Chương 26

Đối với một người từ nhỏ đã không có "cảm xúc nữ tính", yêu đương không có bất luận lực hấp dẫn gì so với chơi game.

Từ năm lớp sáu Tả Nhan đã biết yêu đương là như thế nào, còn đã từng đóng vai trò là "Bồ câu đưa thư" giữa bàn trước và bàn sau.

Khi đó hai hài tử ăn cỏ gần hang đều coi nàng như công cụ, cũng không sợ nàng nói với lão sư, giấy cái gì, tiểu tình yêu gấp giấy cái gì, ngàn hạc giấy cái gì, tất cả đều đưa cho nàng, để nàng giúp truyền tin.

Tả Nhan bị kẹp ở giữa, nhìn bộ dáng hai người kia nị nị oai oai, cảm thấy như trong phim, thật quá dọa người.

Sau đó, khi sự việc đã bại lộ, trong ba người Tả Nhan là nhân vật duy nhất không có tên họ, ngược lại còn bị lão sư giáo huấn thảm nhất.

Bởi vì "công việc ngầm" bấy lâu của nàng làm quá tốt, cho nên kết quả thi cuối kỳ của đôi uyên ương nhỏ lọt khỏi top 100 của lớp, gia trưởng hai bên đều tức giận, ở trong văn phòng xé ra trời đất u ám.

Sau đó, vị đồng học ngồi trước Tả Nhan chuyển trường.

Đồng chí Tả Nhan đã bị "yêu sớm” làm hại cho nên liền mất đi "lòng hiếu kỳ" không ít, sau khi nhận ra tác hại của thứ này như thế nào, nàng như bà cụ non cảm khái một câu: "Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyện sống chết."

Sau đó, nàng bắt đầu sự nghiệp sơ trung tập trung vào ăn uống chơi bời không học tập không nghề nghiệp.

Sơ trung là lứa tuổi thiếu tâm nhãn nhất đối với tất cả mỗi người, tất cả những người nhạy cảm, lớn mật hay hối tiếc đều ngo ngoe rục rịch vào thời điểm này.

Nhưng sau khi học cao trung, những đề tài cấm kỵ ban đầu này đã trở thành loại ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra, thấy nhiều cũng không trách.

Mỗi khi Tả Nhan ở trong lớp nghe nói ai với ai biểu hiện ra ngoài khi nào, ngoài cảm thấy những người này thật sự không sợ chết cũng cũng có chút chua xót.

Nàng đau xót không phải vì người khác có đối tượng luyến ái, mà là nàng cảm thấy mình không kém bất kỳ cô gái nào, vậy tại sao chưa từng có nam sinh nào có ý tứ với nàng?

Mù hết rồi sao?

Đương nhiên, theo thời gian, khi lớn hơn, Tả Nhan cũng biết mình chỉ là tâm hư vinh làm phù phiếm.

Nếu ai đó thực sự có ý tứ với nàng, sợ là nàng còn chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai khác.

-- Nghĩ tới hình ảnh Mr. Mạnh Niên Hoa đại chiến với các phụ huynh khác trong văn phòng, vậy đó chính là phim kinh dị.

Cho nên vào năm thứ ba cấp 3, mối quan hệ yêu đương này quả thực đã trở thành chuyện bình thường, đồng học xung quanh có thể đã thay đổi mấy đối tượng, đồng chí Tả Nhan vẫn là tiểu hỗn thế ma vương chưa thông suốt.

Đầu nhỏ của nàng căn bản không có cài đặt "Hệ thống yêu đương", không thể vận hành một chương trình phức tạp như vậy, cũng không thể nhận được "tín hiệu kết nối" được phát ra từ hormone.

Cho đến một ngày, Du An Lý đưa cho nàng "Gói đôi" .

Tả Nhan bị dọa sợ đến mức vang lên một tiếng "ding" trong đầu, có thứ gì đó đã được kích hoạt.

Ngày hôm sau là ngày thứ Bảy được mong đợi, nhưng Tả Nhan đang chơi trên máy tính, ngồi trong phòng Du An Lý trầm tư suy nghĩ.

Nàng cho Du An Lý mượn máy tính, hơn nữa mỗi ngày đều đến phòng này làm bài tập, thế nên hiện tại ngoại trừ ngủ, thời điểm khác đều chạy tới nơi này, còn kém ngủ lại mà thôi.

--- Kỳ thực, không phải thực sự không được ngủ ở đây, qua lần uống rượu phát điên ngày đó, nàng đã ôm Du An Lý ngủ ở trên giường này quá hai lần, mà thoạt nhìn Du An Lý cũng không bài xích.

Nhưng Tả Nhan không biết tại sao, chỉ là không dám đến gần giường của cô, cứ như khu vực này là khu vực cấm, thần bí lại nguy hiểm.

Cho nên, hiện tại nàng cũng là ngồi ở bàn, phát ngốc nhìn chằm chằm vào máy tính từ khi mở vẫn chưa chạm vào.

Đầu củ cải có ý tứ gì?

Cố ý sao?

Có phải đang cố ý trêu chọc mình không?

Rốt cuộc loại gian tà này không phải là lần đầu tiên cô làm.

Đặc biệt là sau khi nàng phạm lỗi, cô luôn có biện pháp tới thu thập nàng.

Tả Nhan suy nghĩ một lúc, sau đó đều phủ nhận tất cả.

Du An Lý không phải là người có thể trêu đùa như vậy.

Hơn nữa, loại trêu đùa này có gì hay a, không phải hai người đều là con gái sao?

Đối với loại chuyện nhỏ lại thất kinh như vậy cũng quá xấu hổ đi?

Mặc dù trong đầu nghĩ vậy, nhưng Tả Nhan vẫn không thể không để ý đến chuyện này được.

--- Nàng muốn biết rốt cuộc Du An Lý nghĩ gì, trước câu hỏi này, tất cả chuyện khác đều không quan trọng.

Không bao lâu, Tả Nhan phát hiện sau khi điện thoại được đổi gói mới, khoản khấu trừ không hề trừ vào tài khoản của nàng.

Hai số điện thoại bị ràng buộc chia sẻ tất cả nội dung gói, nhưng là khấu trừ vào tài khoản chính, cũng chính là số điện thoại của Du An Lý.

Như vậy căn bản chính là nàng dùng miễn phí.

Tả Nhan đã gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng xác nhận điểm này, vì thế mới miên man suy nghĩ, suy đoán cùng khó xử liền lấp tức bốc hơi khỏi l*иg ngực nàng.

Một cảm giác kỳ quái trước nay chưa từng có thay thế, chiếm trọn trái tim nàng.

Thậm chí còn hạnh phúc hơn khi nhận được máy chơi game hay đồ ăn ngon nhất.

Nàng đột nhiên xác định mình đối với Du An Lý có chút khác biệt.

Bởi vì mỗi ngày Du An Lý đều liều mạng kiếm tiền, trước nay cũng không tiêu bừa bãi một xu.

Dùng công thức thay đổi một chút, không phải tương đương nàng đối với Du An Lý cũng quan trọng như tiền bạc sao?

Sau khi Tả Nhan nghĩ thông suốt chuyện này, nàng lập tức cảm thấy dương mi thổ khí, thậm chí quên mất "món quà" trước kia đến không còn một mảnh.

Nàng thậm chí hiếm khi chuyển hướng tư duy - nếu đầu củ cải tốt với nàng như vậy, cho nên nàng cũng cần một chút ý tứ mới được a.

Vì "một chút ý tứ", Tả Nhan bắt đầu tập trung nghiên cứu, để nàng phát hiện một chuyện phi thường phiền muộn.

-- Nàng một chút cũng không hiểu Du An Lý.

Nàng không biết Du An Lý thích ăn gì, muốn mua gì, sở thích cùng lý tưởng ngoài đọc sách cùng kiếm tiền cũng không còn cái gì khác.

Thậm chí nàng còn không biết nhà của Du An Lý ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, cô đã tốt nghiệp đại học ở đâu, hay quê quán của cô có phải ở địa phương hay không.

Bởi vì Du An Lý chưa từng nói qua, nàng cũng không để ý đến.

Hảo tâm của Tả Nhan lập tức hạ xuống, còn mang theo một loại khổ sở mà chính nàng cũng không hiểu.

Nhưng nàng là một người cần phải lập tức làm những gì mình muốn, khó khăn này hoàn toàn không khiến nàng rút lui mà ngược lại càng khơi dậy tinh thần chiến đấu.

Đầu tiên, bắt đầu tìm hiểu sở thích của Du An Lý.

Khi bắt đầu có chủ đích quan sát cùng chú ý, những thứ trước kia chưa từng được khám phá sẽ lần lượt hiện ra trước mặt.

Tả Nhan chỉ dùng hai bữa cơm chiều đã phát hiện ra khẩu vị của Du An Lý.

Cô không thích ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, nhưng Tả Nhan lại thích ăn, cho nên mỗi ngày cơm chiều chỉ có một món thanh đạm, món đó là món Du An Lý ăn nhiều nhất.

Sau khi phát hiện ra điểm này, Tả Nhan đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Bởi vì trước đây nàng không có chú ý tới những chi tiết này, chỉ cảm thấy Du An Lý rất ít ăn, mỗi ngày không ăn nhiều lắm.

Tả Nhan đột nhiên nhớ tới trước kia có một lần, Du An Lý nấu thịt kho tàu, kia là món nàng nói thèm hơn nửa tháng, thậm chí lúc ăn còn không quên đấu khí với Du An Lý, vừa khen cô nấu ăn ngon vừa kêu cô cũng ăn nhiều một chút.

Lúc đó, Du An Lý chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đang giảm cân."

Tả Nhan còn chê cười cô: "Chị gầy như cây gậy trúc rồi, lại giảm cũng thật khó coi.”

Du An Lý nhìn nàng một cái, cũng không có nói gì.

Sau khi nhớ lại chuyện này, Tả Nhan liền ý thức được Du An Lý vẫn luôn như vậy.

Cô cố ý che giấu cảm xúc hỉ nộ ai nhạc, thậm chí còn cả sở thích cùng nhu cầu của chính mình, không chỉ không cho người khác nhìn thấy mà cũng không để bản thân chạm vào.

Sống như một nhà sư khổ hạnh, giống như chạm vào sẽ liền "phá giới".

Nhưng làm sao con người có thể không có nhu cầu cùng sở thích a?

Ngay cả Du An Lý thì cũng phải có.

Tả Nhan quyết định trở thành người khám phá ra một thế giới mới.

Chiếc xe việt dã dừng lại bên ngoài một nhà hàng Trung Hoa có chút an tĩnh.

Con đường này không có nhiều người ra vào, toàn bộ khu phố đều phong cách cổ điển tao nhã, ngay cả nhà hàng Trung Hoa trước mặt cũng trang trí theo phong cách cổ kính, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tả Nhan liếc nhìn bảng hiệu cửa hàng, thấy rõ dòng chữ thư pháp.

Là một nhà hàng tư gia đồ ăn Trung Quốc.

Bất cứ thứ gì có từ "Nhà hàng tại gia" đều có nghĩa là giá cả sẽ đắt hơn ít nhất gấp đôi với nhà hàng bình thường.

Tả Nhan một lần nữa nhận ra Du An Lý đã thực sự thay đổi rất nhiều.

Trước kia cô chưa từng tiêu bừa bãi một xu.

“Cảm ơn, đưa cho cô ấy đi.”

Sau khi hai người ngồi xuống, bà chủ mặc hán phục màu xanh nước biển mỉm cười đưa máy tính bảng có menu trên đó.

Du An Lý lễ phép gật đầu, ra hiệu cho bà đưa máy tính bảng cho Tả Nhan ở đối diện.

Tả Nhan không từ chối, sau khi nói cảm ơn liền nhận lấy máy tính bảng bắt đầu gọi món.

Nàng đánh dấu chọn trong thực đơn một món chay, một món thịt, một món súp và hai phần cơm, đã gọi món xong.

Sau khi bà chủ đi khỏi, Du An Lý đang ngồi đối diện với nàng, cầm ấm trà đưa tới rót cho nàng một tách trà nóng.

Hương trà tươi mát, vừa nghe liền biết trà ngon.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Tả Nhan chống cằm phát ngốc, Du An Lý cũng không nói chuyện, bầu không khí cô đọng, lại có vẻ trống rỗng.

May mà thức ăn được phục vụ rất nhanh, sau khi hai loại chay thịt đã được dọn ra trên bàn, bà chủ còn tặng hai người một phần đồ ngọt.

Tả Nhan nhấc nắp chén sứ trắng lên thì thấy đó là bánh trôi hoa quế cất rượu.

Cất rượu, chính là rượu gạo.

Mí mắt Tả Nhan giật một cái, cấp tốc đậy nắp lại, bộ dáng như không có hứng thú.

Du An Lý cũng nhìn, cười nói: “Đáng tiếc, tôi lái xe.”

Tả Nhan không thèm để ý tới cô.

Từ khi bước vào văn phòng, rời khỏi công ty, đến hiện tại vào nhà hàng ngồi xuống, nàng cũng không nói lời nào.

Hai người đều biết rõ lý do nhưng không ai chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.

Du An Lý cầm chiếc thìa nhỏ trên bộ đồ ăn, xúc một thìa ngô kim sa chiên vàng thơm lừng, thong thả ung dung cho vào miệng.

Ba món ăn trên bàn tương đối thanh đạm, món mặn duy nhất chỉ có tôm thập cẩm bóc vỏ, có nhiều rau, nhìn giống cơm ăn kiêng hơn.

Trong khi đó, ngô Kim Sa đã là một loại đồ ăn chứa nhiều dầu.

Lòng đỏ trứng vịt bao bọc từng hạt ngôi trong lớp áo giòn rụm, có vị mặn mặn, thơm ngọt vừa miệng là một trong những món chay không yêu thích nhất của Tả Nhan.

Bởi vì nàng là người thích không thịt không vui.

Nhìn thấy Du An Lý động đũa trước, Tả Nhan cũng cầm đũa lên, buồn không hé răng ăn cơm.

Chén bánh trôi cất rượu kia tỏa ra hương thơm ngào ngạt hấp dẫn người, tối qua Tả Nhan mới uống rượu, giờ phút này cũng không dám đυ.ng vào.

Nàng trầm mặc ăn suốt bữa cơm, so với dáng vẻ tự tại của người trước mặt, nàng có vẻ thất hồn lạc vía.

Kỳ thực, Tả Nhan biết.

Hai người đều đang đợi đối phương nói trước.

Bởi vì một khi đã động đến đề tài kia, vậy thì “hòa bình” khó có thể duy trì giữa hai người sẽ chấm dứt tại đây.

Tả Nhan đã nghĩ tới nhiều tình huống nàng và Du An Lý gặp lại nhau.

Cho dù là nhìn nhau không nói gì, vẫn là cùng người lạ, hoặc chỉ mỉm cười, hoặc là gật đầu như người quen giống đại đa số người trưởng thành, mỗi một khả năng đã được diễn tập trong tâm trí nàng nhiều lần.

Thế nên cho đến hiện tại, nàng vẫn không xác định những gì đã xảy ra trong mấy ngày nay có phải chỉ là một giấc mơ đẹp hay không.

Du An Lý đã trở lại.

Dùng một loại tư thái chói lọi, lại thừa dịp nàng không kịp phòng bị đột nhập vào cuộc sống thường nhật của nàng.

Không chào hỏi, không khách sáo, không gặp nhau không quen biết.

Tả Nhan sợ nhất chính là mọi thứ không có trình tự, cho nên nàng mới sinh ra rất nhiều ảo giác, lầm tưởng hai người vẫn còn có thể tốt đẹp như trước, tốt đẹp giống như trước khi chia tay.

Du An Lý ăn không được bao nhiêu thì buông đũa xuống.

Cô đang chậm rãi nhấm nháp trà trong tách, thần thái càng thoải mái hơn khi ở công ty.

Tả Nhan vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dáng vẻ này của cô, giống như chỉ có nàng là nghĩ tiêu cực, mà cô giống như cũng không coi trọng.

Chút chua xót trong lòng bỗng trở nên bốc hỏa.

"Trả bút máy cho chị, quá đắt, tôi không thể nhận."

Tả Nhan lấy cây bút bạc ra đặt trước mặt cô, không chút biểu cảm nói.

Du An Lý đối diện với tầm mắt của cô, nói: "Cây bút này đã khắc tên em rồi, không thể lấy lại.”

Cô nhắc đến chuyện này.

Tả Nhan thực sự cáu kỉnh, tức giận hỏi: "Cái này là khắc tên của tôi sao? Cái này rõ ràng là khắc..."

Du An Lý thấy cuối cùng nàng cũng nói ra, ý cười trên đuôi mắt cũng leo lên đến lông mày.

Tả Nhan nuốt xuống nửa câu cuối cùng, nhìn nụ cười của cô đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Du An Lý đặt tách trà xuống, giơ ngón tay lên, rút sợi dây chuyền từ chiếc áo len cổ lọ.

Mặt dây chuyền trượt xuống, phản chiếu một chút ánh sáng màu bạc hình tròn.

Cô siết chặt chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói:

"Lúc em đưa cái này cho tôi, không phải em cũng nói đây là tên của tôi sao?"