Sau khi Lâm Gia bị cảm, nhiệm vụ gọi đồng đội dậy mỗi sáng cũng không giải quyết được gì. Ngày bệnh cảm gần hết, có nhân viên công tác qua đây thông báo, thứ năm sẽ sắp xếp cho bọn họ đến phòng hóa trang nhuộm tóc. Thời gian của hai tổ vừa vặn ngược nhau, tổ A buổi chiều, tổ B buổi sáng.
Lúc đối phương nói chuyện, Lâm Gia vừa vặn cúi đầu ho khan, chỉ nghe được nửa câu đầu, không nghe thấy đoạn sau. Nên cậu vẫn cho rằng tất cả mọi người đúng tám giờ tập trung ở phòng học như bình thường. Sáng thứ năm lúc thức dậy, Lâm Gia thậm chí còn nghĩ là mình ngủ quên, leo xuống giường vội vã đánh răng rửa mặt, lấy hai thanh chocolate ở trong hộp để trên bàn bỏ vào túi quần, trực tiếp đến phòng học.
Nhưng sau khi vào cửa chỉ thấy Nhan Thường Phi đang luyện tập, Trình Trì và Kỳ Hoãn đang ăn điểm tâm, tìm không thấy bất kỳ nguời nào của tổ B trong phòng cả. Cậu hỏi Kỳ Hoãn: "Sáng nay không phải đến phòng hóa trang hả? "
Kỳ Hoãn đang uống cháo, miệng cắn ống hút ú a ú ớ đáp: "Buổi sáng là tổ B mà, buổi chiều mới tới tổ mình. "
Vậy mà nhớ nhầm thời gian, Lâm Gia lấy chocolate ra bỏ vào miệng, vừa xoay người đến trước cửa muốn ra ngoài, vừa nói với Kỳ Hoãn: "Nếu như bọn Giang Liễm tới, cậu giúp tôi nới với bọn họ, tôi đến căn --"
Lời còn chưa dứt, thân thể đã đâm vào người từ ngoài cửa tiến vào.
Giang Liễm lui về sau đứng vững, nhướng mày hỏi cậu:
"Nói với chúng tôi cái gì? "
Lâm Gia đứng yên tại chỗ.
Giang Liễm đi vào trong phòng học, Ôn Miễn cũng theo sau bước vào. Giang Liễm điểm danh đầu người, ánh mắt quét về phía hai người ngồi dưới đất ăn điểm tâm, "Ngày hôm qua ráp vũ đạo rất lộn xộn, các cậu ăn xong thì đứng lên, chúng ta luyện thêm mấy lần nữa. "
Nói là nhảy không đều, nhưng nói đúng ra là trong sáu người chỉ có Trình Trì và Kỳ Hoãn mới không đều thôi.
Dưới cái nhìn chăm chú, hai người trong lòng cũng biết rõ là đang kéo chân sau nên không để các thành viên khác chờ đợi nữa mà nghiêm chỉnh ngẩng đầu, lập tức thả bữa sáng trong tay xuống đứng lên nói: "Chúng tôi ăn xong rồi, giờ bắt đầu luôn đi. "
Mấy người nhanh chóng xếp thành đội hình, Lâm Gia lại đứng ở ngoài đội ngũ không động đậy. Giang Liễm liếc cậu một cái, "Cậu còn chuyện gì sao? "
Lâm Gia im lặng một hồi, cuối cùng vẫn ôm tâm lý ăn may, bỏ đi ý định quay lại căn tin ăn điểm tâm trong đầu. Lắc đầu nói không có, sau đó cởϊ áσ lông, đến vị trí của mình đứng ngay ngắn.
Trong phòng học không mở video, Giang Liễm đứng ở giữa phụ trách đệm nhạc, các đội viên theo nhịp mà nhảy các động tác vũ đạo. Đến đoạn nhạc thứ hai, đội ngũ thay đổi thành hình tam giác, tất cả mọi người cần phải giơ tay rồi thu tay, bước tới trước khom lưng, một tay chống lên đầu gối.
Trình Trì và Kỳ Hoãn không có vấn đề gì, Giang Liễm nhăn mày hô dừng lại, nhìn về phía chỗ đứng của Lâm Gia qua tấm gương sát đất, "Quá nhịp. "
Lâm Gia đứng thẳng người, nhắm mắt một cái, "Xin lỗi, làm lại lần nữa đi. "
Sáu người làm lại lần nữa.
Người xảy ra vấn đề vẫn là Lâm Gia, cậu không quá nhịp, nhưng lại chậm nửa nhịp.
Giang Liễm lần thứ hai dừng lại nhìn cậu, giọng nói lạnh lùng: "Sai chỗ nào có cần tôi nói không? "
Lâm Gia mấp mấy miệng, lần thứ hai xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, tôi không tập trung, không theo kịp. "
Bọn họ lại nhảy đoạn nhạc thứ hai này lần thứ ba.
Vừa lúc đến động tác bước tới khom lưng, khi những người khác thu chân lại bật người lên, Lâm Gia lại cúi đầu chống hai tay lên đầu gối bất động. Giang Liễm giống như đã mất hết kiên nhẫn, từ đội hình đi ra, đi tới bên cạnh cậu, lúc mở miệng tiếng nói đã lạnh lẽo: "Cậu bị cảm còn chưa khỏi? "
Lâm Gia không ngẩng đầu, "Khỏi rồi. "
Giang Liễm ở trước mặt tất cả mọi người răn đe cậu: "Nếu khỏe rồi, vì sao trạng thái vẫn kém như vậy? Nếu như không muốn luyện, có thể nói thẳng. Đừng lấy thiên phú và thực lực của cậu ra lãng phí nữa. "
Lâm Gia không ăn điểm tâm, sẽ dễ dàng tụt huyết áp, lúc này trong đầu choáng váng, chỉ cảm thấy tiếng chất vấn của đối phương càng làm cậu bực mình. Cậu nhíu chặt lông mày đứng thẳng lưng lên, chưa kịp thốt ra câu trả lời một cách mỉa mai, trước mắt đã tối sầm lại, cả người xiêu vẹo ngã về phía Giang Liễm.
Các đồng đội khác ai cũng sửng sốt.
Giang Liễm cách cậu gần nhất cũng lộ ra vẻ giật mình, đứng tại chỗ vươn tay ra, ôm trọn cậu vào lòng.
Các đồng đội khác cũng hoàn hồn, lập tức tiến lên hỏi: "Có phải phát sốt rồi không, sốt đến hôn mê hả? "
Tay phải Giang Liễm còn ôm eo Lâm Gia, lấy tay trái sờ lên trán Lâm Gia.
Nghiêng mặt né tránh tay của đối phương, Lâm Gia nhấc lên mí mắt hỏi: "Anh muốn làm gì? "
Sắc mặt Giang Liễm lạnh nhạt, giọng điệu nói chuyện đã hòa hoãn lại: "Xem cậu có phải là bị sốt tới mụ đầu rồi hay không. "
Lâm Gia muốn đứng lên, lại cảm thấy tay chân không còn sức. Dứt khoát cam chịu, đầu rũ xuống để lên vai hắn, nhẹ ngửi hương vị sữa tắm trên cổ áo đối phương, mơ màng đáp: "Không phải sốt mụ đầu, mà sắp đói mụ đầu. "
Các đồng đội khác sợ bóng sợ gió một hồi xong, Ôn Miễn lập tức nói: "Tôi nói hôm nay sao cậu lại đến sớm như vậy, thì ra là chưa ăn điểm tâm. "
Bọn họ không thể bỏ dở tập luyện, nên Ôn Miễn đã đến căn tin mua bữa sáng giùm cậu, Trình Trì và Kỳ Hoãn tiếp tục ăn bữa sáng còn chưa nguội, Nhan Thường Phi nằm trên sàn nhà nhắm mắt. Còn lại hai người Lâm Gia và Giang Liễm, người trước ngồi dựa vào tường chờ bữa sáng, người sau đi đến bệ cửa sổ uống nước.
Bên trong phòng học lập tức an tĩnh lại, không một ai nói chuyện.
Khóe mắt thoáng nhìn qua góc nghiêng uống nước của Giang Liễm, cùng với trái cổ lúc nuốt xuống của đối phương, trong đầu Lâm Gia đột nhiên hiện ra hình ảnh vụn vặt trong phòng học đêm hôm đó. Cũng là ở trên bệ cửa sổ kia, cậu mồ hôi đầm đìa mà ngồi trong lòng Giang Liễm, trong bóng tối ngón tay vô ý chạm vào trái cổ của Giang Liễm.
Dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thậm chí cậu còn nhớ rất rõ ràng, là dùng hai ngón tay của bàn tay nào. Lâm Gia rũ mắt xuống, theo bản năng nâng ngón cái và ngón trỏ tay trái lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.
Một giây kế tiếp, cậu lấy tay phải nắm hai ngón tay không an phận kia lại, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Liễm mở miệng, thanh âm đều đều: "Tôi cũng muốn uống nước. "
Giang Liễm nghe thấy, tay cầm bình nước nghiêng mặt hỏi, "Bình nào? "
Lâm Gia híp mắt nhìn kỹ, giơ tay lên chỉ bên cạnh hắn, "Màu xanh lam là của tôi. "
Giang Liễm thả bình nước trong tay xuống, khom lưng cầm bình nước màu xanh lam ném vào trong ngực cậu. Lâm Gia cầm bình lắc lắc nói cảm ơn, vặn nắp ngửa đầu uống nước, khóe mắt nhìn thấy Giang Liễm cong chân ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Gia uống nước xong, không nói chuyện với đối phương nữa, lại như mới nhớ ra, nghiêng người lấy một thanh chocolate từ trong túi quần, xé giấy bọc, cúi đầu ngậm một nửa thanh chôclate vào miệng.
Giấy bọc nhẹ nhàng rơi xuống sàn, rơi bên tay Giang Liễm. Hắn nhặt lên, lại nhớ tới hình ảnh mấy ngày trước ở bên ngoài cầu thang phòng học lấy chocolate từ trong túi Lâm Gia. Hắn vò giấy bọc thành một cục tròn, thờ ơ hỏi: "Cậu tụt huyết áp? "
Lâm Gia ngậm chocolate gật đầu.
Giang Liễm cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu, "Chocolate ăn ngon không? "
Lâm Gia đang nhai nên nói không rõ: "Lần trước anh chưa ăn sao? "
"Chưa ăn." Biết cậu đang muốn hỏi cái gì, vẻ mặt Giang Liễm bình thường nói, "Cho Minh Nhượng rồi. "
Lâm Gia nói: "Nếu như anh muốn thử, lần sau tôi có thể mang cho anh. "
Khoé môi Giang Liễm cong lên, thấp giọng chậm rãi nói: "Tôi muốn thử ngay bây giờ. "
Lúc đối phương nói lời này, Lâm Gia vừa vặn nâng cằm lên, môi dưới cử động, muốn đem nửa thanh chocolate còn lại nuốt vào miệng, nghe xong dừng động tác lại, quay sang nhìn về phía Giang Liễm, "Đây là thanh cuối cùng. "
Giang Liễm nói: "Không phải còn nửa thanh đây sao? "
Bên kia vừa dứt lời, bên này Lâm Gia còn chưa phản ứng kịp. Thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, không phải vì mình bị tụt huyết áp mà nghe không hiểu lời nói của người khác đấy chứ.
Giang Liễm không cho cậu quá nhiều thời gian đắn đo, một tay chống giữa mình và Lâm Gia, nghiêng người sang vẻ mặt thản nhiên kề sát vào, há mồm cắn nửa thanh chocolate còn ở bên miệng Lâm Gia.
Ánh mắt hai người chạm nhau, bả vai kề sát, bắp đùi dính chặt, hơi thở giữa răng môi cách một thanh chocolate hòa quyện vào nhau.
Xúc cảm gắn bó thân mật đêm hôm ấy lần thứ hai xông lên não.
Khuôn mặt Lâm Gia ngẩn ra. Cậu chỉ là vì không ăn điểm tâm mới tụt huyết áp, cũng không phải bệnh nhân rối loạn thần kinh mất trí nhớ, cậu còn chưa quên, mình và Giang Liễm giờ này lúc này đang ngồi dưới ánh đèn sáng rực trong phòng luyện tập, mà không phải ngồi trong bóng tối sau rèm cửa sổ.
Phía sau bọn họ có ba ánh mắt, trên đầu còn có bốn cái cameras.
Lâm Gia rõ ràng nghe thấy, thần kinh buộc chặt trong đầu vang lên tiếng phựt giòn giã.
Cậu nheo mắt, đã thấy Giang Liễm ngậm nửa thanh chocolate lùi lại. Lâm Gia ngẩn ngơ hoàn hồn, sau đó mới phản ứng kịp, tiếng mình nghe được là âm thanh lúc Giang Liễm cắn đứt chocolate.
Hàm dưới Lâm Gia cứng lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Nhan Thường Phi vẫn còn nằm trên sàn nhà nhắm mắt nghỉ ngơi, Trình Trì và Kỳ Hoãn đang cúi đầu xúm lại thì thầm nói nhỏ. Ngoại trừ cameras trong góc phòng xa xôi, không có bất kỳ người nào chú ý tới hai người bọn họ.
Lâm Gia cúi thấp đầu, ánh mắt vẫn không nhìn Giang Liễm, giọng nói lại khác thường: "Anh không lùi nữa sao? Chỗ này có cameras. "
Giang Liễm nói: "Thì sao? "
Lâm Gia cong khóe môi, trong mắt lại không có ý cười, "Anh nghĩ là sẽ có chuyện gì? "
Vẻ mặt Giang Liễm thản nhiên, "Cậu có thể chấp nhận dùng chung đũa với người khác, chẳng lẽ không thể chấp nhận ăn chung một thanh chocolate với người khác? "
Lâm Gia sửng sốt, sau đó suy nghĩ rồi phản bác hắn: "Hai cái không giống nhau. "
Giang Liễm hỏi: "Có chỗ nào không giống? "
"Chỗ nào cũng không giống." Lâm Gia nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt rất bình tĩnh, "Tôi sẽ không dùng chung đũa với người khác trước ống kính. "
"Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết điều này có ý nghĩa gì." Trong ánh mắt cậu hiện lên vài phần trào phúng, tính tình ngang bướng thời niên thiếu đã biến mất từ lâu giờ đây lại nổi lên, "Tôi không nhất thiết phải dựa vào fan và độ hot của người khác mới có thể được nhảy trên sân khấu. "
"Cho dù đây là cơ hội duy nhất cậu được lên sân khấu?" Giang Liễm mở miệng.
Lâm Gia không hiểu, "Cái gì? "
Giang Liễm nhấc mí mắt lên, nét mặt cười cợt, trong ánh mắt còn hiện lên vài phần sắc bén và sâu xa, "Dù cho có đứng hạn chót, bị loại ngay vòng đầu tiên, cậu vẫn sẽ kiên trì với ý nghĩ này của mình? "
Lâm Gia kinh ngạc, sau đó rất lâu mà im lặng không nói, vấn đề này của Giang Liễm cậu đáp không được.
Cậu chướng mắt thủ đoạn gán ghép CP để hút fan này, rồi lại không thể làm gì để giữ vững sự tự tin đến cùng. Khi thật sự đối mặt với khốn cảnh bị loại, nếu như có người vươn tay với cậu, nguyện ý kéo cậu một cái, nội tâm của cậu có lẽ cũng sẽ dao động.
Lâm Gia sau đó cũng không thể đưa ra đáp án của mình, bởi vì nhìn qua, Giang Liễm dường như cũng không muốn biết đáp án của cậu. Ước chừng từ biểu tình biến hóa trên mặt cậu, Giang Liễm đã đạt được câu trả lời rồi.
Lâm Gia nghe thấy đối phương nói: "Yên tâm đi, đoạn vừa rồi sẽ không phát ra. "
Cậu chợt nghẹn lời, thậm chí vì việc mình luôn bị đối phương đơn giản nhìn thấu mà có chút căm tức. Ngược lại nhớ tới lúc nãy tập luyện, dáng dấp lạnh lùng giải quyết việc chung bất cận nhân tình của Giang Liễm khiến trong lòng càng thêm không vui.
Cậu ngẩng đầu nhìn phía trước, "Chocolate ăn ngon không? "
Giang Liễm nói: "Quá ngọt, tôi không thích. "
Lâm Gia cũng đoán là đối phương sẽ không thích, chỉ kéo nhẹ khóe môi, nghĩ một đằng nói một nẻo, mang theo bất mãn mà hỏi: "Năm phút trước còn mắng tôi nhảy quá kém, năm phút sau lại muốn giành chocolate của tôi, anh coi tôi là cái gì? "
Giang Liễm trả lời rất bình thản: "Cậu muốn tôi coi cậu là cái gì? "
Lâm Gia có chút bất ngờ, vô ý ngước mắt lên lại chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm như mực của đối phương. Điều này làm cậu trong khoảng thời gian ngắn không thể nào mở miệng được.
"Công là công, tư là tư. Cản trở đồng đội luyện tập, chẳng lẽ không nên mắng? Huống chi về tư chúng ta cũng không có quan hệ gì. Trừ phi," Giang Liễm nâng mắt cười khẽ, hai chân dài duỗi ra, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Lâm Gia, tiếng nói thấp mà nhẹ, "Cậu muốn có một mối quan hệ khác với tôi. "
Lời của tác giả: Tiểu kịch trường, Giang Liễm: Điên cuồng ám chỉ. Lâm Gia: Hết chương rồi mà bữa sáng còn chưa tới.