Chương 131

Du An Lý không nói một lời nào với Tả Nhan.

Khi cô nói "Vậy tùy em" liền thực sự không quản Tả Nhan, tùy nàng muốn làm gì thì làm.

Lần này Tả Nhan không định cúi đầu nhận lỗi, bởi vì tranh luận đúng sai không còn ý nghĩa, quan trọng không phải ai đúng ai sai.

Hai người ở cùng một chỗ, ngủ trên cùng cái giường, nhưng lại vẫn ăn ý không giao tiếp cùng không tương tác, làm việc riêng của mình dưới cùng một mái nhà, không can thiệp chuyện của nhau.

Đồng thời, công việc và nghỉ ngơi của Tả Nhan cũng có nhiều thay đổi.

Nàng bắt đầu dậy sớm hơn Du An Lý, rửa mặt trước một bước, làm bữa sáng, quét tước phòng, sau đó trang bị vũ trang hạng nặng xuống lầu chạy buổi sáng.

Thường thì khi chạy đến vòng thứ hai, liền sẽ gặp Du An Lý, hai người liền cùng nhau chạy cũng không chào hỏi, chạy xong lên lầu tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn sáng đi ra ngoài.

Tả Nhan cũng không ngồi xe Du An Lý đi làm nữa, tiếp tục cuộc sống chen chúc trên tàu điện ngầm như trước kia. Mỗi buổi sáng bước vào công ty nhận việc, sau đó nhận mệnh bắt đầu làm công việc rườm tà cùng tẻ nhạt.

Cứ như vậy, làm từng bước đến cuối năm.

Những ngày cuối cùng của năm đã trong nháy mắt đến trước mắt, người xung quanh đang thảo luận đón giao thừa như thế nào, có nên ra ngoài đi chơi trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán hay không. Ngay cả Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh cũng gửi tin nhắn tới Tả Nhan, hỏi nàng kỳ nghỉ có an bài gì không, muốn tụ họp ăn một bữa cơm hay không.

Tả Nhan đều gạt hai người họ ra, nói hôm nào sẽ mời ăn cơm, kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán còn bận những việc khác.

Đây không phải là lấy cớ, bởi vì nàng thực sự còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Càng gần đến giao thừa, công ty càng nhiều việc. Tả Nhan đã trở thành công cụ sai sử yêu thích của trưởng phòng Lưu, có mớ hỗn độn nhỏ nào cũng đều tìm nàng, Tả Nhan bận đến chân không chạm đất, sức đầu mẻ trán, mỗi ngày tan tầm cũng càng ngày càng muộn.

Cũng may nàng còn có nhận thức cơ bản, sẽ không quên thời gian khởi hành của chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, khi cos việc thật sự không làm xong, nàng liền đóng gói toàn bộ công việc về nhà tiếp tục làm.

Nhưng cho dù nàng có về muộn thế nào, Du An Lý đều sẽ không để lại cơm cho nàng.

Hơn một tháng nay, hai người giống như người xa lạ sống chung, không hề can thiệp vào chuyện của nhau.

Trong khoảng thời gian này, Tả Nhan còn ra ngoài ăn cơm với Ngô Duyệt Lâm, còn đi mua sắm với Trương Tiểu Mỹ --- hôn nhân của đồng chí Tiểu Mỹ cũng tính là thuận lợi, cùng nàng thương lượng nghi thức hôn lễ, Tả Nhan bị cô coi thành Hồng Nương, lâu lâu lại bị keo đi bày mưu tính kế.

Những việc này, Tả Nhan không hề giấu giếm Du An Lý, ngay cả cuộc gọi điện video cũng đều ở trước mặt Du An Lý, nhưng Du An Lý hoàn toàn phớt lờ, thậm chí nàng có đi chơi cả ngày cũng chẳng thèm đoái hoài gì.

Nhưng bất kể khi nào ra ngoài chơi, Tả Nhan cũng không bao giờ ngủ lại bên ngoài, cơ bản đều về nhà đúng giờ, lên giường nghỉ ngơi.

Người kia nằm nghiêng ở trên giường đưa lưng về phía nàng, nàng trở về cũng không có phản ứng.

Dưới loại giằng co không tiếng động này, hai người giống như nghẹn một hơi, không chịu nhượng bộ trước, cũng không có ý muốn cúi đầu.

Tả Nhan dồn toàn bộ tinh lực vào công việc, dần dần các đồng nghiệp trong công ty không còn coi nàng là người nhàn rỗi nữa, sẽ nhờ nàng hỗ trợ một phần công việc khi dự án không kịp tiến độ.

Cũng là sau khi có người bắt đầu cái đầu này, mọi người mới phát hiện ra thường ngày thoạt nhìn Tả Nhan không biết gì, nhưng kỳ thực nàng làm cái gì đều có thể hoàn thành tốt, ít nhất không cần phải làm lại.

Có một thì có hai, có hai thì liền có ba, càng nhiều lần, Tả Nhan là công cụ người đã trở thành viên gạch, nơi nào yêu cầu liền dọn nơi đó.

Thậm chí, ngay cả trưởng phìng Lưu đôi khi muốn nhờ nàng làm việc gì đều phải xếp hàng chờ nàng làm xong những việc trước.

Mọi người trong toàn bộ bộ phận cảm thấy Tả Nhan đã đến tuổi này, đột nhiên bị áp lực, cho nên không ngừng che giấu vụng về, tính toán nỗ lực đua hết mình.

Chỉ người sống với nàng mỗi ngày mới biết vì nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt một chút, nàng đã dành bao nhiêu thời gian ở những nơi người khác không thể nhìn thấy làm đi làm lại bao nhiêu lần.

Khi một người thông minh cuối cùng bắt đầu làm việc chăm chỉ cùng kiên trì, như vậy khoảng cách tỏa sáng sẽ không còn xa.

Du An Lý ở một bên nhìn quá trình này, nhìn nàng đưa lưng về phía mình đi về phía trước, cho dù mỗi một bước đều đi rất gian nan, lại không có một lần quay đầu xin giúp đỡ hay là từ bỏ.

Có lẽ cho đến khi nàng hoàn thành quá trình này, chứng tỏ nàng không cần mình nữa, giấc mộng ngắn ngủi này cũng sắp kết thúc.

Du An Lý nghĩ, nhưng không còn sức lực đi ngăn cản.

Vào đêm giao thừa, công ty được tan tầm sớm, sau khi Tả Nhan xác nhận mọi thứ đã hoàn thành ổn thỏa, nàng nhanh chóng thu thập đồ đạc rời khỏi công ty, bắt taxi đã đặt trước đi thẳng đến sân bay.

Du An Lý đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn chiếc xe biến thành điểm đen, lại hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt, ngồi trở lại trên ghế văn phòng, tiếp tục làm việc.

Lần ngồi xuống này, liền ngồi đến khi trời tối.

Người trong công ty đã sớm về hết, đèn bên ngoài đã tắt, chỉ có văn phòng của cô là vẫn sáng.

Du An Lý đắm chìm trong màn hình máy tính, không ngừng làm những việc có thể mang lại giá trị cho cô, giống như mỗi ngày trở về Washington, mở mắt ra cũng là công việc, sau khi nhắm mắt cũng vẫn chỉ là công việc.

Cuộc sống của cô bị thiêu đốt trong quá trình kiếm tiền, mọi thứ khác đều là dư thừa.

“Ở đây ăn rất ngon đúng không?”

Tả Nhan gắp miếng hải sản cuối cùng vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt mới mở miệng nói.

Gặp lại sau nhiều năm, những thứ trong xương không cần hồi tưởng cũng liền tự giác nhặt lên, làm nàng ăn cơm vẫn nghiêm khắc duy trì quy củ.

Nếu không, nàng thực sự sợ Mạnh Niên Hoa sẽ giáo huấn nàng trong nhà hàng.

Từ sân bay về khách sạn, rồi từ khách sạn đến nhà hàng, Mạnh Niên Hoa đã có chút mệt mỏi, cho nên không ăn được nhiều, Tả Nhan vừa ăn một nửa thì bà đã đặt bộ đồ ăn xuống.

Nghe những lời này, bà hiếm khi gật đầu, xem như tán thành hương vị của nhà hàng này.

Tả Nhan cười hắc hắc, cảm thấy đây là tán thành hương vị của chính mình, lại bắt đầu đắc ý.

"Cho nên lần này ba không tới thật sự quá đáng tiếc, con muốn chụp vào tấm ảnh cho ba, để ba thèm một chút."

Tả Nhan lấy điện thoại ra, vừa nói vừa bắt đầu nhiệt tình tạo tác, hoàn toàn quên mất giây trước còn nỗ lực duy trì "Quy củ khi ăn cơm."

Mạnh Niên Hoa không nói gì nàng, hai người sau bao nhiêu năm gặp lại, dù không muốn thừa nhận nhưng tình cảm mẹ con cũng xa lạ rất nhiều.

Mặc dù bà đã nhận WeChat từ Tả Nhan hơn một tháng nay, đã hiểu rất nhiều về cuộc sống cùng công việc của con gái từ những bức ảnh và video, nhưng như vậy không đủ trở lại thân thiết như trước kia.

Hơn nữa, hiện tại Mạnh Niên Hoa cũng đã nghĩ thông suốt tạo uy nghiêm trước mặt hài tử là một phương thức giáo dục rất sai lầm, việc này sẽ chỉ khiến hài tử sợ hãi không hòa hợp với chính mình, việc này sẽ phát triển thành mất giao tiếp và cuối cùng là mất lòng tin.

Dù trong công việc có năng lực mạnh đến đâu trong, bà vẫn là một kẻ thất bại không có tiêu chuẩn làm cha làm mẹ.

Có quá nhiều thứ để học.

Tả Nhan cười tủm tỉm gửi cho ảnh chụp trên bàn cơm cho Tả Tăng Nhạc, thuận tiện gửi tất cả những video hôm nay đã quay.

Nghĩ lúc này cha mình vẫn chưa tan tầm, đồ ăn Tả Nhan ăn vào trong miệng càng thơm hơn.

Khụ.

Nàng lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ, thêm một câu "thăm hỏi thân thiết" rồi gửi đi, sau đó đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Mặc dù từ lúc đón máy bay đã qua một thời gian ngắn, nhưng Tả Nhan vẫn chưa quen với bộ dáng hiện tại của Mạnh Niên Hoa.

Nếu nói những thay đổi của Tả Tăng Nhạc là phản ánh tuổi tác, như vậy thay đổi của Mạnh Niên Hoa là từ bên trong ra bên ngoài.

Bất kể là khí chất hay ngoại hình, bà cũng đã thay đổi rất nhiều, trên người không có khí chất người khác chớ lại gần, trên mặt còn có thêm một ít nếp nhăn, Tả Nhan nhìn bà liền có thể cảm nhận được hai chữ "hòa ái".

Trong ký ức của Tả Nhan, trước kia sẽ không có thứ như vậy trên người Mạnh Niên Hoa.

Bà ít khi nói cười, nhưng khi cười rộ lên cũng rất có lực sát thương, còn có thể tại bất động thanh sắc bắt được bím tóc của người, khiến người bị lộ nguyên hình trong nháy mắt.

Nhìn bề ngoài, có thể tìm thấy được điểm tương đồng trên người Du An Lý.

Nhưng trên thực tế, bản chất của hai người hoàn toàn khác nhau.

Cường thế của Du An Lý là một loại lực lượng vũ trang, cũng bảo vệ cô và người tiếp xúc với cô - nếu không có lớp vỏ bảo vệ này, vẫn chưa biết ai đang trong tình cảnh nguy hiểm.

Mà Mạnh Niên Hoa thì ngược lại.

Cường thế của bà thuần túy là bởi vì bà xuất thân không giống người thường, có gia thế tốt, có thực lực mạnh, thông minh đến mức có thể liệt vào hàng trọng yếu bảo hộ quốc gia, đương nhiên không có lý do gì không cường thế.

Mà bà đã gặp một người có tính cách như Tả Tăng Nhạc, nguyện ý dành cho bà đủ sự tôn trọng cùng quyền chủ đạo, thậm chí phương diện giáo dục cũng đều nghe theo ý kiến ​​của bà, khiến bà trở thành “thượng vị giả" tuyết đối trong công việc và gia đình.

Việc này cũng khiến Mạnh Niên Hoa không dễ dàng nhận ra lỗi lầm của bản thân, cho dù có làm vậy cũng khó mà cúi đầu nhận lỗi với người khác.

Huống chi “người khác” là con ruột của bà.

Hai mẹ con ăn xong cũng đã muộn, liền cùng nhau trở về khách sạn.

Trời đã khuya, Mạnh Niên Hoa trực tiếp để nàng ngủ trong khách sạn một đêm, để ngày hôm sau không phải chạy đi chạy lại.

Tết Nguyên Đán có ba ngày, nhưng Mạnh Niên Hoa chỉ có hai ngày, chiều hôm sau phải bay đến thành phố khác, sau đó sẽ theo đội tham gia hội nghị quốc tế ở nước ngoài.

Tả Nhan ở lại khách sạn một đêm, hai người có nhiều thời gian nói chuyện hơn, cho nên nàng không từ chối, cũng không tỏ ra do dự - nàng sẽ không xem nhẹ sắc bén của Mạnh Niên Hoa.

Mối quan hệ nào cũng cần thời gian gắn bó, mặc dù hơn một tháng nay Tả Nhan đã nỗ lực hàn gắn tình cảm giữa hai mẹ con, nhưng lớp băng dưới chân nàng vẫn chỉ là một lớp mỏng, không lưu ý liền sẽ sụp đổ.

Nàng không có sốt ruột, nàng sẽ nỗ lực bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ, sẽ không lặp lại những sai lầm mà nàng đã mắc phải, không bằng nói hiện tại nàng còn có cơ hội như vậy, Tả Nhan rất cảm kích.

May mà mọi thứ vẫn chưa muộn, may mà kết cục tồi tệ nhất đã không xảy ra.

Hiện tại nàng đã trưởng thành, trốn tránh trách nhiệm cùng nghĩa vụ nhiều năm như vậy, mơ màng hồ đồ tự sa ngã nhiều năm như vậy, hiện tại đi đối mặt, đi giải quyết vẫn còn chưa muộn.

Những người yêu nàng, những người nàng yêu, tất cả đều trở về với nàng.

Chỉ cần Tả Nhan nghĩ đến chuyện này, nàng sẽ có dũng khí cắn răng mà kiên trì.

—— Nếu không nỗ lực thì làm sao biết có làm được hay không?

Đêm nay, Tả Nhan và Mạnh Niên Hoa nằm trên giường, nói rất nhiều chuyện.

Kể từ khi có ký ức, nàng chưa bao giờ ngủ với mẹ mình như thế này nữa, Tả Nhan cảm thấy rất mới lạ, một lòng lại trở nên nặng trĩu, có phần cảm giác được chân thật.

Mạnh Niên Hoa ngủ rất sớm, lúc này ngoại lệ tán gẫu một lúc lâu mới đi ngủ.

Hai người nói về tất cả đề tài, từ công việc của nhau cho đến chuyện trước kia, thậm chí cả cách hai người kết hôn và sinh ra nàng như thế nào, miêu tả một sinh mệnh sinh ra đời.

Từ một phôi thai trở thành một cô gái xinh đẹp cao lớn như hôm nay, sinh mệnh không thể nghĩ tưởng tượng đã hòa vào dòng sông dài của thời gian, cho dù thiên hạ đều không quan tâm, nhưng ý nghĩa vẫn luôn rất phi thường.

Cuối cùng, nghe được tiếng hít thở đều đều của bà, Tả Nhan lặng lẽ mở điện thoại trên giường, chuyển sang chế độ ban đêm.

Nàng biết đêm nay sẽ có người lại mất ngủ.

Nhưng nàng gõ vô số lần lại tự xóa bỏ, cưỡng bách chính mình không dao động, tắt điện thoại đặt trở lại dưới gối.

.

Ngày hôm sau, Tả Nhan thức dậy sớm, cùng Mạnh Niên Hoa đi khắp thành phố.

Hai người đều không thích đi chơi nên Tả Nhan không phí khí lực đưa bà đến những địa điểm ăn nhậu chơi bời, mà là bắt đầu từ công ty của mình, làm Mạnh Niên Hoa có thể thực sự trải nghiệm cuộc sống hiện tại của mình.

Trong kỳ nghĩ không có người trong công ty, hầu hết các nơi đều đã bị khóa, Tả Nhan đưa bà đến căng tin và bên ngoài văn phòng.

"Mỗi ngày con đều ăn cơm ở căng tin này, rất rẻ, hơn nữa hương vị ngon hơn hầu hết đồ ăn bên ngoài nhiều ——"

Nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Niên Hoa, Tả Nhan vội vàng bổ sung: "Hiện tại con không ăn cơm hộp, thật, về nhà cũng là tự nấu cơm, không phải con đã gửi ảnh chụp cho mẹ rồi sao?"

May mà, cuối cùng vẫn là lừa được.

Tả Nhan lại đưa bà rời khỏi công ty, đi vào từ ga tàu điện ngầm bên cạnh, mua vé buổi chiều đi xa hơn một chút.

—— Đại học của nàng.

Mất một lúc đi tàu điện ngầm. Trên đường đi, Tả Nhan đã xử lý một vài tin nhắn trên WeChat công việc, một số người nghỉ tết còn không quên tìm việc gì đó để cho nàng làm. Tả Nhan đánh chữ trả lời, tải tư liệu cùng hồ sơ mình đã làm xong gửi đi.

Sau khi hoàn thành việc này, tàu điện ngầm cũng đến trạm, nàng nhanh chóng đứng lên nói: “Mẹ, tới rồi.”

Tầm mắt của Mạnh Niên Hoa rời khỏi nàng, đáp lại rồi đi theo nàng ra khỏi tàu.

Cảm giác thực sự bước vào trường đại học này hoàn toàn khác với những gì bà nhìn thấy trong ảnh.

Mạnh Niên Hoa lắng nghe nàng ríu rít giới thiệu, nhìn môi trường xung quanh, từ tòa nhà dạy học đến thư viện, ký túc xá nữ, căng tin và hội trường. Mỗi tòa nhà đều có lịch sử hàng chục năm, so với những tòa nhà hàng đầu trong nước thì có chênh lệch rất lớn giữa các trường đại học, nhưng là một trường đại học có uy tín trong nước cũng không kém.

Khi Tả Nhan điền nguyện vọng cũng không nghĩ ngôi trường này có thể cho nàng những gì, nàng chỉ dựa vào phân số chọn ngôi trường xa nhà nhất mà thôi.

Mà về điểm này, Mạnh Niên Hoa cũng hiểu rõ.

Bức thư nàng viết trước khi rời nhà vẫn còn trong tủ sách của Mạnh Niên Hoa, kẹp trong cuốn sách mà bà hiếm khi đọc.

Nội dung bức thư này đối với các bậc phụ huynh rất ấu trĩ cùng ngây thơ, nhưng quyết tuyệt giữa những hành chữ cũng là chân thật đáng tin như vậy.

Cho nên vô luận là Tả Tăng Nhạc hay Mạnh Niên Hoa, hay thậm chí là ông bà nội nàng đều không tiếp tục bức bách nàng trong vấn đề này.

Mạnh Niên Hoa từ trước kia đã biết tình cảm giữa cha mẹ và con cái đều không ràng buộc, không hy sinh tất cả vì đối phương, cho nên cha mẹ phải học cách buông bỏ, con cái cũng nên học cách bay đến nơi mà mình muốn.

Có ly biệt, đoàn tụ mới có ý nghĩa.

Chỉ là bà không nghĩ tới ly biệt lại đến nhanh như vậy.

Hài tử mà bà nuôi nấng, mang theo một trái tim đầy thất vọng cùng tổn thương, đã gấp không chờ nổi chạy trốn khỏi bà, chỉ để lại một đống hỗn độn.

Mạnh Niên Hoa cảm thấy khó chấp nhận thất bại của mình trong việc giáo dục con cái, cho nên vẫn ở trên bậc thang nhiều năm, rốt cuộc không tìm thấy thời cơ bước xuống.

—— May là, con chim bay đi kia thật sự là làm được ấu trĩ cùng ngây thơ kia, sau đó bay trở về dạy cho bà một khóa.

"Trước kia lúc con đi học thì đi bên này, tan học thì đi bên kia, bởi vì bên kia nhiều người, con nhát gan không dám đi đường nhỏ."

Tả Nhan dùng ngữ khí đùa giỡn nói, không nói với bà thực ra là vì lúc đó có quá nhiều nam sinh muốn theo đuổi nàng, để tránh phiền toái mới đi đường vòng.

Bởi vì đề tài này quá nhạy cảm, hiện tại không thích hợp nhắc tới.

Lòng mang ý niệm này, Tả Nhan đưa Mạnh Niên Hoa đi thăm trường đại học, sau đó đến quán ăn nàng thích dùng bữa, hai người trở về khách sạn thu thập đồ đạc rồi cùng ra sân bay.

Hôm nay là thời tiết đẹp, chuyến bay sẽ khởi hành thuận lợi đúng giờ xuất phát.

Trước khi Mạnh Niên Hoa đi qua vòng kiểm tra an ninh, Tả Nhan bất ngờ ôm lấy bà, nở nụ cười thoải mái nói với bà: "Mẹ, con sẽ về nhà ăn Tết."

Đề tài này đã nói qua, Mạnh Niên Hoa nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Tả Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười, dùng ngữ khí nghiêm túc nói:

"Đến lúc đó, con muốn mang một người về nhà."