Màn đêm hiu hắt đọng lại sự xám xịt trong đôi mắt Lộ Quân Dao. Cô thất thần nhìn vào tờ đơn ly hôn trước mặt, trái tim nát tan thành nhiều mảnh vỡ.
Ba năm ngắn ngủi là thế, đằng đẵng là vậy. Ngắn ngủi là khi cô nhắm mắt cũng có thể nhìn thấu cuộc hôn nhân của mình tẻ nhạt đến nhường nào. Đằng đẵng là khi những cô đơn, tủi hờn bao năm qua cô phải hứng chịu đã chất cao như núi, nó đang đè nặng lên trái tim thoi thóp từng nhịp thở của cô. Nó biến cô trở thành tản băng di động, chỉ biết đi, biết đứng, biết nằm, mà không còn biết khóc, biết cười, biết buồn, biết vui.
Chừng ấy thời gian đủ để Lộ Quân Dao thông suốt, hôm nay cô đã quyết tâm kí vào đơn ly hôn, kết thúc chuỗi ngày đau khổ và tuyệt vọng.
Hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên đôi gò má lạnh tanh, Lộ Quân Dao đau đớn ngước nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng trống vắng, nơi mà cô vẫn cho là nhà, là tổ ấm.
Nhưng chồng cô- Lăng Trạch Hàm lại chưa từng cho là như thế. Đối với anh nơi này là địa ngục, là nơi giam cầm sự tự do của anh, là nơi toàn sự dối lừa và lật lọng. Anh cũng chưa từng xem cô là vợ, đối với anh cô chẳng khác gì là kẻ thù truyền kiếp.
Cầm theo lá đơn ly hôn đi tới trước phòng sách, Lộ Quân Dao run rẩy gõ cửa mấy tiếng liền.
Bên trong vọng ra chất giọng lạnh lẽo như vừa hắt từ âm phủ về.
“Vào đi.”
Cánh cửa hé mở, Lộ Quân Dao lấy hết dũng khí đi thẳng về phía bàn làm việc của Lăng Trạch Hàm. Cô đặt tờ đơn ly hôn đã kí sẵn trước mặt anh, cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong rồi nghẹn ngào cất tiếng:
“Chúng ta ly hôn đi. Em đã kí rồi, bây giờ em sẽ lập tức dọn đi ngay.”
Khuôn mặt lạnh tanh của Lăng Trạch Hàm hoàn toàn dập tắt đi tia hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong Lộ Quân Dao. Sự bình tĩnh của anh khiến cô tan nát cõi lòng. Ánh mắt hờ hững, không cảm xúc khi nhìn vào tờ đơn ly hôn của anh khiến cô chết lặng.
“Tuỳ em.”
Lời nói thốt ra từ miệng anh nhẹ nhàng biết bao nhiêu nhưng khi tới tai cô thì giống như có luồng sét đánh ngang đầu.
Ba năm hôn nhân rốt cuộc cô nhận được gì?
Là sự thờ ơ, lạnh nhạt hay là hai chữ “tuỳ em” thốt ra từ miệng anh.
Thế thì cô còn chờ đợi thứ gì ở anh nữa. Cô quặn lòng quay lưng rời đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại. Dường như lòng cô hiện tại đã nguội lạnh như tro tàn, trái tim như hàng ngàn mũi kim châm chích, cảm xúc đã chai sạn theo tháng năm.
Cô tưởng mình đã quen với sự vô tâm của anh, nhưng thực ra không phải vậy, chỉ là cô đang cố gồng mình chịu đựng.
Và cô cũng biết đau, biết buồn.
Đóng rầm cánh cửa phòng lại, Lộ Quân Dao ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, bưng mặt oà khóc nức nở. Tiếng khóc xé nát cõi lòng cô, như hàng vạn mũi dao đâm xuyên trái tim mỏng manh nơi ngực trái.
Mặc dù chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn nhưng ba năm qua Lộ Quân Dao chưa từng lơ là chức trách của một người vợ. Cô luôn có gắng quán xuyến tốt mọi công việc nhà.
Cho dù bị anh lạnh nhạt nhưng cô vẫn hết mực yêu thương. Dẫu rằng anh chưa từng đυ.ng tới miếng thức ăn nào nhưng cô vẫn chuẩn bị đều đặn ngày ba bữa. Tuy anh chưa từng nhìn thẳng vào đôi mắt cô nhưng chỉ cần thấy anh xuất hiện là cô sẽ nở nụ cười.
Chẳng nhẽ là cô làm chưa đủ tốt hay sao?
Tại sao anh lại chưa một lần để ý tới cô như thế?
Có lẽ cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sai lầm, cô nên biết một khi nỗi hận đã ăn sâu trong máu thịt của một người thì khó lòng mà thay đổi.
Cái nhìn đầu tiên mà Lăng Trạch Hàm dành cho Lộ Quân Dao là một sự oán hận không đáy. Ngay cả khi anh nắm tay cô bước vào lễ đường thì anh vẫn dùng ánh mắt đó để nhìn cô. Có lẽ suốt cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.
Mối huyết hải thâm thù này phải bắt đầu kể về ba năm trước, khi đó Lăng gia đang đứng trên bờ vực sụp đổ, để cứu vớt sản nghiệp gia tộc Lăng Trạch Hàm buộc phải liên hôn với nhà họ Lộ- kết hôn với Lộ Quân Dao. Sau đó, sản nghiệp nhà họ Lăng được sát nhập vào Lộ Thị, mà Lăng Trạch Hàm luôn nghĩ đó là âm mưu chiếm đoạt của Lộ Nguyên.
Thủa ấy, Lăng Trạch Hàm được xem như là xứng vai vừa lứa với thanh mai trúc mã Ôn Tiểu Noãn. Sau khi nghe tin anh sắp sửa kết hôn với Lộ Quân Dao thì cô ta liền tìm tới gặp cô. Cuộc trò chuyện diễn ra thế nào mà Quân Dao lại vô tình đẩy Tiểu Noãn khiến cô ta ngã từ trên thành cầu xuống dưới sông.
Mặc dù, Ôn Tiểu Noãn sau đó đã được người ta cứu lên nhưng đã để lại chứng bệnh tâm lý vô cùng nặng, cứ ngây ngô như đứa trẻ lên ba. Cũng vì thế mà ba năm qua, thời gian Lăng Trạch Hàm ở bên cô ta còn nhiều hơn là khi ở nhà.
“Người đàn bà phù thuỷ ác độc…” Đó là câu dài nhất mà anh từng nói với cô.
Trong đêm khuya lạnh, Lộ Quân Dao đơn chiếc kéo va li ra khỏi nhà. Cô lê thê bước trên con phố vắng, đầu óc trống rỗng không biết mình sẽ đi về đâu.
Không lâu sau đó, Lộ Quân Dao bặt vô âm tín, như bốc hơi khỏi thế gian. Không một ai biết tung tích của cô, cũng chẳng có ai biết cô đang làm gì? Ở đâu?
———————————-
Bốn năm sau…
Tại sân bay quốc tế, Lộ Quân Dao lần đầu xuất hiện sau ngần ấy năm, đi cạnh cô là một bé trai bụ bẫm chừng hơn ba tuổi.
“Dao Dao… bên này…”
Cánh tay Cố Tịnh vẫy vẫy trên cao, khuôn mặt tươi tắn như nụ hoa chớm nở, chào đón Lộ Quân Dao sau bốn năm quay về.
“Tịnh Tịnh… nhớ cậu quá!”
“Dao Dao tớ cũng rất nhớ cậu.”
Buông đôi tay Lộ Quân Dao ra, Cố Tịnh lại chuyển sang bé trai bên cạnh.
“Tiểu Thiên Thiên, oách con lớn nhanh dữ.”
Lộ Thiên Thiên bếu môi, hai mắt không ngừng liếc xéo Cố Tịnh.
“Oách con gì mà oách con… Thiên Thiên đã lớn, đã thành đàn ông rồi.”
Lời lẽ ngây thơ của đứa trẻ khiến hai cô gái khúc khích cười.
Sau nhiều năm xa cách gặp lại, Cố Tịnh và Lộ Quân Dao quả thực có nhiều chuyện để hàn huyên. Có điều còn chưa tới một tuần nữa sẽ diễn ra đám cưới của Cố Tịnh. Cho nên hai bọn họ chỉ có thể tạm thời rời xa nhau.
Lần này Lộ Quân Dao quay về một phần cũng là để tham dự đám cưới của Cố Tịnh và thực hiện lời hứa năm xưa.
“Sau này khi cậu kết hôn tớ sẽ tự tay trang điểm cho cậu. Và biến cậu trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.”