệt đè xuống ý niệm đá tiểu quỷ kia xuống giường.

Nhờ quanh năm "tự điều chỉnh" bản thân, lúc này Du An Lý cũng nhanh chóng thu thập tâm tình, lại cố gắng nhắm mắt đi ngủ một lần nữa.

Nếu như cô không ngủ, rất có thể sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ ngày mai.

Nhưng mà, cô sớm phát hiện ra --- suy nghĩ của mình thực sự quá ngây thơ rồi.

Sau nửa đêm đó là cơn ác mộng thực sự đối với Du An Lý.

Đá chăn, lăn qua lộn lại, tóm được một miếng thịt liền gặp, mọi việc như thế đã là vấn đề nhỏ.

Hai tay càng ngày càng chặt kia mới là đáng sợ nhất.

Người ngủ đến không có ý thức lại có khí lực lớn hơn, một đôi tay quấn quanh người Du An Lý, giống như cô là chiếc gối ôm hình người.

Cô bị ôm đến thở không nổi, cũng không thể đẩy ra, thậm chí còn không thể xoay thân dưới trọng lượng đè trên người.

Cuối cùng, Du An Lý cũng phát hỏa, đá văng đôi chân đang quấn lấy cô, trở mình, dùng hai chân kẹp chặt cẳng chân đang lộn xộn của nàng, đưa tay ôm lấy lưng nàng, dùng tay kèm chặt cả người nàng vào trong ngực.

Gậy ông đập lưng ông.

Cuối cùng người bị chế trụ cũng thực sự thành thật.

Du An Lý kiệt sức, liền ôm nàng ngủ thϊếp đi cho đến rạng sáng.

Khi Tả Nhan mở mắt ra, cả khuôn mặt của nàng đều chôn vùi ở một nơi nhẵn nhụi.

Hai tay hai chân của nàng đều quấn lấy thân thể của đối phương, giống như hai người đều khảm vào nhau, gắt gao quấn lấy.

Tả Nhan chớp chớp mắt, chậm rãi tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ.

Quá trình diễn ra rất chậm, chậm đủ để nàng phát hiện ra một chút dị thường.

Mũi của Tả Nhan chạm vào vệt nước ẩm ướt, nàng ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn, thật lâu mới nhìn rõ mảnh tuyết trắng xóa trước mặt, mà trên đó có cái gì giống như là vết nước.

"..."

Nàng bị dọa lập tức thanh tỉnh.

"Tỉnh rồi thì buông tay ra."

Thanh âm của Du An Lý từ trên đầu vang lên, nghe tới tựa như hô hấp có chút gian nan.

Sau đó Tả Nhan mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng thu tay chân lại, đồng thời cũng co rút cổ.

Du An Lý ngồi dậy, mái tóc dài xoăn như rong biển trượt xuống.

Cô duỗi tay sờ soạng ở trên giường tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc cúc áo ngủ đã bị cắn đứt.

Dưới đường viền cổ áo, "chứng cứ phạm tội" như ẩn như hiện trong tầm mắt, Tả Nhan mặt hồng tai đỏ chui vào chăn bông, giấu mặt đi.

Chẳng trách nàng có giấc mơ rất thơm, không chỉ nghe thơm, gặm vào cũng đặt biệt có hương vị...

Tả Nhan một phen hãi hùng khϊếp vía, nhanh chóng lắc lắc đầu, quăng đi hình ảnh trong mơ ra khỏi đầu.

Du An Lý xuống giường, vừa mở tủ tìm quần áo vừa hỏi: "Thời gian không còn sớm, em muốn trực tiếp ăn cơm trưa hay là tùy tiện ăn chút gì lót bụng."

Sau khi Tả Nhan tiêu hóa hết ý tứ của lời này, nàng lập tức bật dậy, vội vàng hỏi: "Hỏng rồi hỏng rồi, mấy giờ rồi?"

"Tôi giúp em xin nghỉ rồi, trưởng phòng Lưu bảo em yên tâm xửa lý chuyện ở đồn cảnh sát, sẽ không trừ lương của em."

Du An Lý an ủi nàng, nhưng Tả Nhan nghe xong càng luống cuống hơn.

"Chị gọi ông ấy để xin nghỉ? Vậy không phải đã lộ rồi sao?"

Động tác của Du An Lý dừng lại, sau đó quay đầu nhìn nàng một lúc, hỏi: "Tôi trong mắt em ngu ngốc như vậy sao?"

Tả Nhan bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt cô, chỉ nói: "Vậy chị xin phép thế nào a?"

Du An Lý tìm thấy một bộ quần áo, vừa cởi cúc đồ ngủ vừa trả lời: "Dùng điện thoại của em gửi tin nhắn WeChat, mặc dù không nên làm như vậy, nhưng tôi cảm thấy em muốn có phần thưởng chuyên cần hơn."

Tả Nhan vô thức gật đầu, chờ phản ứng lại liền sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía cô.

"Sao chị biết mật khẩu của..."

Nàng còn chưa kịp nói hết lời cuối cùng đã nhìn thấy một tấm lưng trắng nõn.

"A!"

Tả Nhan hét to một tiếng, lập tức che mắt lại, nói: "Chị làm gì vậy?"

Du An Lý mặc nội y vào, lại tròng vào áo len lông dê mới trả lời, "Tôi thay quần áo, không thay ở đây, chẳng lẽ phải đi phòng khách thay sao?"

Cô nói quá mức thản nhiên, thế nên Tả Nhan mới không nhận thấy có cái gì không đúng.

"Vậy sao chị biết mật khẩu của tôi?"

Tả Nhan vừa hỏi vừa thầm mắng mình quá thiếu kiên nhẫn, đại kinh tiểu quái giống như kẻ ngốc.

Du An Lý tìm bộ quần áo khác, đặt lên giường cho nàng.

"Điện thoại còn có chức năng khác, gọi là mở khóa bằng vân tay."

Cô bình tĩnh trả lời.

Tả Nhan méo miệng, đè xuống chút mất mát vừa mới xuất hiện.

"Quay lại vấn đề vừa rồi, ăn cái gì?"

Du An Lý đưa tay nắm lấy tóc dài, lấy từ trong quần ra dây chun, tùy tiện buộc thành tóc đuôi ngựa.

Một chút tóc xõa xuống trước trán và tai cô, thoạt mất đi rất nhiều cảm giác xa cách, nhiều chút loại hô hấp của tỷ tỷ sống nhà bên.

-- Nga, vốn dĩ cô chính là tỷ tỷ nhà bên a.

Tả Nhan bi suy nghĩ miên man của mình chọc đến vui vẻ.

Dùng từ "Tỷ tỷ nhà bên" miêu tả Du An Lý thực sự có chút cảm giác đáng sợ.

Nàng nghĩ nghĩ, nhanh chóng vứt cảm giác khó chịu ra sau đầu.

"Ăn một bát mì là được rồi, tôi không có khẩu vị."

Tả Nhan bước xuống giường, lúc khí lạnh ập đến trên người, nàng liền muốn trở lại chăn.

Nhưng nàng vẫn nhớ rõ đây là nhà của Du An Lý, phòng của Du An Lý, giường của Du An Lý, không phải là nơi muốn ở lại bao lâu liền ở lại bao lâu.

Du An Lý đáp ứng, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại đi vào phòng tắm.

Sau khi có tiếng rửa mặt truyền đến, Tả Nhan mới bắt đầu cởϊ qυầи áo, mặc bộ quần áo mùa đông thường ngày ở trên giường.

Nhưng khi mặc được nửa đường, nàng mới phát hiện ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

--- Không có nội y.

"Du An Lý"

Tả Nhan gân cổ hét lớn.

Người trong phòng tắm ló đầu ra, cầm bàn chải đánh răng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chị có thể..."

Tả Nhan nói được một nửa liền cảm thấy mức độ xấu hổ có chút cao, đột nhiên đánh bỏ ý niệm.

Du An Lý đành phải đi ra, đứng ngoài cửa phòng ngủ hỏi nàng: "Có chuyện gì?"

Tả Nhan nhớ lại một mảnh bừa bộn trong nhà, liền không khỏi run rẩy.

Nàng lập tức vứt bỏ "Tiết tháo", nói: "Chị có thể vào nhà giúp tôi lấy nội y được không? Ở trong ngăn kéo bên trái ngoài cùng của tủ quần áo."

Một lúc lâu sau thanh âm của Du An Lý mới vang lên: "Tôi biết rồi, em chờ một phút."

Tả Nhan lại lùi về ổ chăn, quấn mình thành một cái bánh chưng.

Nhiệt độ trên mặt nàng nhanh chóng làm tăng nhiệt độ trên giường, hiệu quả hơn cả túi giữ ấm.

Động tác Du An Lý rất nhanh, rửa mặt xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

Tả Nhan trở mình trên giường, vùi đầu vào chiếc gối Du An Lý nằm ngủ.

-- Mùi hương đã tán đi từ lâu.

Lúc đêm qua mới nằm xuống, Tả Nhan cảm thấy nhất định mình không ngủ được.

Nàng mắc chứng "Sợ bóng tối" không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Thậm chí Du An Lý còn bật đèn nhỏ bên cạnh giường, căn phòng ngủ có kích thước tương tự cũng chỉ có một vòng ánh sáng, giống như phòng ngủ của nàng đêm qua.

Tả Nhan phát giác nỗi sợ bóng tối của nàng đang đi cùng sự kết thúc của vấn đề, càng xâm chiếm nàng sâu hơn.

Cho nên nàng đã dự đoán đêm nay sẽ là cái dạng gì, nhưng nhất định không phải như vậy.

--- Mấy năm nay, đã lâu nàng không ngủ ngon như vậy.

Khi cửa ra vào lại được mở ra, Tả Nhan lập tức từ trên giường ngồi dậy, còn lạy ong tôi ở bụi này vỗ vỗ vào chiếc gối của Du An Lý, vuốt phẳng tất cả nếp nhăn trên đó.

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dừng ở cửa phòng ngủ, Du An Lý gõ cửa nói: "Tôi có thể vào không?"

"Vào đi." Tả Nhan thu mình dưới lớp chăn bông, lớn tiếng trả lời.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, nữ nhân mặc áo len bước vào, đưa cho nàng một chiếc rương đựng đồ.

Tả Nhan liếc nhìn, không nói nên lời một lúc mới hỏi, "Chị lấy rương nội y của tôi tới đây làm gì?"

Ngữ khí của Du An Lý rất bình tĩnh: "Tôi cảm thấy trong thời gian ngắn em sẽ không trở về, cho nên đỡ phải chạy qua lại."

Tả Nhan: "..."

Thế nhưng nàng lại không thể tìm được từ nào đi phản bác.

Thay quần áo xong, trong bếp đã có động tĩnh.

Tả Nhan đưa mắt thăm dò, tăng tốc đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra vừa vặn mì đã xong.

"Em ăn nhiều ít?"

Du An Lý nhìn nồi hỏi nàng.

Tả Nhan nhìn vào trong nồi, vươn tay ra hiệu: "Nhiều như vậy."

Du An Lý thôi múc mì, thuận miệng nói: "Trước đó tôi đã muốn nói rồi, hiện tại sức ăn của em rất ít, đang giảm cân sao?"

Tả Nhan gãi gãi tai, nhìn sang chỗ khác đáp: "Lúc mới đến đây, tôi không quen ăn đồ ăn ở đây nên ăn rất ít. Sau này quen rồi cũng không ăn được nhiều."

Du An Lý mím mím môi, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Sau khi hai bát mì ra khỏi nồi, Du An Lý xào thêm một đĩa rau, còn lấy thêm hai quả trứng chiên trong chảo.

Tả Nhan tự giác mở tủ lạnh, tìm thấy chai sốt mayonnaise chỉ dùng quá một lần.

Du An Lý không bao giờ ăn thứ này, xuất hiện trong tủ lạnh chỉ có một nguyên nhân.

Tả Nhan vắt một đống sốt mayonnaise lên trên món trứng chiên đã được rắc bột tiêu đen. Hương vị rất lạ, nhưng với nàng thì rất ngon.

Người khác có thể chấp nhận hay không cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng.

Du An Lý đưa đũa cho nàng, như là vừa mới nhớ ra chuyện gì, nói: "Trong tủ lạnh không còn mấy thứ nữa, tôi phải đi siêu thị."

"Mấy giờ rồi?" Tả Nhan vừa đảo mì vừa thuận miệng hỏi.

Người của đồn cảnh sát hai giờ chiều mới đến đây, nàng được nhàn rỗi cho đến lúc đó.

"11 giờ." Du An Lý trả lời.

Tả Nhan gật đầu, nói: "Vậy vừa lúc, ăn mì xong rồi đi, trở về cũng còn kịp."

Du An Lý ngẩng đầu quét mắt nhìn mấy thứ trong phòng khách, tự biên tự nói: "Vừa mới dọn đến quá bận rộn, tôi quên mua đồ dùng cần thiết hàng ngày."

"Tôi quen với nơi này, tôi đưa chị đi mua."

Tả Nhan nói xong, thổi thổi mì cho vào miệng.

Hương vị quen thuộc khiến tâm tình của nàng lập tức tốt lên.

Du An Lý nhìn nàng, ý cười thoáng qua trên mặt.

Chuyện xưa ôm cây đợi thỏ không được áp dụng nhiều trong thực tế, bởi vì con thỏ dù có ngốc đến đâu cũng sẽ không thực sự có thể nhìn thấy mà lại đâm vào cái cây.

Đặc biệt là con thỏ đã chạy trốn một lần.

Cho nên, một thợ săn ưu tú phải học cách để chú thỏ nhỏ chậm rãi thả lỏng cảnh giác.

Sau đó là nhất cử bắt lấy.