Chương 14

Mùi của thuốc pha nước phiêu tán ở trong phòng, người uống thuốc xong đã dựa vào đầu giường ngủ.

Tả Nhan nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng êm ái của cô, bất giác buông động tác, đặt cái ly lên bàn đầu giường.

Nhìn khuôn mặt này ở khoảng cách gần như vậy, lúc này Tả Nhan mới phát hiện bộ dáng khi ngủ của Du An Lý còn vô hại hơn khi tỉnh.

Kỳ thực, phần lớn thời điểm cô không phải là người có tính công kích, nhưng cô giỏi xây tường cao đạm mạc cùng xa cách ngăn cách với người bên ngoài.

Cho nên, cho dù ngày thường thoạt nhìn không có sinh khí, cũng làm người cảm thấy khó có thể tiếp cận.

Chỉ có lúc này, cô nhắm mắt phập phồng theo nhịp thở dài, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ không chút mỹ phẩm cùng ngụy trang.

Mới có thể làm cho cô trông mềm mại như vậy.

Tả Nhan thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống.

Nàng mở hộp rượu thuốc, mở nắp chai, đổ một chút rượu cay nồng lên ngón tay.

Nàng biết cách dùng thứ này, nhưng đây là lần đầu tiên dùng cho người khác.

Lúc trước nàng té ngã, chính là ba nàng dùng rượu thuốc cho nàng, xoa xoa, trêu chọc nàng là tiểu quỷ, sau này sẽ không có đứa con trai nào dám thích nàng.

Kết quả là, cái miệng hỏng bét của ông đã trở thành sự thật.

Nói ra chỉ sợ không ai tin, nàng giống như Bạch Phú Mỹ* 100% không giả dối, hiện tại chỉ còn một năm cao trung cũng chưa nhận được một bức thư tình nào.

(*)Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp), là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.

Cũng không biết có phải là không có duyên mệnh đào hoa hay không.

Tả Nhan không chút nghĩ ngợi, vươn tay nhấc đôi chân dài trắng như tuyết trên giường, da thịt mịn màng cọ sát vào lòng bàn tay, xúc cảm thoải mái nói không nên lời.

Nàng cẩn thận nâng mắt cá chân bị thương nghiêm trọng nhất lên, cầm chai rượu thuốc, từ từ thoa lên đầu ngón tay, sau đó xoa từng chút.

Trong ấn tượng của nàng, cha nàng xoa bóp như vậy, mỗi lần sau khi bôi thuốc được vài phút, nàng sẽ nhanh lành hơn một chút.

Cho nên, nếu hiện tại nàng bôi thêm vài phút nữa, khẳng định sẽ mau lành hơn.

Tả Nhan nghĩ nghĩ, ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn bôi thuốc cho từng vết bầm cùng sưng đỏ.

Cuối cùng chỉ còn lại đầu gối.

Tả Nhan nhìn lên, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Quên đi, nơi này đầu củ cải đều có thể tự bôi, nàng cũng lười làm phiền.

Tả Nhan vỗ vỗ lòng bàn tay, đứng dậy định thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Nhưng hai chân ngồi xổm hồi lâu đã mất đi tri giác, nàng không hề chuẩn bị, lảo đảo một cái liền sắp ngã xuống, trong lòng hoảng sợ, chỉ có thể liều mạng ổn định thân thể mới kéo được nguy hiểm trở về.

Nhưng mà nàng dùng sức quá lớn, không thể dừng lại, sau đó lại đột nhiên ngã về phía trước.

Tả Nhan ngã vào nơi mềm mại, mũi và miệng đều bị vải bịt chặt, suýt chút nữa không thở được.

Khi nhận ra mình đang đè lên người nào, trong lòng liền cả kinh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trên đầu mình.

Du An Lý vẫn nhắm mắt, khẽ cau mày, tựa hồ không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Lúc này Tả Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ chống mép giường đứng dậy, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng làm ra bất luận động tĩnh nào nữa.

Nàng từ thân thể mềm mại đứng lên, hai chân tê dại, còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên bị hai tay ôm vào trong ngực.

Tả Nhan lại ngã lên trên người Du An Lý.

Đầu óc nàng là một mảnh tơ vò, một hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“… Du An Lý?”

Tả Nhan nhỏ giọng gọi cô, nhưng không đợi được trả lời.

Căn phòng yên tĩnh, trên đầu chỉ còn lại tiếng hô hấp của cô, dao động cùng tần suất vẫn như trước.

—— Không có tỉnh.

Sau khi ý thức được điều này, Tả Nhan không biết mình đang nhẹ nhõm hay là cái gì khác.

Nhưng nàng không dám động nữa, nếu cứ lăn lộn như vậy, Du An Lý nhất định sẽ bị nàng đánh thức.

Tả Nhan nằm sấp trong vòng tay cô, chờ cơ hội thoát ra, nhưng thật lâu sau, cô vẫn chưa buông tay ra.

Sau khi nàng nằm hồi lâu cũng đã buồn ngủ, đơn giản đạp dép lê xuống, duỗi tay cầm lấy chăn bông mỏng bên cạnh, đắp kín mình và Du An Lý.

Khi ngủ nhất định phải đắp chăn, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Cho nên, khi Du An Lý tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt ra chính là một đỉnh đầu.

Cô mở to mắt hồi lâu, từ trong buồn ngủ cùng cảm mạo rút ra một chút, rốt cục xác định được đỉnh đầu này đến từ nơi nào.

Khuôn mặt có chút trẻ con tựa vào cánh tay cô, ngủ ngon lành.

Du An Lý nhìn nàng, ngửi thấy mùi rượu thuốc từ nàng và chính mình, mùi vị này tràn ngập khắp phòng khiến mũi cô có chút ngạt thở.

Cơn đau ở chân và cổ chân tựa hồ cũng tan biến theo mùi rượu thuốc.

Cô gái trong lúc ngủ mấp máy miệng, không biết đang mơ cái gì, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đêm rất dài.

Du An Lý ngáp một cái, lại nhắm mắt.

Tả Nhan có một giấc mơ rất đẹp.

Trong giấc mơ, nàng ăn một món ăn ngon nhất trên đời, thơm, mềm lại ngon.

Cho nên, nàng vui vẻ ôm không buông tay, lại nghĩ tới liền gặm hai ngụm.

Chính là có chút khó gặm, gặm đến có chút phiền tóai.

Nàng trầm tư suy nghĩ, đổi cách gặm thuận tiện hơn, tốt nhất là lúc đi học cũng có thể mang theo, tùy thời tùy chỗ đều có thể gặm.

Nhưng thứ này quá lớn không thể mang theo.

Nàng gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi, vây quanh cái thứ này, dùng sức kéo cũng không thể di chuyển.

Tả Nhan tức giận ngồi trên mặt đất.

Lúc này, thứ này đột nhiên lên tiếng.

“Ăn ngon vậy sao?”

Thanh âm trong trẻo, ngữ khí bình đạm.

Đó là thanh âm của Du An Lý.

Tả Nhan giật mình tỉnh dậy.

Trần nhà đập vào mắt nàng thật xa lạ, nàng ngẩn người nhìn hồi lâu mới nhớ ra đây là phòng ngủ của Du An Lý.

Giấc mơ vừa rồi lại hiện lên trong đầu, Tả Nhan vội vàng ngồi dậy, trên giường không có ai, trái tim nhỏ bé lại rơi xuống chỗ cũ.

Nhưng giây tiếp theo, nàng như con cá chép lộn người ra khỏi giường, đi dép chạy ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước nhàn nhạt, Tả Nhan liều mạng chạy, gõ cửa, vội vàng hỏi: "Chị xuống giường thế nào vậy? Chân không sao chứ?"

Một lúc sau tiếng nước mới dừng lại, thanh âm của Du An Lý vang lên từ sau cánh cửa: “Chân trái không nghiêm trọng, đã có thể đi rồi.”

Chân đó quả thực không nghiêm trọng, nhưng chân phải của cô gần như bị phế đi.

Tả Nhan mắng thầm, khắc chế cơn tức giận đột nhiên bay tới, nói tiếp: “Chị tắm xong chưa? Tôi vào đỡ chị.”

Nghe thấy Du An Lý ừm một tiếng, nàng trực tiếp vặn nắm cửa đi vào.

Người mặc váy ngủ đang đứng trước bồn rửa mặt, vừa đặt bàn chải đánh răng cùng cốc xuống, Tả Nhan bước tới ôm eo cô, khoác tay cô đặt lên vai mình.

Lúc hai thân thể vừa mới dán lên, mùi hương bạc hà của kem đánh răng xộc vào mũi Tả Nhan.

Rõ ràng mỗi buổi sáng nàng đều dùng loại kem đánh răng này, nhưng hiện tại đột nhiên nàng cảm thấy lại có mùi hương khác lạ.

Nhưng mà, nàng không biết khác ở chỗ nào.

Tả Nhan đỡ Du An Lý từng bước về phòng ngủ, xem cô có thể đứng vững được không mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, nàng nói: "Tôi đi tắm, chị có chuyện gì phải gọi tôi."

Người đứng trước tủ quần áo mang thần sắc bình tĩnh, nghe vậy liền gật đầu.

Tả Nhan không biết như thế nào, nhưng cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng sau khi tìm tòi một hồi lâu, nàng không nhìn thấy điểm không thích hợp nào trên khuôn mặt của cô, cho nên nàng gãi gãi tai, xoay người bước ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Du An Lý mở tủ quần áo, giơ tay cởϊ qυầи áo ngủ.

Cả tấm gương được được gắn vào trên cánh cửa tủ, phản chiếu dáng người có chút gầy yếu của cô.

Du An Lý quay mặt vào gương, quét qua dấu vết gì đó dưới qυầи ɭóŧ, đưa tay lên sờ, vẫn còn cảm nhận được chút cảm giác còn sót lại.

——Không biết rốt cuộc nàng mơ thấy đồ ăn ngon gì.