Diễn tập rất thuận lợi, cho đến trước khi bắt đầu sân khấu công diễn, Lâm Gia vẫn còn ở trong phòng đợi luyện tập lời bài hát và động tác vũ đạo. Khưu Dặc ở bên cạnh xem một lát, mở miệng hỏi cậu: "Cậu có phải hơi khẩn trương không? "
Lâm Gia hít sâu một hơi, nhếch môi cười rộ lên, "Hơi hơi. "
Cậu không nói hết ra suy nghĩ trong lòng, không phải chỉ là hơi khẩn trương, mà là cực kỳ khẩn trương. Chỉ là lần thứ hai lên sân khấu, cậu không còn nhảy ở vị trí ngoài cùng trong nhóm nữa, mà là main dance, mội vị trí rất dễ nhận được sự chú ý của mọi người. Mặc dù không chói mắt và nổi bật như C vị, nhưng cũng là vị trí quan trọng thứ hai trong nhóm.
Lần công diễn thứ hai mang đến cho cậu cảm giác quan trọng hơn nhiều so với lần trước.
Thứ tự công diễn lên sân khấu là dùng rút thăm quyết định, nhóm Lâm Gia rút trúng vị trí áp chót, thời gian đầu đều ngồi trong phòng đợi quan sát các nhóm khác biểu diễn qua màn hình lớn. Mọi người trong lần công diễn này càng thêm trưởng thành và hoàn thiện hơn lần đầu tiên rất nhiều, vô số thực tập càng thêm bùng nổ hơn dưới ánh hào quang sân khấu, cũng nhận được sự chú ý nhiều hơn từ người hâm mộ dưới khán đài.
Trong lúc tổ vocal biểu diễn, Lâm Gia chăm chú nhiều nhất là nhóm của Hạ Đông Thiền và Ôn Miễn. Hạ Đông Thiền sở hữu vẻ ngoài ngọt ngào không hề tương xứng với năng lực vocal của mình, những người hâm mộ thân thiết còn đặt biệt danh cho cậu ta là Phản Manh. Nhóm Hạ Đông Thiền chọn một bài hát không cần chạy đội hình để biểu diễn.
Tất cả các mic đều được bật lên toàn bộ, nên tại hiện trường có thể nghe thấy rất rõ ràng, giọng hát của Hạ Đông Thiền có thể bỏ xa những người khác trong nhóm nửa con phố. Cậu ta là C vị trong nhóm, nên điều hiển nhiên sẽ chịu trách nhiệm luôn hát những đoạn cao trào nhất trong toàn bộ bài hát. Thậm chí đến đoạn các đội viên khác trong tổ hát, vì làm tăng độ hoàn chỉnh cho màn biểu diễn, Hạ Đông Thiền thỉnh thoảng còn thay đồng đội hát đệm.
Thầy hướng dẫn ngồi trong hậu trường bình luận: "Năng lực tổng hợp của Hạ Đông Thiền không tệ, dáng dấp cũng thanh tú, là một hạt giống tốt cho sân khấu thần tượng. "
Ôn Miễn cũng làm C vị trong tổ vocal, nên dùng chính chất giọng cao vυ"t của mình để lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Bàn về khuôn mặt và ngoại hình, thiết lập của Ôn Miễn càng thêm thiên về loại hình ôn hòa tuấn tú hơn. Nhưng mà không giống với bề ngoài của mình, cậu ta có âm vực rất rộng, âm sắc trong trẻo, kỹ thuật hát rất khéo léo và chuyên nghiệp. Lúc lên nốt cao giọng hát rất vững vàng và ấm tai, khiến rất nhiều người khi nghe được toàn thân nổi da gà.
Ngay cả thầy thanh nhạc ngồi trong phòng chờ quan sát hiện trường cũng nói: "Đây chính là ví dụ điển hình cho cái gọi là sinh ra để hát hò. "
Sau khi hai nhóm kết thúc biểu diễn, một ngàn người hâm mộ tại hiện trường bắt đầu bỏ phiếu, kết quả cuối cùng cũng hiện ra trên màn hình lớn, Ôn Miễn và Hạ Đông Thiền là hai thực tập sinh có số phiếu cao nhất trong nhóm, sau đó số phiếu của những thành viên còn lại cũng nhảy ra, số phiếu của Ôn Miễn cao hơn Hạ Đông Thiền, cũng là thực tập sinh có số phiếu cao nhất trong tổ vocal tính đến thời điểm hiện tại.
Cách nhóm Lâm Gia lên sân khấu còn hai nhóm nữa, Giang Liễm bảo bọn họ làm chuẩn bị nóng người. Lâm Gia một bên từ chỗ ngồi đứng lên làm hoạt động tay chân, một bên lại tỉ mỉ nhớ lại động tác vũ đạo mình đã luyện tập rất nhiều lần trong đầu, trên nét mặt lộ ra vài phần không yên lòng.
Các đồng đội khác đều mang tinh thần thả lỏng, nét mặt hiện lên ý cười nhẹ, câu được câu mất cùng nhau trò chuyện. Chú ý tới Lâm Gia vẫn luôn rũ mắt im lặng không nói, Minh Nhượng cười mỉm giơ tay túm lấy bả vai cậu, "Em trai thả lỏng một chút, đừng khẩn trương như vậy. "
Tâm trạng căng thẳng bị người khác quấy nhiễu mà tan đi, Lâm Gia sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Minh Nhượng cười híp mắt nhìn cậu, "Kiểm soát biểu cảm cũng rất quan trọng đối với một thực tập sinh, đừng cứ căng mặt như vậy, cười một cái nào. "
Lâm Gia nhếch môi cười có lệ.
Minh Nhượng vẫn không hài lòng lắm với phản ứng của cậu, bất đắc dĩ cong khóe môi, kéo người đến trước mặt Giang Liễm, "Xem ra đệ đệ của chúng ta khẩn trương hơi quá, cậu giúp cậu ấy điều hòa. "
Ánh mắt Giang Liễm chậm rãi dừng trên mặt cậu, "Khẩn trương? "
Lâm Gia nói: "Hơi hơi. "
Khoé môi Giang Liễm hơi cong lên, xoay người đi ra ngoài phòng chờ, "Cậu qua đây với tôi. "
Cậu im lặng một lát, ở dưới cái nhìn soi mói của các đồng đội, đuổi theo ra ngoài.
Dẫn người tới góc tối không người cuối hành lang, Giang Liễm xoay người dừng lại, giơ tay kéo áo jacket trên người cậu ra, lòng bàn tay cách một lớp áo thun trắng bó sát, trực tiếp đặt lên ngực cậu.
Lâm Gia theo bản năng nghiêng người tách ra, ánh mắt nhìn về phía Giang Liễm hiện ra nghi hoặc.
Trên mặt Giang Liễm không biểu lộ điều gì, ngón tay thon dài móc lấy sợi dây chuyền xương rắn trên cổ cậu, kéo người về phía mình, sau khi bàn tay chạm vào ngực cậu thì ngừng lại mấy giây, sau đó mới hờ hững cười nói: "Xem thử cậu khẩn trương thế nào. "
Lâm Gia mím môi không nói, giơ tay lên đẩy bàn tay đang nắm chặt của Giang Liễm ra, tâm trạng khẩn trương trong lòng chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn.
Giang Liễm vẫn nắm tay cậu không buông, đầu ngón tay dọc theo cổ tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang lặng lẽ trấn an, lại tựa như đang hưởng thụ, "Nếu cậu cảm thấy khẩn trương, hãy làm việc gì đó có thể phân tán sự chú ý, đừng để mình khẩn trương nữa là được. "
Lâm Gia hỏi: "Làm gì mới phân tán được sự chú ý? "
Giọng Giang Liễm hời hợt: "Làm gì tùy cậu. "
Lâm Gia không nói gì, rũ mắt nhìn rất lâu vào ngón tay thon dài của Giang Liễm đang nắm chặt cổ tay mình, trong mấy giây ngắn ngủi nội tâm xẹt qua vô số suy nghĩ. Ý nghĩ tạp nham hỗn loạn này trong đầu sau khi trải qua nhiều lần loại trừ, cuối cùng chỉ còn lại không cam lòng và bất mãn mãnh liệt dâng trào.
Giờ khắc này, cậu nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Liễm hơi không thuận mắt, cậu không muốn chuyện này chỉ là chuyện của riêng mình cậu, cũng không nguyện ý nhìn vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt như người ngoài cuộc của đối phương, cậu muốn dụ dỗ Giang Liễm sa vào. Ý nghĩ như vậy trở nên cấp bách và nồng đậm trước đó chưa từng có.
"Làm gì cũng được sao?" Vẻ mặt Lâm Gia rất bình tĩnh mà thuật lại, nhưng trong l*иg ngực lại như đột nhiên nổi lên một ngọn lửa nhỏ, không biết một trận gió từ đâu lan tới, thổi ngọn lửa lung lay, sau đó càng ngày càng cháy mãnh liệt, đốt thẳng một đường từ ngực tới yết hầu, thiêu trụi đến khiến cậu có chút miệng khô lưỡi khô.
Cổ tay Lâm Gia lật lại cầm lấy tay Giang Liễm, cả người tiến lên trước, môi chỉ cách môi đối phương 1cm, lúc thấp giọng mở miệng nói chuyện, cánh môi như có như không cọ vào môi Giang Liễm, "Cái này thì sao? "
Đây rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn, vẻ mặt Giang Liễm sững sốt một lát, sau đó ý tứ sâu sa mà nheo mắt, tiếng nói trầm thấp phun ra mấy chữ: "Cậu quyến rũ tôi? "
Trong lòng Lâm Gia hơi xúc động, bật thốt lên: "Chỉ cho quan lại phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn? "
Giang Liễm nói: "Cậu đã thiếu chút lửa này, nếu tôi đây còn không phóng, có phải hơi ngang ngược? "
Hắn cười nhẹ một tiếng, giữ chặt ót Lâm Gia hôn lên.