Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 13: Một đôi tiên đồng ngọc nữ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thao thức suốt đêm dài không ngủ, khắp người Lăng Trạch Hàm mỏi nhừ.

Lộ Quân Dao không phấn khá hơn là bao, cả người cô cũng đau ê ấm. Mặc dù chỉ là nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng cô cũng đã ngồi bất động suốt nhiều giờ liền.

Trời vừa tờ mờ sáng thì họ lập tức quay đầu xe xuống núi. Ra khỏi cung đường ngoằn ngoèo là sẽ gặp một thôn quê nhỏ. Vì không sành đường mà điện thoại lại hết pin họ chỉ đành dừng chân nghỉ tạm bên quán nước ven đường.

Gánh nước đơn giản với các thức uống giải khát và ấm trà nóng. Bà chủ quán trung tuổi nhìn dáng vẻ chân chất thật thà. Khi nhận thấy hai người lạ mặt bèn chủ động ngồi xuống bắt chuyện.

“Hai người hình như là từ nơi khác tới.”

Họ quay sang nhìn nhau, Lộ Quân Dao mở lời đáp lại.

“Dạ phải. Bọn con đang muốn tới “thiên đường hoa”nhưng lại bị lạc đường, đêm qua chỉ có thể dừng chân nghỉ tạm trên núi. Không biết dì có thể chỉ đường dùm không ạ?”

Người phụ nữ cười đôn hậu rồi gật đầu:

“Tới lần đầu bị lạc đường cũng không có gì là lạ cả. Thực ra từ đây tới “thiên đường hoa” rất gần nhưng cung đường có hơi khó nhớ một chút. Hai người đi thẳng theo con đường này lên núi rồi quẹo trái hai lần sau đó quẹo phải ba lần. Khi nhìn thấy một ngôi nhà tranh thì rẽ hướng Tây Nam, đi hết con đường đó thì quẹo phải là tới.”

Quả thực là con đường rối não, chả trách hôm qua hai người họ càng đi càng thấy sai.

Sau khi uống đủ nước thì họ trở lại xe, bắt đầu xuất phát. Dọc theo cung đường bà chủ quán chỉ lối cuối cùng họ cũng tìm được tới nơi.

Một “thiên đường hoa” mơ mộng trải dài trước mắt. Đúng là giống như lời đồn. Nơi này vừa trù phú hoa tươi vừa đầy đủ các loại sắc màu. Có những loại hoa mà Lộ Quân Dao chỉ mới nghe tên mà chưa từng được thấy, bây giờ lại được chính mắt chiêm ngưỡng.

Hoa Juliet phải mất mười lăm năm nhân giống mới tạo ra được. Hoa Huệ Tây vàng cam rực rỡ mọc đơn độc trải dài khắp khu vườn. Đặc biệt nơi đây còn tồn tại một loài hoa mang tên “xác chết”. Sở dĩ có cái tên đó là vì nó không rễ, không lá, chỉ có một hình thù kì quái mọc lên trên mặt đất. Nghe đồn loại hoa này bốn năm mới nở một lần, cực kì quý hiếm, hiện đang được liệt kê trong danh sách các loại hoa hiếm trên thế giới.

Còn vô vàn tỉ tỉ các loại hoa mà Lộ Quân Dao không hề biết tên.

Cô sải bước dọc theo con đường trải đầy cỏ xanh đi sâu vào vườn hoa, bàn tay sà nhẹ vuốt ve lên những cánh hoa khoe sắc trong ánh nắng ban mai êm dịu.

Lăng Trạch Hàm bước theo phía sau cô, âm thầm mang di động ra chụp lén mấy tấm hình. Dáng hình mảnh khảnh thướt mướt phảng phất giữa hương hoa, trông cô như một đoá đặc biệt đang toả sắc giữa biển hoa rực rỡ. Tuy không thể chụp rõ mặt nhưng nhìn tấm lưng gầy trong bộ đầm trắng bánh bèo đã làm tô lên tất cả những nét đẹp của cô.

Khi thấy cô ngoảnh đầu anh vội vàng cất điện thoại đi. Nếu như để cô biết anh đang lén chụp hình mình thì chắc chắn những kiệt tác vừa thu được sẽ bay màu vĩnh viễn như chưa từng tồn tại.

Một lát sau họ cũng tìm ra được e-kip của Âu Thiên Ân giữa biển trời đầy hoa. Sự kết hợp tinh xảo giữa thiết kế, hoa lá và đất trời đã tạo nên bộ ngoại cảnh kiệt tác.

Thợ chụp ảnh ngẫm một chốc rồi nói:

“Cảnh sắc ở đây mà không có bộ ảnh tình nhân thì thật lãng phí.”

Nguỵ Tiến Minh- chủ tịch tập đoàn Wonly, người đàn ông hiến tặng cả một đời cho ngành thời trang cũng gật đầu ưng thuận. Đến nay dù đang mắc trong mình căn bệnh ung thư giai đoạn cuối nhưng anh ta vẫn muốn hướng tới một thiết kế đáng để đời. Vì thế anh ta dồn hết những sức lực và hơi thở cuối cùng để hoàn thành bộ sưu tập lần này.

“Anh nói chí phải. Nếu hôm nay không có bộ ảnh tình nhân thì bộ sưu tập của tôi sẽ không thể nào mỹ mãn được.”

Ánh mắt thợ chụp ảnh liếc nhìn xung quanh rồi dừng hẳn ở vị trí Lộ Quân Dao và Lăng Trạch Hàm.

“Ấy… hai người được đó… Mau vào trong makeup và thay trang phục đi.”

Lời của thợ chụp ảnh khiến cả hai người họ chết lặng.

Lúc ấy, Nguỵ Tiến Minh chậm rãi bước tới, anh ta cất giọng nài nỉ:

“Hai người sẽ không nỡ nhìn một người sắp chết như tôi phải ôm sự tiếc nuối đi cùng chứ! Thật sự thời gian của tôi không còn lại bao nhiêu, có thể đây là lần cuối tôi được đặt chân tới một nơi đẹp đẽ như này để hoàn thành ước vọng cuối cùng của bản thân. Chỉ khi bộ sưu tập này hoàn thành thì tôi mới có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay.”

Nghe những lời chua xót ấy phát ra từ miệng người đàn ông trẻ khiến cả hai có chút xao lòng. Nếu không giúp đỡ thì quả thực quá nhẫn tâm. Không còn cách nào để từ chối, cả cô và anh chỉ có thể đồng ưng thuận.

Thời gian chuẩn bị khá gấp rút, Lộ Quân Dao đành tự mình makeup và thay trang phục, cài phụ kiện lên tóc, đeo thêm bông tai. Sau khi cô hoàn tất trở ra thì ai ai có mặt cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp thuần khiết của cô.

Dáng người cô thon gọn cong cong hình chữ S được tô trọn trong bộ đầm body trắng, ở giữa ngực và bụng có vết cắt xẻ nhẹ lộ ra vùng da trắng nõn như ngọc trai. Phối thêm tone trang điểm thiên về tự nhiên nhưng lại không kém phần lộng lẫy. Tóc tết hai bên rồi buông xoã ngang lưng, cài thêm một vài phụ kiện tạo điểm nhấn riêng. Bước đi của cô tự tin và kiêu sa, cô như ánh sáng toả lung linh giữa bầu trời sắc hoa.

Riêng Lăng Trạch Hàm được phen chấn động kinh hoàng, như có tiếng sét sẹt qua tim anh. Không ngờ khi Lộ Quân Dao lên đồ cũng rất gì và này nọ. Trước kia là anh mắt mù nên mới không thấy. Bây giờ thấy có phải đã muộn màng…

Về phần Lăng Trạch Hàm thì đơn giản hơn, gương mặt điển trai của anh được chuốt lại thêm ít son phấn, rồi mặc lên mình bộ đồ nỉ trắng cặp với set đồ Lộ Quân Dao đang diện.

Trong mắt mọi người họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ…
« Chương TrướcChương Tiếp »