Trước kỳ nghỉ hàng năm, Tả Nhan bớt thời gian mời Ngô Duyệt Lâm một bữa cơm.
Đây là chuyện tốt đã hứa hẹn trong trước kỳ nghỉ Tết, nếu có thể thực hiện trước năm mới, tốt nhất không nên kéo dài sang năm sau, nếu không sẽ cảm thấy “nợ ngập đầu”.
Trên đây đến từ triết gia không nổi danh — Du tổng.
Đương nhiên, Tả Nhan đã sớm nộp đơn xin đi ăn bên ngoài, chờ lãnh đạo phê duyệt.
Mặc dù tình trạng của Du An Lý đã được cải thiện rất nhiều, cũng tận lực không hề thông qua khống chế mình để có được cảm giác an toàn, Tả Nhan vẫn tự giác tuân thủ lời hứa mà nàng đã từng nói.
Kể từ sau Tết Dương lịch hơn một tháng, nàng đã từ từ học cách “thẳng thắn” trong quá trình tiếp nhận điều trị với Du An Lý.
Nhưng không phải nói là học, không bằng nói là nhặt lại những thứ đã vô tình vứt bỏ.
Từ mở mắt ra mỗi sáng, trong lòng nàng nghĩ cái gì liền nói với Du An Lý cái đó, ăn uống, củi gạo mắm muối, ngay cả những thứ tầm thường cũng nói với Du An Lý một tiếng, còn phải để Du An Lý phản hồi.
Đôi khi Du An Lý bị nàng quấy rầy đến phiền, một phen che miệng nàng mà không ngẩng đầu nhìn lên, nàng mới có thể ngừng nghỉ trong chốc lát.
Nhưng Tả Nhan vẫn siêng năng không biết mệt.
Bởi vì nàng biết Du An Lý là nữ nhân ngạo kiều trong sách giáo khoa, đừng nhìn bề ngoài không kiên nhẫn của cô, không biết trong lòng như thế nào.
Nếu căn bệnh của Du An Lý có thể mang lại điều gì "tích cực" cho Tả Nhan, thì có lẽ ---
Nàng đã biết chính mình có trọng lượng như thế nào ở trong lòng Du An Lý.
Trước kia đây là tự tin đến mù quáng đối với Tả Nhan, đều là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Nhưng hóa ra chính là sự thật.
Cho nên, bất kể quá trình trị liệu kéo dài bao lâu, cho dù quá trình này sẽ có bao nhiên rắc rối cùng phiền toái, Tả Nhan vẫn tràn đầy tự tin.
Du An Lý nhất định sẽ tốt lên, bởi vì cô muốn cái gì, chính mình cũng đều sẽ đưa tới trước mặt cô.
Đơn trình của Tả Nhan không có gì bất ngờ mà được thông qua.
Khi Du An Lý nhìn thấy giấy xin phép kẹp trong văn kiện, thậm chí không thay đổi biểu tình, trực tiếp ký vào góc dưới bên phải, sau đó vê tờ giấy mỏng không phải của công ty, giơ tay lên đưa đi.
Tả Nhan cười tủm tỉm vội vàng nhận lấy, liếc nhìn dòng chữ trên đó.
"Xin vắng mặt cơm chiều, ăn no liền trở về. (Lưu ý: Chỉ có một mình đồng học Tiểu Ngô.)"
"Phê chuẩn."
Nhìn vào mặt chữ rồng bay phương múa "Du" ở cuối, Tả Nhan hài lòng gấp lại tờ giấy tự làm này vào túi của mình.
Cầm văn kiện được yêu cầu sửa đổi, Tả Nhan xoay người rời khỏi văn phòng, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, nàng quay lại nhìn người phía sau bàn làm việc
“Làm sao vậy.” Du An Lý nhìn nàng một cái, vẫn đang lật xem văn kiện.
Tả Nhan hoài nghi nhìn cô một lúc, sau đó thử thăm dò hỏi: “Sao chị không hỏi mấy giờ em về?”
Du An Lý không đáp, chỉ chậm rãi trả lời: “9 giờ khóa cửa."
Tả Nhan "Tsk" một tiếng, ám chỉ một tiếng mạo hiểm.
May là nàng không hỏi nhiều hơn một câu!
——Mặc dù ngay từ đầu nàng đã không định vượt quá chín giờ.
Nhưng nữ nhân Du An Lý này cũng quá xấu rồi!
“Âm hiểm.” Tả Nhan tức giận nói.
Du An Lý ký vào văn kiện, không ngẩng đầu mà phản kích nói: “Ngốc.”
Tả Nhan suýt chút nữa tức giận nhảy dựng lên, nhưng là nàng nhớ lại xuân xanh năm nay của mình, cuối cùng cũng khắc chế được hành vi xúc động của bản thân.
Nàng hừ một tiếng, một tay cầm văn kiện, một tay hất hất tóc, nói: "Ngốc tan tầm liền đi ăn ngon, có người nào đó ở nhà ăn cơm một mình, thật đáng thương nga."
Nói xong không đợi Du An Lý ngẩng đầu nhìn lên, Tả Nhan trượt ra khỏi văn phòng như lòng bàn chân có bôi dầu.
Khi nàng trở về chỗ ngồi, mở tập văn kiện đã trả lại, định tăng tốc hoàn thành công việc của mình thì trong đầu bỗng xuất hiện bộ dáng Du An Lý một mình ở nhà ăn cơm chờ nàng.
Tả Nhan tức khắc cảm thấy hối hận.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của nàng rất thư thái nên càng không giữ cửa.
Nếu không có gì khác, như thế nào có thể dùng lời trào phúng nói tới cái này?
Bởi vì Du An Lý sẽ thực sự ở nhà chờ nàng a.
Nhưng lại hối hận, lời nói cũng đã ra khỏi miệng.
Chuyện đã ước định tạm thời không thể thay đổi, Tả Nhan chỉ có thể đến cuộc hẹn trước, sau đó trên đường nghĩ cách buổi tối về nhà cứu vãn lại.
Thật vất vả mới làm Du An Lý tin tưởng nàng, cũng không thể bởi vì cái miệng tiện nhất thời này mà quay trở lại thời kỳ trước giải phóng.
Nàng suy nghĩ một đường, trong lòng đại khái đã có chủ ý, đến nhà hàng đã hẹn mới điều chỉnh lại tâm tình, cao hứng đi về chỗ ngồi.
Ngô Duyệt Lâm đã ngồi ở đó, vẫn luôn chơi điện thoại, chỉ khi nghe thấy động tĩnh của ghế mới ngẩng đầu nhìn lên.
"Tới rồi, tớ đã gọi đồ ăn rồi, cậu nhìn xem có muốn gọi thêm nữa không?"
"Gọi nhiều cũng ăn không hết, trên đường có chút kẹt xe, cậu chờ lâu không?"
Tả Nhan đặt túi xách và áo khoác xuống, hàn huyên với cô hai câu, đồ ăn cũng đã được dọn ra.
Hơn hai tháng hai người không gặp nhau, không có thời gian nói nhiều về những gì đã xảy ra, cho nên hôm nay Tả Nhan mới biết cha mẹ của Ngô Duyệt Lâm đã chuyển đến địa phương sống với cô.
"Như vậy không phải quá tốt sao? Cậu có thể yên tâm rồi."
Gần đây Tả Nhan đã trải qua những việc này, suy nghĩ của nàng đã thay đổi rất nhiều so với lúc đầu.
Khi mới vừa gặp lại Ngô Duyệt Lâm, nàng đã nghe cô nói trở về làm việc vì cha mẹ, mặc dù Tả Nhan có thể hiểu được nhưng nàng vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cô.
Trong quan niệm truyền thống của xã hội, Ngô Duyệt Lâm thực sự là một người con rất hiếu thuận. Khi còn đi học, vì một lời nói của cha mẹ, cô đã từ bỏ ước mơ ban đầu của mình, ngoan ngoãn ra nước ngoài học tập. Cuối cùng, thật vất vả mới có sự nghiệp ở nước ngoài, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ mình, cô đã từ bỏ hết thảy, về nước bắt đầu lại.
Tả Nhan luôn cảm thấy lý do khiến cô và Lý Minh Minh bỏ lỡ nhau, cũng là vì hai người họ không thể dứt bỏ mối quan hệ với gia đình.
Năm thứ ba cao trung, hai người suýt chút nữa xuyên thủng lớp giấy tầng cửa sổ đó.
Thật đáng tiếc.
Tả Nhan thở dài trong lòng, nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Hai người ra ngoài vui vẻ ăn cơm, chuyện mất hứng này vẫn là không nên đề cập tới.
Bầu không khí nói chuyện phiếm cũng không tệ, hai người nói về tình hình hiện tại của nhau.
Nếu có ai quan tâm đến đời sống tình cảm của Tả Nhan hơn chính mình, vậy thì người đó chính là Ngô Duyệt Lâm.
Khi cả hai trò chuyện trên WeChat, Ngô Duyệt Lâm đã chú ý đến "tiến triển tình cảm" của nàng, điều này khiến Tả Nhan mạc danh sinh ra một loại ảo tưởng "Phát sóng trực tiếp tình hình yêu đương".
Nhưng có một số việc luôn cần phải nói đến, tình trạng xã giao của Tả Nhan cũng bị Tô Tuyết Nhã nghiêm túc "phản đối", còn kiến nghị nàng nên nói chuyện với bằng hữu đáng tin cậy càng nhiều càng tốt, không cần nhiều người, nhưng tuyết đối không được rơi vào hoàn cảnh phong bế.
Nếu mỗi ngày chỉ có một người có thể thoải mái nói chuyện --- người này vẫn là một người nguy hiểm như Du An Lý, bác sĩ Tô cho rằng không cần điều trị, thực sự không thể cứu được.
Cho nên, Tả Nhan không có nhiều dè dặt với Ngô Duyệt Lâm, ngoại trừ một số đoạn không thể nói, nàng đã chia sẻ quá trình với bạn tốt nhất của mình từ những ngày còn đi học.
Sau khi nghe xong, Ngô đồng học nói: “Cảm ơn, khăn giấy thực sự không đủ dùng.”
Đôi khi Tả Nhan thực sự rất hiếu kỳ, tựa như khi hai người đang ăn ở ngoài, lúc nàng nói chuyện này đều sẽ chú ý âm lượng, tránh bị người xung quanh nghe thấy, nhưng thoạt nhìn Ngô Duyệt Lâm hoàn toàn không thèm để ý, giống như đó là chuyện không thể bình thường hơn.
Gần đây Tả Nhan đã quen nói chuyện, cho nên nàng dứt khoát hỏi câu hỏi đã giấu kín trong lòng nhiều năm này.
"Trước kia tớ đã cảm thấy rất kỳ quái, trước kia sau khi biết chuyện này, tại sao cậu lại tiếp nhận nhanh như vậy a?"
Đặt ở hiện tại chỉ có một số người tiếp nhận, chứ đừng nói là thời đại đó.
Ngô Duyệt Lâm uống một ngụm nước cam, hơi nghiêng người về phía trước, quan sát xung quanh trước khi nói, xác định không có ai nghe thấy mới trả lời: "Có lẽ, cậu biết bách hợp không?“
Trong lúc nhất thời Tả Nhan không thể xác định cô nói cái nào.
"Hoa bách hợp?"
Ngô Duyệt Lâm nghe thấy lời này, biểu tình trong mắt cô đột nhiên biến thành hận sắt không thành thép.
Tả Nhan: "..."
Đuợc rồi, hiện tại nàng đã biết.
Ngô Duyệt Lâm vỗ nhẹ vào bàn, đè thanh âm nói: "Không phải cậu chơi trò chơi trạch gì đó sao? Ngay cả bách hợp là cái gì cũng không biết, tính là trạch cái gì?"
Tả Nhan: "..."
Đừng nói mấy cái từ này ở bên ngoài a!
Bị người khác nghe thấy thật sự là tử vong tại chỗ a!
Cũng may Ngô Duyệt Lâm không phải trạch cái gì đó, cô chỉ thích đọc tiểu thuyết mà thôi.
Tính đến nay, cái đầu tiểu thuyết đã hơn mười năm tuổi, có thể nói là “sách đại chúng.”
Những năm đầu, cô bị gia đình quản nghiêm, không dám mua tiểu thuyết về nhà đọc, sau liền đọc trên điện thoại.
Niên đại đó, điện thoại của cô vẫn là phím bấm, màn hình lớn một chút, lên mạng đều phải nhập Web trên Internet theo cách thủ công, cho nên có thể đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng bằng điện thoại.
Khi đó làm sao có phân biệt loại hình gì, có thể tìm được một quyển là một quyển, nội dung viết cái gì cũng không kiêng kị, miễn là hay cùng thú vị là được.
Bởi vậy Ngô Duyệt Lâm rất nhanh liền biết cái gì gọi là "Ngôn tình", cái gì gọi là "Đam mỹ", cái gì gọi là "Bách hợp".
"Trong tiểu thuyết mới kí©h thí©ɧ, ngay cả đức khoa chỉnh hình đều có, này tính là gì? Thậm chí Du lão sư đều không tính là lão sư, ngụy sư sinh luyến thôi."
Ngô Duyệt Lâm bà cụ non nói, không quên bình luận một câu "nhưng chị ấy thật sự rất có khí chất của một lão sư, nhìn liền dọa người."
Tả Nhan đã tê rần rồi.
Cuối cùng nàng cũng hiểu Ngô Duyệt Lâm nghe mình kể về trải nghiệm cảm tình của mình sẽ có bộ dáng gì.
Giống như một người đang đọc một cuốn tiểu thuyết.
“... Tớ cảm thấy cậu nợ tớ phí đọc tuyệt bút chính bản.” Tả Nhan nói.
Ngô Duyệt Lâm vui vẻ tiếp thu, lập tức gửi cho nàng một bao lì xì đỏ trên WeChat.
“Khi cốt truyện cập nhật, nhớ nhanh chóng gửi cho tớ, tớ chờ xem.”
Tâm tình của Tả Nhan không thể chịu nổi cái này, cho nên nàng chỉ có thể nhanh chóng đổi đề tài, hỏi về tình hình gần đây của cô.
Biết sức khỏe của cha mẹ Ngô Duyệt Lâm bắt đầu tốt hơn sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, nàng cũng yên tâm rất nhiều, tính toán mua quà năm mới sẽ biếu họ một phần.
“Nói tới cái này, cậu có về ăn Tết không?”
Tả Nhan ăn tráng miệng, thuận miệng hỏi.
Ngô Duyệt Lâm gật đầu, không biết có phải ánh đèn có vấn đề hay không, Tả Nhan cảm thấy mặt của cô có chút đỏ.
Nhưng nhà hàng này vốn đã nóng, đỏ mặt là chuyện bình thường.
Hai người trò chuyện một lúc, Tả Nhan nhìn chằm chằm vào thời gian, khi đã đến giờ đã định sẵn, nàng liền chuẩn bị về nhà.
"Cậu bắt taxi về nhà sao? Nếu không để chúng ta đưa cậu về, tớ cũng tiện đường với nơi hiện tại cậu đang sống."
Tả Nhan kỳ quái hỏi, "Chúng ta?"
Ngô Duyệt Lâm nhìn ngoài cửa, cười một tiếng, nói: "A, tới vừa lúc.”
Tả Nhan lập tức theo tầm mắt nhìn sang.
Thanh niên đậu xe bên ngoài bước xuống, giơ tay liếc nhìn đồng hồ rồi đi về phía cửa nhà hàng.
Ngay khi vừa nhìn lên, hắn liền chạm với tầm mắt của Tả Nhan.
Tả Nhan: "..."
Lý Minh Minh: "..."
Trong một trận trầm mặc quái dị, Ngô Duyệt Lâm hắng giọng, chỉ vào Lý Minh Minh thản nhiên nói: "Bạn trai của tớ, cậu cũng đã gặp qua."
Tả Nhan, "..."
Này mẹ nó đâu phải chỉ là gặp qua a!
Tả Nhan nhìn Ngô Duyệt Lâm, sau đó quay đầu nhìn Lý Minh Minh, trợn mắt nhìn.
—— Tiểu tử thối, đuổi tới còn gạt ta, phản đồ!
Lý Minh Minh tránh tầm mắt của nàng, lặng lẽ đi đến bên cạnh Ngô Duyệt Lâm, định giả chết.
Tả Nhan nhịn xuống ý muốn hiện tại tỉnh sổ với hắn, đi theo Ngô Duyệt Lâm vào trong xe.
Vừa rồi nàng muốn uyển chuyển từ chối, nhưng khi nhìn thấy một mặt thiếu đánh kia, Tả Nhan cảm thấy mình nên đi nhờ.
Lý Minh Minh lái xe thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai nữ nhân ngồi tán gẫu ở ghế sau, có chút ngượng ngùng.
Ngô Duyệt Lâm không nói hôm nay hắn đến đây là để gặp Tả Nhan, bởi vì hắn chưa chuẩn bị tâm lý, liền “công khai” ngay tại chỗ.
Kỳ thực không cần phải giấu giếm Tả Nhan, dù sao ba người cũng là nhóm nhỏ có mối quan hệ tốt nhất khi còn là học sinh, Tả Nhan đã giúp gắn kết nhiều điều giữa hắn và Ngô Duyệt Lâm.
Mặc dù học kỳ cuối cấp ba đã xảy ra nhiều chuyện không vui nhưng mối quan hệ này vẫn không tật mà chết, còn mất liên lạc với nhau. Nhưng trong lòng Lý Minh Minh, Tả Nhan luôn là bằng hữu của hắn.
Dù hắn không biết mình đã làm gì sai khiến nàng sinh khí đến tuyệt giao với mình, nhưng cách giáo dục của gia đình từ nhỏ đã khiến hắn quen với việc tự tìm ra nguyên nhân, phân tích vấn đề một cách khách quan nhất có thể.
Lý Minh Minh hiểu rõ Tả Nhan, trong lớp học có rất nhiều người đều nghĩ nàng có tiền có thế, ngày thường ở trong trường ai cũng coi thường, không có cùng người ta đi chơi.
Nhưng Lý Minh Minh chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Hoàn cảnh gia đình của Tả Nhan có chút phức tạp, việc giao tiếp với người khác không dễ dàng như vậy.
Kỳ thực, nàng rất đơn thuần cùng trượng nghĩa, mặc dù tính khí không tốt nhưng nàng không bao giờ vô duyên vô cớ nổi giận với mọi người.
Cho nên, nàng phẫn nộ với chính mình như vậy nhất định là có nguyên do.
Chỉ là lúc đó hắn vẫn không thể hiểu được tại sao nàng lại ghét anh trai mình đến vậy, ngay cả Du lão sư cùng người trong nhà của mình ăn một bữa cơm cũng sinh khí thành như vậy.
Theo quan niệm của Lý Minh Minh, Du lão sư và anh trai của hắn rất xứng đôi về ngoại hình và năng lực làm việc. Cho nên, sau khi phát hiện anh trai mình để ý Du lão sư, quả thực hắn khó có thể không cao hứng, đáy lòng cảm thấy rốt cuộc cũng có tin tức anh trai mình kết hôn.
Cha mẹ hắn thường rất bận rộn công việc, ít khi về nhà đoàn tụ, nhắc tới hôn sự của anh trai đều phiền muộn. Vì Lý Minh Minh muốn tiếp thêm sức lực nên mới tận lực tác hợp anh trai với Du lão sư.
Buổi hẹn hò mù quáng đó thực sự cũng là do cha mẹ hắn đề nghị, lấy cớ là công việc, thậm chí còn đưa cả Văn tỷ và Du lão sư đến, cùng nhau dùng bữa.
Văn tỷ cũng cố ý tác hợp, trong bữa ăn không ngừng khen Du lão sư, Lý Minh Minh trộm nhìn biểu tình của anh hai, trong nháy mắt biết rằng hắn đang rất cao hứng.
Cha mẹ ngày càng hài lòng Du lão sư, sau khi về nhà liền bày tỏ ủng hộ hôn sự này, để anh trai nỗ lực hơn, sớm có gia đình.
Lý Minh Minh khó mà nhìn thấy cha mẹ mình cao hứng như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui.
Có lẽ khi học đại học, hắn sẽ được dự hôn lễ của anh trai mình.
Nhưng mà, tâm tình này chỉ kéo dài trong hai ngày ngắn ngủi.
Khi hắn đến trường vào sáng thứ Hai, nói với Tả Nhan chuyện này, hắn liền biết xảy ra vấn đề ở nơi nào.
“Chị ấy thực sự đi?”
Đây là câu đầu tiên Tả Nhan nói.
Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Lý Minh Minh lại sợ hãi.
"Du lão sư không nói với cậu sao? Không phải hai người sống cùng..."
"Chị ấy dọn ra ngoài rồi." Tả Nhan vô biểu tình ngắt lời anh, hỏi lại: "Chị ấy thực sự đi sao? Ăn cơm xong? Không nói gì thêm?”
Lý Minh Minh trong lòng bất an, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời mọi câu hỏi.
“Ồ.” Tả Nhan nghe xong gật đầu, sau đó nhìn vào đề toán.
Đây là một câu cuối cùng nàng tâm bình khí hoà nói với chính mình.
Lần bùng phát tiếp theo là vào một đêm sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Lý Minh Minh đang đợi kết quả ở nhà thì bị một cuộc điện thoại gọi ra, nhìn thấy nàng ở trước cửa nhà có chút chật vật.
Buổi chiều, trời vừa mưa một trận, cả người Tả Nhan ướt đẫm, không biết trên người cọ vũng bùn ở nơi nào, hai tay gắt gao nắm thành quyền, vừa nhìn thấy hắn liền bước tới cho hắn một quyền.
Sức lực của con gái đánh vào người không thể nào đau, nhưng Lý Minh Minh vẫn bị đánh, không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng người đánh hắn lại đỏ mắt trước, hỏi hắn: “Cậu tác hợp hẹn hò sao?”
Lý Minh Minh ngơ ngác gật đầu.
Giây tiếp theo, nàng giống như không thể chịu đựng được nữa cuối cùng bạo phát ra.
"Con mẹ cậu có bệnh à! Cậu không nhìn ra chị ấy không vui sao! Các người cũng thật ghê tởm, chỉ cần nghĩ đến mọi việc, một chút cũng không nghĩ tới tâm tình của người khác!"
Nàng tiến lên một bước, nhưng lại buộc phải kìm lại ý muốn đánh người.
Lý Minh Minh bị mắng đến đầu óc trống rỗng, hồi lâu cũng không có phản ứng.
“Một người hai người, đều đang ép chị ấy, đều đuổi chị ấy đi…”
Nàng gắt gao nắm chặt tay, trong mắt sưng đỏ có thủy quang hiện lên, nhưng nhất quyết không chịu rơi xuống.
“Bây giờ chị ấy đi rồi, các người hài lòng chưa!”
“Lý Minh Minh, cậu không còn là bạn của tôi nữa.”
Cuối cùng, nàng lau mắt nói câu này, không cho hắn thời gian tra hỏi cùng biện giải, liền xoay người rời đi.
Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, Lý Minh Minh không hiểu tại sao nàng lại tức giận nên không hỏi thêm câu nào.
Hắn vẫn chưa giải quyết được vấn đề của chính mình, thực sự không thể tiêu hao tinh lực của mình.
Sau khi kết quả được công bố, điền vào nguyện vọng, cuối cùng Lý Minh Minh mới đứng dậy muốn giải quyết vấn đề này, nhưng lại biết được hai tin tức.
Đầu tiên là Ngô Duyệt Lâm đã xuất ngoại.
Không nói với hắn một lời, cũng không nói với bất kỳ bạn cùng lớp nào.
Cái thứ hai là Tả Nhan đã đến một trường đại học ở phía Nam, nàng rời đi ngay sau khi điểm được công bố, cũng không nói với ai.
Cứ như vậy, hai cô gái để lại nhiều kỷ niệm nhất trong thời cao trung của hắn đã biến mất trong cuộc sống của hắn.
Nhiều năm sau, khi Lý Minh Minh theo một dự án quay phim ở nước ngoài, tiếp xúc với một cặp đôi đồng giới, hắn nhìn họ thân mật với nhau, đột nhiên có cảm giác từ trong lòng bàn chân của mình bay thẳng lên trời, làm cho hắn sững sốt.
Trong nháy mắt đó, cuối cùng Lý Minh Minh đã hậu tri hậu giác hiểu ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.
“Cứ để tớ xuống đây, lùi xe sẽ không dễ.”
Tả Nhan chỉ vào vạch đậu xe ngoài cửa sổ nói.
Lý Minh Minh gật đầu, lái xe đi tới.
Sau khi xe dừng lại, nàng cầm đồ xuống xe, quay lại vẫy tay với hai người.
Khi mắt nàng đảo qua, Lý Minh Minh nhìn thấy trong mắt nàng có sát ý.
Hắn nuốt nước bọt, mỉm cười thân thiện với nàng, chờ nàng đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Duyệt Lâm xuống xe, mở cửa ngồi vào ghế phó lái, cười hỏi: "Sao cậu lại khoa trương như vậy a? Cậu ấy cũng sẽ không đánh người."
Lý Minh Minh: "..."
Không, cậu ấy thực sự sẽ.
Tả Nhan một đường chạy tới, cuối cùng đến cửa nhà lúc 8:45.
Nàng đứng lại hòa hoãn hô hấp, sau đó dùng dấu vân tay mở cửa.
"Mỹ nữ có đây không? Em đã về rồi!"
Nàng vừa nói vừa nhanh chóng thay giày trên hành lang, sau đó đóng cửa bước đi phòng khách.
TV không có bật, trên bàn vuông nhỏ cũng không có ly cà phê, Tả Nhan quét một vòng cũng không thấy ai, cho nên chỉ có thể lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Sau đó, nàng nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc, vội vàng bấm vào.
“Tôi đi ăn, sẽ về trước chín giờ.”
Người gửi: Đầu củ cải.
Tả Nhan: "..."
Đây là trả thù sao? Là trả thù không sai đi?
Hảo Du An Lý.
Xú nữ nhân!
Nàng tức giận đến mức định gọi điện thoại khẩu chiến 800 thì trên điện thoại hiện lên một cái WeChat.
“Cái kia, đừng tức giận, tôi không cố ý nói với em.”
Sau đó đến lần thứ hai.
“Gần đây em bận chuyện trở về ăn Tết, không có thời gian.”
Vài giây sau, tin nhắn thứ ba đến muộn.
“Thuận tiện, cảm ơn em đã nói với tôi em đã về.”
Khi Tả Nhan nhìn thấy dòng cuối cùng, buồn bực nỗi trong l*иg ngực cũng biến mất.
Nàng suy nghĩ một hồi, bấm vào WeChat, gõ hai câu rồi gửi đi.
“Không cần khách khí.”
“Bất quá chuyện này nói cho chúng ta biết, ngạo kiều thực sự rất dễ độc thân cả đời.”