Chương 23

Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng đóng cửa.

Du An Lý đứng ở cửa, lắng nghe những động tĩnh rất nhỏ từ từ biến mất, cúi xuống mở khóa kéo của đôi ủng ngắn.

Sau khi thay giày, cô đứng dậy cởϊ áσ khoác đi vào phòng tắm.

Khi tắm rửa thay quần áo xong thì đã gần một giờ sáng.

Cô lau khô đầu tóc được một nửa, quàng khăn lên vai, nhặt quần áo bẩn trong giỏ bỏ vào máy giặt, nhấn công tắc, ném bột giặt vào rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Căn nhà miễn cưỡng thu thập cũng tính là sạch sẽ, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày, tạm thời cô không có thời gian đi mua.

Du An Lý ôm máy tính, ngồi trên ghế sofa bên ban công, bắt đầu giải quyết đống công việc chồng chất mà buổi chiều cô phải làm.

Nếu đã dùng thời gian của công việc chính, vậy phải bù đắp vào lúc khác.

Trong nháy mắt đã trôi qua nửa giờ, cô liếc nhìn thời gian hiển thị ở góc trên bên phải màn hình, đặt máy tính xuống, đứng dậy đi ra ngoài hành lang lấy chìa khóa.

Nhiệt độ bên ngoài chỉ có mấy độ, cô thay giày ngoài trời, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Mái tóc xoăn dài chưa khô hẳn đã bị gió bên ngoài thổi tới lạnh buốt.

Du An Lý đi vào thang máy, nhấn tầng của bãi đậu xe.

Năm phút sau, thang máy quay trở lại tầng 11. Cô cầm gói hàng chưa mở ra, bước từng bước, động tác nhẹ nhàng, mở cửa đi vào nhà.

Đã qua mấy giờ, đã đến lúc chuẩn bị bữa sáng.

Du An Lý tháo chiếc hộp ra, lấy đồ ra cất, sau khi thu dọn một chút, cô quay lại ban công ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Khi bầu trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất trở nên xám xịt, cô mới tắt máy tính, đứng dậy vận động cơ thể, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, trang điểm kỹ càng làm nổi lên khí sắc.

Sau khi về nước, cô ít dùng mỹ phẩm hơn, trong những ngày qua, cô chỉ trang điểm nhẹ trước khi ra ngoài, lại phối một vài bộ quần áo khéo léo cũng đã đủ.

Tạm biệt cuộc sống vũ trang hàng ngày, áp lực vô hình trên vai cô dường như cũng biến mất.

Nhưng thói quen hình thành theo năm tháng là những dấu vết giống như dao khắc, còn lâu mới dễ phai mờ.

Du An Lý đặt bông dặm phấn và phấn nền dạng lỏng xuống, trước khi đứng dậy, liếc qua các chai lọ, cuối cùng cầm lấy một thỏi son.

Ống màu đen tinh tế, là màu số lượng giới hạn mùa thu gần đây.

Nhưng đối với thẩm mỹ Âu Mỹ, màu này quá nhạt, cô chưa dùng được mấy lần.

Du An Lý vặn thỏi son, soi gương, bôi lên môi, dùng đầu ngón tay tán đều miết nhẹ, để đôi môi đều nhuộm màu sắc.

Màu đỏ cam cũng làm sáng màu da nhìn như sinh bệnh của cô.

Cô để son lại, rửa tay, quay lưng bước ra khỏi phòng tắm, đi vào bếp.

Trong tủ lạnh cũng không có nhiều nguyên liệu nên chỉ có thể làm một bữa sáng đơn giản.

Du An Lý liếc nhìn thời gian, đơn giản là mở điện thoại đặt hàng từ siêu thị thực phẩm tươi sống gần đó.

Cô vừa mới thanh toán tiền, chuông cửa liền vang lên.

Ngoài cửa có người nói: “Xin chào, sữa tươi tới rồi, tôi để ngoài cửa được không?”

Tả Nhan bị động tĩnh này đánh thức.

Nàng thẳng đến gần sáng hôm sau mới mê man chìm vào giấc ngủ, nghe được thanh âm chuông cửa bên ngoài cùng tiếng nói chuyện liền từ trong mơ tỉnh dậy.

“Ai a, lúc này mới mấy giờ…”

Nàng cáu kỉnh lăn lộn trên giường, hơi lạnh luồn vào chăn qua khe hở khiến nàng nổi cả da gà.

Phòng ngủ của ngôi nhà này nằm ngay sát hành lang bên ngoài, được một bức tường ngăn cách với nhà bên cạnh.

Tả Nhan cảm thấy thiết kế này có lỗi vì không có ai sống bên cạnh, không ngờ sau khi có người sống có thể trực tiếp đánh thức nàng từ giấc ngủ.

Hiệu quả cách âm này, quả thực không dám tưởng tượng nếu cách vách nửa đêm có đàn ông sẽ là tình cảnh gì.

Tả Nhan mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng mấy chốc đã ngủ quên.

Giường rất ấm, vòng tay ôm trong mơ cũng rất ấm khiến nàng cảm thấy thoải mái đến mức không nhịn được mà cọ cọ, hai tay hai chân đều câu lấy.

“Buông ra.”

Người đang bị nàng ôm chặt kéo cánh tay nàng ra, ngẩng đầu lùi lại một khoảng cách, hai chữ ngắn ngủi giống như đi ra từ kẽ răng.

“Không buông.”

Nàng nói, nâng lên cánh tay, hướng đến người trước mặt.

“Trừ khi chị hôn tôi một cái.”

Dưới ánh trăng, mái tóc ngắn ngang vai xõa trên cánh tay nàng, có chút ngứa ngáy.

Hô hấp càng gần khiến bộ phận nào đó trên cơ thể ngứa ngáy, gấp đến mức cần phải làm gì đó để giảm ngứa.

Trên khuôn mặt trắng nõn như kem, đôi môi hồng nhạt tựa hồ là món wagashi hấp dẫn, thu hút nàng chạm vào.

Nàng ngẩng đầu lên, đến gần liền định dán lên.

Chuông cửa lại vang.

“Ngọa tào!”

Người trên giường lật người ngồi dậy, nắm lấy đồ ngủ mặc vào, leo xuống giường đi dép lê, tức giận đi ra khỏi phòng ngủ.

Nàng đầu bù tóc rối, mở cửa nhìn ra ngoài thì thấy một nam nhân đang đứng trên hành lang, mặc đồ màu vàng.

Tả Nhan theo cánh cửa mở ra trước mặt, nhìn người đang đứng ở ngưỡng cửa kia.

Tầm mắt Du An Lý quét qua đây.

Khi đối diện với khuôn mặt nàng vừa mơ thấy, miệng Tả Nhan lập tức bị khóa trụ.

Tiểu ca mang theo mã xác nhận rồi vội vàng cảm ơn, sau đó xoay người chạy chậm ra thang máy, trên hành lang chỉ còn lại hai người đối diện nhau.

Nàng còn chưa kịp sắp xếp tốt ngôn ngữ, Du An Lý đã nói: “Làm ồn đến em sao?”

Tả Nhan có chút không được tự nhiên né tránh tầm nhìn của cô, thấp giọng nói: “Kỳ thực cũng còn tốt.”

“Là tôi không suy xét vấn đề này, sau này sẽ để bọn họ không cần bấm chuông cửa.”

Du An Lý nói xong dừng một chút, nhìn nàng một cái, nói: "Dậy rồi thì đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

Tả Nhan vô thức "Ò" một tiếng.

Sau khi đóng cửa đi vào phòng tắm, nàng vặn vòi nước, nhìn nước ào ào chảy ra, đột nhiên sửng sốt.

——Sao mình phải đến nhà chị ấy ăn sáng? Nhà mình không có sao?

Thật đúng là không có.

Tả Nhan nhìn hộp cơm trong tủ lạnh đã cất được một hai đêm, còn có sữa và bánh mì nướng đã hết hạn sử dụng, không khỏi vò đầu bứt tai.

Cuộc sống này thật không thân thiện với nàng.

Trước kia nàng không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại có một người chuyển tới cách vách, có chút đối lập, nàng đã bị trợ cấp đến rất giống người thất nghiệp lang thang ở dưới đáy của xã hội.

Loại mà nàng thậm chí còn lười làm một bữa sáng nóng hổi.

Tả Nhan nghĩ, sờ sờ bụng, nhớ ra bữa sáng hôm qua nàng đã ăn.

Sau đó nàng liền đi bấm chuông cửa của cửa phòng bên cạnh.

Lúc Du An Lý mở cửa, cô vẫn đeo tạp dề, Tả Nhan nhìn đến có chút kinh ngạc.

Du An Lý như vậy chính là quen thuộc nhất với nàng.

Trước kia, khi hai người còn sống chung dưới một mái nhà, mỗi sáng thức dậy, tất cả những gì nàng thấy đều là bộ dáng cô mặc tạp dề.

Chiếc tạp dề kia không có gì đặc biệt, dì quản gia đã mặc, nàng cũng đã mặc qua, nhưng Du An Lý mặc vào lại khiến nàng cảm thấy rất khác biệt.

Thế cho nên nàng luôn nhớ rõ bộ dáng Du An Lý trong chiếc tạp dề, thậm chí còn tưởng tượng trên người Du An Lý chỉ mặc một chiếc tạp dề...

Tả Nhan bị hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu dọa sợ tới mức lảo đảo, suýt chút nữa đã vướng chân trái ngã chân phải, động tĩnh quá lớn khiến người trong bếp quay lại nhìn sang.

“Em ngủ không ngon sao?”

Cô hỏi, thấy Tả Nhan đứng ngồi không yên, liền xoay người tiếp tục đánh trứng.

Tả Nhan không dám nhìn cô lần nữa, đứng trong phòng khách ngó trái ngó phải, cũng mơ hồ đáp: “Uống nhiều quá, đau đầu.”

Vừa dứt lời, nàng liền muốn tát cho mình hai bạt tay.

Cái hay không nói, lại nói cái dở bản lĩnh thật là ngươi xưng số hai không ai dám xưng số một.

Nàng hoảng hốt bắt đầu tìm đề tài lung tung, tiện tay cầm một lọ thuốc nhỏ đặt trên bàn trà, kéo ra đề tài nói: "Đây là Vitamin sao?"

Du An Lý lập tức quay đầu lại, nhìn thấy lọ thuốc trong tay nàng liền đáp: “Oryzanol, tôi bị kinh nguyệt không đều."

Năm ngoái Tả Nhan cũng bị kinh nguyệt không đều, nghe vậy liền đặt lọ thuốc nhỏ xuống, bước vào bếp nói: "Vậy chị có muốn tìm thời gian đi xem hay không a? Năm ngoái, tôi uống thuốc bắc để điều hòa, hiện tại cũng không thức khuya nhiều nên năm nay cũng bình thường.”

Ngoại trừ lúc trước bị mất mặt không chút phòng ngừa thì lần này là chuyện bình thường.

Du An Lý đáp ứng một tiếng, cúi đầu đổ trứng đã đánh tan vào chảo.

Thanh âm "tách tách" hấp dẫn lực chú ý của Tả Nhan, nàng nhìn vào chảo hỏi: "Chị muốn làm món trứng tráng sao?"

"Sandwich trứng, em vẫn không ăn cà chua, vẫn ăn rau xà lách sao?"

Động tác cô lưu loát để trứng tráng ngay ngắn, mở miệng nói.

"Không ăn cà chua! Rau xà lách nhiều một chút."

Tả Nhan nói, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Cà chua và rau xà lách vừa giao vẫn còn rất tươi, Du An Lý rửa sạch rồi cắt nhỏ, làm hai chiếc sandwich phong phú, bắt đầu dùng nồi nấu sữa tươi.

Tả Nhan rửa tay, lén lút lấy một miếng trứng nhỏ từ sandwich nhét vào miệng.

Vẫn là hương vị này, một chút cũng không thay đổi.

Nàng nghĩ, tâm tình lập tức tốt lên.

“Cần tôi hỗ trợ không?”

“Nếu năm phút trước em nói lời này, vậy sẽ có thành ý một chút.”

Du An Lý rót hai ly sữa, ngữ khí bình đạm trả lời.

Bỏ nửa khối đường vào sữa tươi liền có vị vừa miệng, dăm bông cùng thịt xông khói trong Sandwich trứng cũng rất tươi, sốt mayonnaise thơm ngon cùng rau xà lách giòn lại mềm, bữa sáng này Tả Nhan ăn đến hoàn toàn thoải mái.

Thậm chí nàng còn cảm thấy nếu mỗi ngày nàng đều có thể ăn bữa sáng như vậy, vậy có một chút ồn ào nàng cũng có thể tha thứ.

Sau khi ăn xong, Tả Nhan nhớ tới lời Du An Lý vừa làm tổn thương nàng, liền xung phong đi rửa bát, xoong chảo cũng không có cái nào rơi xuống.

Nhưng mà, sau khi rửa xong lau khô tay, nàng nghe người phía sau nói: "Xem ra vẫn cần phải mua một cái máy rửa chén."

Tả Nhan "tsk" một tiếng, thấy cái miệng ăn của mình đã được thỏa mãn, cho nên không so đo với cô.

—— Nàng cũng liền bỏ lỡ cơ hội chân chính hiểu được ý nghĩa thực sự của câu này.

Hai mươi phút sau, Du An Lý mặc áo khoác thể thao vào, giơ tay buộc lại mái tóc dài.

Tả Nhan vẫn còn đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, thấy cô muốn đi ra ngoài, nàng nhìn lên đồng thời trên tường, khó hiểu hỏi, "Thời gian vẫn còn sớm, chị đi đâu vậy?"

Du An Lý dừng một chút, nghiêng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi nhớ em uống say là sẽ không quên vặt, huống chi độ cồn của rượu vang đỏ đêm qua cũng không cao."

Tả Nhan còn định nhấc chân đổi tư thế, khi nghe lời này gần như bị bỏng mông.

Cảm ơn lãnh đạo, hiện tại nàng đã nhớ ra rồi.

Nếu nàng không nhớ chuyện sau đó thì sẽ tốt hơn.

“Mau trở về thay giày đi, tôi chờ em.”

Du An Lý mang giày thể thao, nói xong liền mở cửa.

Tả Nhan nghĩ thầm muốn giở trò, nhưng lấy cớ "Uống say không nhớ rõ" vừa rồi cũng đã bị người phá hỏng, chưa kể hiện tại nàng cũng không dám đối diện với Du An Lý một giây.

Nàng chỉ có thể tuyệt vọng vùi đầu ra khỏi cửa, rồi lại tuyệt vọng chạy về nhà.

Giỏi lắm, đồng chí Tả Nhan, lần này ngươi đã duy trì được trấn định ngoài mặt rồi.

So với lần trước làm ra chuyện này liền không có mặt mũi nhìn người, quả thực là đã tiến bộ rất nhiều.

Cố lên, cứ tiếp tục duy trì, nhất định da mặt sẽ càng ngày càng dày!

Sau khi thay giày đi ra, thấy người đứng ngoài cửa, nhịp tim của Tả Nhan cũng có xu hướng trở lại tần suất bình thường.

Thói quen thực sự là một thứ rất đáng sợ, hiện tại mỗi ngày nàng không mất mặt trước Du An Lý, liền giống như nàng sẽ thiếu một cái gì đó.

Nếu mặt trong mặt ngoài đều đã mất thì không việc gì phải sợ, nếu không mặt dày thì làm sao mà sống được.

Dù sao trên thế giới này, nếu có thể tìm thấy một người nhìn thấy không ít bộ dáng không xong của nàng, vậy người kia chính là Du An Lý.

Chỉ có Du An Lý.

“Mặc nhiều như vậy, em chạy bộ buổi sáng chứ không phải đi dạo.”

Du An Lý nhìn bộ dáng trang bị đầy đủ của nàng, thật sự không nhìn nổi.

Tả Nhan vẫn đang quấn một chiếc khăn quanh cổ, nghe xong liền lẩm bẩm một câu: “Không phải chuyện của chị.”

Thời tiết lạnh như vậy, lúc này nàng bò dậy khỏi giường chạy bộ buổi sáng với cô chẳng phải đã rất nể tình rồi hay sao?

Nghe được lời này, ánh mắt Du An Lý thâm trầm dừng ở trên mặt nàng.

Tả Nhan kéo khăn quấn sau gáy, không phát hiện ra.

Du An Lý cười cười, đi tới trước mặt nàng, giơ tay giúp nàng.

Tả Nhan tự giác vùi đầu, buông tay để cô giúp mình.

Mái tóc thẳng mềm được buộc thành đuôi ngựa, lộ ra cái cổ trắng nõn, đầu ngón tay kia nhẹ nhàng cọ vào da thịt mỏng manh, khiến nàng có chút mẫn cảm.

Tả Nhan cúi đầu, vùi mặt vào khăn, muộn thanh muộn khí hỏi, “Xong chưa?”

Du An Lý vuốt phẳng cổ áo đang hếch lên của nàng, một lúc sau mới thu lại tầm mắt.

Cô xoa xoa đầu tóc bù xù của nàng một cái, bỏ tay xuống, đi đến thang máy trước.

"Đi thôi."

Tả Nhan vội vàng đưa tay vuốt tóc mình, thấy cô sắp đi xa, nàng chỉ có thể đuổi theo, đi theo cô vào thang máy.

Khi xuống lầu, cả hai đều ăn ý không nhắc đến chuyện đêm qua.

Tả Nhan không còn là tiểu nữ sinh cao trung nữa, việc điều chỉnh tâm lý cũng chính là bữa cơm - đương nhiên, nơi này cũng có nguyên nhân.

Tóm gọn lại, so với lần nàng say rượu tỉnh lại liền chạy tới nhà ông nội để trốn Du An Lý một tuần, vậy thì lần này nàng rõ ràng là "rận nhiều không sợ ngứa".

Thậm chí sau khi xuống lầu, nàng vẫn đi theo phía sau Du An Lý, vẫn đang suy nghĩ lý do tại sao rõ ràng lần này mình không có yêu cầu nhưng lại thực hiện được.

Phải biết rằng, lần đó Du An Lý bị nàng quấn lấy cả đêm cũng không chịu thỏa hiệp.

Tả Nhan nghĩ nghĩ, đột nhiên sửng sốt.

—— Chờ đã, tại sao nàng lại dùng từ "thực hiện được"?

“Không được đứng, chạy đi.”

Người phía trước quay đầu thúc giục nàng, Tả Nhan hoàn hồn, đành phải miễn cưỡng lon ton chạy theo.

Hai người một trước một sau, bởi vì lát nữa phải thu thập đồ đạc đi làm, cũng liền vội vàng chạy bộ quanh con đường rợp bóng cây trong khu chung cư.

Tả Nhan đã ở đây nhiều năm như vậy, sau giờ làm việc không có thời gian vận động, thể chất kém Du An Lý cũng không nhỏ, trên đường đều phải chạy chậm lại vài phút.

Cuối cùng lại thành Du An Lý chạy sau lưng nàng, mỗi khi nàng dừng lại đều cổ vũ nàng "Cố lên."

"Chị đừng nhìn tôi như quản ngục có được không? Làm tôi giống như đang ngồi tù vậy."

Tả Nhan thật sự không chịu được, dừng lại chống đỡ đùi, thở hổn hển, mang theo đạn pháo phát giận với cô.

Lúc này ngày thường nàng còn chưa có ngồi dậy khỏi giường, rốt cuộc là vì cái gì nàng lại đến chịu tội này, trong chăn không thoải mái hơn sao?

Nhưng dù sao thân thể nàng cũng không lạnh, chẳng những không lạnh, còn đổ rất nhiều mồ hôi, nóng đến mức rút khăn quàng cổ ra, còn nghĩ thứ này chiếm tay, không biết để ở đâu.

“Đừng đột ngột cởi ra, gió thổi qua sẽ bị cảm mạo.”

Du An Lý nói, đi lên, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ nàng, quấn hai lần.

“Đeo vào nóng muốn chết.”

Tả Nhan khó chịu vặn vẹo cổ, nhưng chiếc khăn này rất dài, phải quấn thêm hai lần nữa.

“Trước khi ra ngoài tôi đã nói rồi, nhưng em lại nói không phải chuyện của tôi.”

Du An Lý thong thả ung dung giúp nàng quấn khăn quàng cổ, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

Tả Nhan nhất thời nổi lên cơn giận, giơ tay tóm lấy nửa chiếc khăn còn lại trên tay cô, nhắm thẳng lên cổ cô.

“Chị thích như vậy thì cũng mặc đi, đừng khách khí với tôi.”

Nàng quấn chặt chiếc khăn lên trên cổ Du An Lý, quấn kín không có kẽ hở, xong việc còn vỗ vỗ lên vai cô.

“Thật ấm a, cứ như vậy đi.”

Du An Lý cười như không cười nhìn nàng, không nói gì.

Chẳng bao lâu Tả Nhan mới biết mình đã làm chuyện ngu ngốc đến mức nào.

Một chiếc khăn buộc nàng cùng Du An Lý lại với nhau, không thể trước sau chạy như trước, thậm chí còn gắt gao dựa gần, nếu không thì sẽ bị siết cổ.

Nhưng nàng không thể cúi mặt kéo chiếc khăn lại, cho nên chỉ có thể dán vào cánh tay của Du An Lý, theo tốc độ của cô chạy về phía trước.

Hảo gia hỏa, tỷ lệ hai người quay đầu cao như thế nào.

Tả Nhan nương theo cơ thể của Du An Lý để chặn mặt mình, vì sợ bị cư dân trong cộng đồng nhìn thấy. Những người sống ở đây là những người trẻ tuổi, nhưng bất cứ ai có đầu óc một chút đều có thể nhìn ra hai người có cái gì tuyết đối không đúng.

Người bình thường ai lại cùng quấn một chiếc khăn sóng vai chạy bộ buổi sáng a?

Du An Lý mang thần sắc tự nhiên chạy xong toàn bộ hành trình, khi trở về còn hỏi nàng: “Có mệt không?”

Tả Nhan mệt tâm.

Ánh mắt dọc đường đi thực sự làm trái tim mỏng manh của nàng bị tổn thương a, chờ lát nữa lên lầu liền đặt vài cái nút tai, không thì ngày mai lại nháo lôi nàng ra khỏi mộng.

Du An Lý mang nàng chậm rãi bước trở về, sau đó dạy nàng vươn vai để thư giãn cơ thể sau khi vận động.

Lúc lên lầu, cô dừng lại trước cửa nhà, cởi chiếc khăn trên cổ trả lại cho Tả Nhan.

Tả Nhan mệt đến mức không muốn nói chuyện, nhận lấy khăn quàng cổ định đi về phía nhà mình.

Du An Lý bỗng nhiên mỉm cười, giơ tay lên xoa xoa đầu nàng.

“Hôm nay em làm rất tốt, ngày mai tiếp tục.”

Sau khi vào nhà, Tả Nhan đang cầm chiếc khăn quàng cổ, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là --- hôm nay rời giường nàng còn chưa gội đầu.

Đáng giận, tính sai rồi.

Về sau thay đổi buổi tối gội đầu trước khi đi ngủ.

Tả Nhan nghĩ, trùm khăn lên mặt rồi nhanh chóng vào phòng tắm, bắt đầu đi tắm gội đầu.

Nàng tranh thủ thời gian ngắn nhất gội đầu, lau khô tóc, sau đó trở về phòng ngủ, mở tủ tìm quần áo thay.

Tay lướt qua từng bộ trang phục ngày thường, cuối cùng dừng lại trên bộ quần áo đã mua chỉ mới mặc một lần.

——Nhìn kỹ, chiếc áo sơ mi cùng váy khoét đùi này rất hợp với tất cả các loại áo khoác thu đông của nàng.

Tả Nhan lấy quần áo ra mặc vào, cuối cùng chọn ra một chiếc áo khoác khác hoàn toàn khác với thứ Hai, làm bộ đây là đồ chưa mặc qua.

Trước khi ra khỏi nhà, nàng đã thay giày, nhưng sau một hồi, nàng lại chạy vào phòng tắm trang điểm nhẹ cho bản thân.

Du An Lý nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác len màu xám đen cùng một chiếc áo len cổ cao màu nâu sẫm, viền được giấu trong quần âu đen, kết hợp với giày trắng, thoạt nhìn thật mới mẻ gọn gàng.

Tả Nhan không ngờ hôm nay cô ăn mặc "đơn giản" như vậy, nhưng ngược lại có vẻ quá mức sang trọng.

Nàng đang cân nhắc có nên thay quần áo hay không, liền nghe người trước mặt nói: “Rất đẹp.”

Tả Nhan giả vờ bình tĩnh đóng cửa bước tới, đứng thẳng lưng, đang muốn xõa tung tóc đẹp ra, bày ra bộ dáng tuyệt sắc của mình, người trước mặt lại nói: "Em mua váy ở đâu vậy? Cho tôi xin link."

"..."

Thẳng cho tới lúc lên xe, mặt Tả Nhan đều đen như đáy nồi.

Nàng thật sự không tài nào đoán ra được, người này gần ba mươi hai tuổi, khoảng cách 23 tuổi đã hơn tám năm rồi, như thế nào cô vẫn chưa học được cách nói làm hài lòng người khác?

Khen người chỉ khen có nửa câu, xú đức hạnh.

Trước kia hai người có chiến tranh lạnh cùng cãi vã, có tám phần là vì chuyện này.

Chẳng phải các tiểu nữ sinh lần đầu yêu đương muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt là chuyện bình thường sao? Nhưng Du An Lý lại làm không được, hoặc là nói căn bản cô không muốn nói, không vui vẻ nói ra.

Tả Nhan bày ra sắc mặt, hạ quyết tâm nhất định lần này phải chờ cô mở miệng trước.

Trước kia mỗi lần như vậy đều là nàng chịu thua trước, bảy năm qua cũng không thể không tiến bộ đi? Này thật quá nghẹn khuất rồi.

Tả Nhan không nhận ra trong một buổi sáng ngắn ngủi tâm lý của nàng đã xảy ra rất nhiều lần biến hóa, mà hiện tại nàng đã trở lại trạng thái bình thường nhất đối mặt với Du An Lý.

Giống như một lời nguyền không thể tránh thoát.

Nhưng Du An Lý trước sau không có mở miệng phá vỡ trầm mặc, dọc theo đường đi còn tiếp mấy cuộc gọi, giống như cô không nhận ra có người nào đó đang giận dỗi.

Hôm nay ra ngoài thời gian cũng không còn sớm, nửa đường lại bị kẹt xe.

Du An Lý liếc nhìn đồng hồ, xác nhận hẳn là tới kịp, sau đó thả tay lái, xoay người sang một bên, cầm lấy chiếc túi trên băng ghế sau.

Đây là những thứ hôm qua cô mua ở trung tâm thương mại, tất cả vẫn còn để trên xe.

“Đây là của em.”

Cô đưa cho người bên cạnh.

Tả Nhan vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thật ra, sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào cô, đã sớm nghe thấy động tĩnh.

Nàng vốn tưởng làm lơ một lát, nhưng mà thật sự không kìm lòng hiếu kỳ - hôm qua nàng đã nhìn thấy chiếc túi này, là đồ Du An Lý đã dự định trước, tới cửa liền trực tiếp lấy đi, cho nên nàng cũng không biết bên trong là thứ gì.

Kia chính là thương hiệu trang sức rất xa xỉ.

"Cho tôi?"

Nàng không quên mình vẫn đang giận dỗi, không mặn không nhạt hỏi.

“Ừm.”

Du An Lý nhìn nàng, giơ tay ra hiệu cho nàng cầm lấy.

Lúc này Tả Nhan mới "miễn cưỡng" nhận lấy, kìm nén xúc động muốn lập tức mở ra.

Như vậy nhìn rất vội vàng.

Du An Lý cười nói: “Trước tiên mở ra xem đi, là tôi đặc biệt mua cho em."

Tả Nhan “Ò” một tiếng, chậm rãi mở nơ của túi, lấy ra hộp quà nhỏ bên trong.

Kỳ thực, hiện tại nàng chắc chắn 100% Du An Lý có ý tứ gì đó với nàng - nếu không nhìn ra, nàng chỉ sợ mình là người chậm phát triển trí tuệ.

Nhưng cái gì đều cũng chưa nói thì không được tính.

Đó là lý do tại sao nàng muốn nhận được một chút suy nghĩ thực sự từ miệng Du An Lý.

Cái gì cũng được, miễn là đừng treo nàng, để nàng đoán mò lung tung.

Chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy, trong lòng có chút khẩn trương.

Tả Nhan nghĩ tới một đống thứ không tồn tại, cũng không dừng động tác trên tay lâu lắm, nàng nhẹ nhàng mở hộp ra.

Ánh sáng bạc nào đó lóe lên khiến nàng vô thức nheo mắt.

Sau khi nhìn rõ thứ trong hộp, Tả Nhan liền lâm vào trầm mặc.

Một tay Du An Lý dựa vào vô lăng, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Thích không?"

"...Chị nghiêm túc sao? Chị rõ ràng biết tôi ghét thứ này nhất."

Tả Nhan ngẩng đầu lên, nhịn xuống kích động muốn ném cái hộp vào đầu cô.

Du An Lý chỉ cười, đáp: “Tôi cảm thấy hiện tại em tương đối cần nó.”

Những chiếc xe xếp hàng phía trước bắt đầu di chuyển, Du An Lý ngồi thẳng người, đi theo phía sau, tiếp tục lái xe về phía công ty.

Mặt của Tả Nhan còn khó coi hơn trước khi lên xe.

Nàng muốn mở cửa sổ ném thứ trong hộp ra ngoài, nhưng đang ở trong xe, nàng còn chút đạo đức khắc chế tính khí bạo lực của mình.

Hơn nữa, thứ này rất đắt.

Một đường không ai nói gì cho đến bãi đậu xe của công ty, Tả Nhan xuống xe trước, không đợi một giây, đi thẳng đến lối vào thang máy.

Du An Lý nhìn hộp quà nàng để lại trên xe, mỉm cười, thu thập đồ trong hộp, xuống xe đóng cửa lại.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tả Nhan nhanh chóng ấn nút mở cửa, sau đó lại có tiếng bước chân liền thu tay lại, thản nhiên lấy điện thoại ra xem.

Nữ nhân mặc áo khoác xám đen bước vào, đợi cửa thang máy đóng lại mới nói: “Thật sự không cần?”

“Không cần.”

Tả Nhan trả lời mà không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Du An Lý gật gật đầu, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:

"Thật đáng tiếc, tôi còn khắc tên em."