Chương 11

Tả Nhan từ nhỏ đã là người không có tâm lý tự ti.

Thật sự mà nói, nàng là con nhà giàu ba đời, từ khi sinh ra đã không lo cơm ăn áo mặc, cha mẹ đều là phần tử tri thức giảng đạo lý, còn có tình yêu thương của ông bà, có thể gọi là chất lượng cuộc sống, tài nguyên giáo dục, tài nguyên gia đình... đều nhiều khía cạnh của "giàu có".

Cho nên rất khó làm nàng cảm thấy tự ti, mười bảy năm qua cũng chỉ có mẹ nàng mới có thể làm được.

Nhưng Mạnh Niên Hoa phu nhân là "nhà khoa học vĩ đại" mà Tả Nhan mơ ước nhất, làm nàng cảm thấy tự ti thật sự là quá bình thường.

——Con người bình thường sao có thể so sánh với thiên tài?

Tả Nhan hồi sơ trung cũng đã từng hoài nghi mình có phải là con gái của Mạnh Niên Hoa hay không. Nếu không thì làm sao nàng lại không được thừa hưởng được gen tốt của bà?

Nhưng sau khi học cao trung, Tả Nhan cũng xem như phai nhạt.

Nhìn Mạnh Niên Hoa quanh năm suốt tháng đều không thể về nhà được mấy lần. Tả Nhan đặt tay lên ngực tự hỏi, chính mình thực sự không có giác ngộ về tư tưởng “cống hiến tất cả cho đất nước”. Cho nên, ngu dốt liền ngu dốt đi, tài sản ông ngoại để lại đều đủ cho nàng ăn tới kiếp sau, vậy sống mệt chết mệt như vậy làm cái gì?

Nhưng mà, nàng thật vất vả mới điều chỉnh được tâm thái, sau hai năm sơ trung thoải mái dễ chịu, đột nhiên không kịp phòng bị mà gặp trận đả kích mới.

Du An Lý.

Một nữ nhân chỉ hơn nàng sáu tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Một nữ nhân có chỉ số IQ cùng tất cả các khía cạnh cuộc sống đã bắt đầu phụ trợ cô khi còn là một đứa trẻ.

Đó là loại đứa trẻ đặc biệt thiếu đòn, đặc biệt phiền toái.

Không phải là Tả Nhan không tự hiểu lấy.

Chỉ là từ nhỏ nàng đã quen tung hoành không sợ trời không sợ đất, không có ai bảo nàng thay đổi bản thân, cũng không ai lấy tiêu chuẩn cao đi bảo nàng.

Cho dù có nghiêm khắc như Mạnh Niên Hoa kỳ vọng lớn nhất ở bà cũng chỉ là một câu "Tốt xấu gì cũng phải được nhận vào một trường đại học tốt."

Nếu người nhà của người trí thức có rớt dây xích, vậy thì đến lúc đó người bị mất mặt cũng vẫn chính là bà.

Cho nên, trước khi Du An Lý xuất hiện, Tả Nhan chưa từng đề cao bản thân, vẫn luôn yên tâm sống thoải mái ngày qua ngày duỗi tay há miệng chờ cơm.

Còn Du An Lý thì hoàn toàn ngược lại.

Hai người không chỉ hoàn toàn bất đồng gia cảnh, bất luận phương diện về mặt khác, cũng là một người ở trên trời, một người ở dưới đất.

—— Thậm chí là tận sâu trong lòng trái đất.

Lúc đầu, Tả Nhan không thể hiểu chênh lệch này hình thành như thế nào.

Nhưng kể từ khi bắt đầu đi học, nàng nhìn thấy ban ngày Du An Lý làm công việc bán thời gian, về nhà chiếu cố mình, còn dạy kèm bài tập về nhà cho mình, mỗi một phút đều dùng ở mức tận cùng, cũng chỉ vì làm hai việc: Kiếm tiền và học tập.

Tả Nhan từ từ hiểu ra.

Bởi vì mọi thứ nàng có được đều là cha mẹ cùng các trưởng bối cấp cho, mà mọi thứ Du An Lý có được đều là một mình cô dùng toàn lực nắm trong tay.

Du An Lý như vậy, nhìn lại bản thân mỗi ngày không có chí tiến thủ còn đặc biệt giỏi gây ra rắc rối.

Tả Nhan cúi đầu đá sỏi trên đường dốc, đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn.

Mặc dù nàng không biết tại sao mình lại như vậy.

Nhưng nàng chỉ muốn hỏi Du An Lý —

“Có phải… chị rất chán ghét tôi không?”

Du An Lý đứng trên con dốc, trên tay cầm con cá vừa mua ở chợ.

Cô nhìn người trước mặt, khoảng cách chiều cao bị đoạn đường dốc kéo ra càng nhiều, lúc này cô gái nhỏ thấp hơn cô nửa thân mình.

Nghe câu hỏi không đầu không đuôi này, Du An Lý chỉ dừng một chút, cẩn thận suy nghĩ thật nhanh tìm ra nàng đang nháo cái gì.

Đứa trẻ ở tuổi mới lớn luôn nhạy cảm cùng yếu đuối, bằng không xã hội sẽ không có nhiều trẻ vị thành niên nổi loạn như vậy.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ không tim không phổi trước mặt cô có cảm xúc như vậy.

Suy nghĩ của Du An Lý vẫn phân tích theo thói quen, nhưng cơ thể cô đã có chuyển động.

Tả Nhan nhìn thấy chân dài thẳng tắp kia đi xuống, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

Thế cho nên trong lúc nhất thời nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn Du An Lý.

Giọng nói đến sớm hơn thân ảnh một bước:

“Chán ghét em cái gì?”

Cô bình tĩnh hỏi.

Tả Nhan không được tự nhiên gãi gãi tai, liếc nhìn cô một cái thật nhanh liền dời đi chỗ khác.

Nàng đang suy nghĩ không biết trả lời thế nào, lại nghe thấy người trước mặt lên tiếng:

"Chán ghét em mỗi buổi sáng gõ cửa ba lần mới rời giường, hay là chán ghét em mỗi lần dùng phòng tắm đều để bàn chải đánh răng cùng khăn tắm bừa bãi? Hay là mỗi lần giặt quần áo đều treo trên kệ phòng tắm, nội y cũng vậy."

Mặt Tả Nhan đỏ bừng, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên để cô nhanh chóng câm miệng.

Du An Lý tiếp tục nói.

"Lúc ăn cơm thì chỉ chọn thịt không ăn rau, còn sợ người khác đoạt mất. Giày đều ném khắp hành lang, lúc tìm không thấy liền phát giận la hét."

"Nga, còn nữa" Cô lấy điện thoại ra, mở nắp, nhấn vài phím mở giao diện tin nhắn văn bản, đặt trước mặt Tả Nhan.

"Khi gửi tin nhắn không bao giờ quan tâm người khác có bận hay không, gửi một lúc cả chục tin nhắn, thật giống như giục nợ, ồn ào đến mức chỉ biết tắt tiếng đi."

Du An Lý đóng điện thoại nhét vào túi quần, bình đạm nhìn nàng, hỏi: "Em đang nói chuyện này sao?"

Tả Nhan chỉ muốn đào một cái hố chôn mình ngay tại chỗ.

Lúc nàng đi học lén xem truyện tranh rồi cười phá lên cũng không có xấu hổ như vậy, bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng ngoài phòng học đọc to bài giảng cũng không có xấu hổ như vậy.

Thậm chí nàng còn không nghĩ rằng đối với Du An Lý mình lại có nhiều "hành vi phạm tội" như vậy a!

Nhưng mà, so với xấu hổ, hiện tại nàng cảm thấy nhiều thứ hơn, giống như là thất vọng.

Cũng chỉ còn lại là thất vọng.

—— Hóa ra Du An Lý chán ghét nàng đến vậy.

Đầu nàng cúi thấp đến mức gần như bị vùi vào trong ngực.

Người đứng cách đó một bước đột nhiên lại nói:

“Nếu là chuyện này, vậy thì không có.”

Tả Nhan sững sờ.

Nàng đơ ra hồi lâu vẫn không có phản ứng, Du An Lý không cho nàng có thời gian phản ứng, xoay người tiếp tục đi lên đoạn đường dốc.

Nhìn cô càng lúc càng đi xa, Tả Nhan không kịp nghĩ ngợi, vội vàng nắm lấy cặp sách trên vai chạy về phía cô.

"Này, chị vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa a."

Du An Lý nhìn như không thấy đi phía trước, bước chân dần dần nhanh hơn.

Tả Nhan đuổi theo sau mông cô, lớn tiếng lẩm bẩm: "Du An Lý! Chị vừa mới nói chị không có chán ghét tôi đúng không?"

Du An Lý không đáp lại nàng, nhưng là khẽ cười, Tả Nhan tăng tốc độ đi lên, xoay người đi lùi trước mặt cô.

“Tôi đã nghe thấy rồi, chị đừng nghĩ tới việc không thừa nhận.”

Du An Lý liếc nàng một cái, cuối cùng nói: “Đi phải nhìn đường.”

“Chị đừng có đánh trống lảng.”

Tả Nhan lắc chiếc cặp sách đang chuẩn bị rơi xuống bả vai, cười nói: "Chị thật buồn nôn a, nói nhiều như vậy, nửa ngày lại là thâm tình thông báo với tôi."

Mặt trời lặn sắp chìm trong rừng rậm phía xa, ánh mặt trời đỏ rực rắc lên trên người, khiến cho mái tóc đen của ai cũng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Du An Lý lười đáp lại nàng, cầm túi không nói một lời đi về nhà.

Tả Nhan quét sạch tia thất vọng vừa mới sinh ra, một đường líu ra líu ríu trước mặt cô.

Vừa đến cổng, nàng dừng lại, quay đầu thấp giọng nói:

“Vậy tôi cũng không chán ghét chị.”

Nói xong liền chạy nhanh vào sân.

Giống như một con thỏ điên có đôi chân dài.

Du An Lý cong cong khóe môi cũng đi vào sân.