Tổ A ngày hôm đó không ở lại luyện suốt đêm.
Giang Liễm và Ôn Miễn bị nhân viên công tác gọi đi quay quảng cáo, còn lại bốn người Lâm Gia ở phòng học mỗi người tự mình luyện.
Trình Trì và Kỳ Hoãn quan hệ tốt, có nhiều lúc đều là hai người dính cùng một chỗ. Lâm Gia và Nhan Thường Phi lại không có giao tình gì, ngay cả nói cũng không biết nói gì.
Vừa vặn tổ B có một người bị bệnh không đến tập được, Minh Nhượng trực tiếp gọi Lâm Gia từ tổ A qua để cậu bổ khuyết đội hình. Lâm Gia dứt khoát đến tổ B luyện nhảy cả một buổi chiều.
Cơm tối cũng là cùng năm người tổ B ăn chung. Lúc từ trong phòng ăn đi ra, những người khác dự định tiếp tục trở về phòng học luyện tập, Minh Nhượng lại khoát tay một cái nói:"Các cậu đi đi, tôi muốn về phòng tắm."
Bốn người còn lại nhìn về phía Lâm Gia,"Cậu thì sao? Trở về ký túc xá hay là đến phòng học? "
Nghĩ đến Giang Liễm và Ôn Miễn cũng không trở lại, tổ A đêm nay có lẽ cũng sẽ không tập trung lại luyện tập. Đợi muộn chút thì năm người khác ở ký túc xá cũng trở lại tắm, sẽ phải xếp hàng chờ.
Lâm Gia đi đến gần Minh Nhượng một bước," Tôi cũng về ký túc xá tắm rửa trước."
Những người khác gật đầu đáp ứng, xoay người đi về hướng phòng luyện tập.
Minh Nhượng xoay người ôm lấy đầu vai cậu, vừa kéo cậu đi hướng ngược lại, vừa trò chuyện tán gẫu:"Em trai, cậu bao tuổi nhỉ? "
Lâm Gia há mồm muốn nói mười chín, lại nhớ tới tình huống mấy ngày trước Giang Liễm nhíu mày hỏi tuổi cậu, tỉnh bơ nói dối:" Hai mươi."
Minh Nhượng gật đầu, cười híp mắt hỏi:"Có bạn gái hay chưa đấy? "
Lâm Gia nói:"Chưa có."
Nét mặt Minh Nhượng cũng không kinh ngạc, chỉ vỗ đầu vai cậu cảm thán:" Vẫn là cậu em nhỏ thôi."
Lâm Gia kéo nhẹ khóe miệng,"Các anh chẳng lẽ không cùng tuổi với tôi? "
Minh Nhượng lại không trả lời, chỉ giả vờ sâu xa quan sát hai mắt cậu, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi:"Cậu là muốn nghe tuổi của tôi, hay muốn hỏi Giang Liễm bao nhiêu tuổi đấy? "
Lâm Gia không chút hoang mang mà nhìn lại hắn,"Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không tính là thăm dò chứ."
Đầu lông mày Minh Nhượng hơi nhíu lại, phun ra một con số:" Hai mươi bốn."
Lâm Gia lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng dần dần hiểu rõ. Không nói đến bình thường Minh Nhượng thích lấy thân phận đàn anh mà giao tiếp, chỉ cần nhìn cách nói chuyện và làm việc của Giang Liễm, quả thật là không giống bạn cùng lứa với cậu.
Bầu trời đã bắt đầu tối, cậu rụt cổ núp vào trong áo lông cúi đầu đi về phía trước, lại không hề nghe thấy Minh Nhượng đang rớt lại phía sau nhẹ giọng lầm bầm:" Giang Liễm tính gặm cỏ non chắc?"
Lâm Gia trở lại ký túc xá, lại không nhìn thấy phòng tắm đang trống. Chắc là có suy nghĩ giống cậu, vài bạn cùng phòng đã về ký túc xá trước cậu. Lúc cậu vào cửa, trong phòng tắm đang có người tắm.
Cậu nằm trên ghế sa lon lật manga Hạ Đông Thiền mang tới, liếc mắt thấy bạn cùng phòng thứ nhất giặt xong đi ra, bạn cùng phòng người thứ hai đã ôm quần áo và khăn mặt đi vào.
Lâm Gia mất hết kiên nhẫn, nhíu mày ngồi dậy, cầm manga đặt úp lên bàn, đứng dậy đi ra cửa.
Tay phải vừa đặt lên chốt cửa, đang muốn đẩy ra, cửa lại vang lên trước. Lâm Gia hơi sững sờ, lùi một bước mở cửa ra, mặt của Minh Nhượng xuất hiện trong tầm nhìn.
Đối phương khoác áo lông tựa ở cạnh cửa, tóc rối còn đang chảy nước,"Cho tôi mượn máy sấy dùng một chút, cái trong phòng không biết Giang Liễm đã cất ở đâu rồi."
Lâm Gia suy nghĩ một lát, người đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng lại suýt chút nữa thốt ra một câu tôi biết để ở đâu. Cậu ngậm chặt miệng, xoay người đi lấy máy sấy trong ngăn kéo ra.
Minh Nhượng lại đi theo vào, vô cùng tùy ý liếc cậu," Cậu còn chưa tắm? "
Lâm Gia cầm máy sấy đưa cho đối phương," Bạn cùng phòng vẫn còn đang tắm."
Minh Nhượng suy nghĩ gật đầu, cũng không nhận lấy máy sấy cậu đưa tới," Cậu có muốn đến phòng chúng tôi tắm không? "
Lâm Gia hơi dao động, ánh mắt lại rơi trên cửa phòng tắm đang đóng chặt," Dầu gội đầu và sữa tắm của tôi đều để hết ở bên trong, bây giờ vào lấy không được."
Minh Nhượng không để ý,"Cậu dùng của chúng tôi là được mà."
Vốn cũng không có ý định tốn thời gian ở lại ký túc xá chờ, Lâm Gia không từ chối nữa, xoay người đến tủ quần áo lấy đồ của mình.
Hai phút sau, Lâm Gia ôm quần áo nhấc chân bước vào ký túc xá của đối phương.
Cậu đặt quần áo và khăn mặt lên kệ trong phòng tắm, lúc đi ra đã thấy Minh Nhượng dựa vào ghế sấy tóc, trên ghế sa lon chất đầy quần áo đối phương cởi ra.
Động tác cởϊ áσ lông của Lâm Gia dừng lại.
Minh Nhượng bỏ máy sấy xuống, đứng dậy kéo cái ghế của Giang Liễm ra khỏi bàn, lười biếng mở miệng:"Cậu cởϊ qυầи áo treo lên ghế cậu ta đi! Cậu ta không về liền bây giờ đâu."
Lâm Gia treo áo lông lên ghế Giang Liễm," Dầu gội đầu và sữa tắm ở trong phòng tắm, cái nào là của anh? "
Minh Nhượng híp mắt suy nghĩ một lát, mở miệng nói:" Bên trái là của tôi, bên phải của Giang Liễm."
Lâm Gia mang dép lê của mình vào phòng tắm, nửa đường quay đầu lại nói:"Tôi dùng của anh."
Minh Nhượng nghe vậy, cũng chỉ giơ máy sấy lên cong môi cười cười, không nói gì.
Cậu bình thường tắm không quá lâu, nhưng vì muốn gội đầu, nên kéo dài thời gian tắm lâu hơn một chút.
Cậu dùng dầu gội và sữa tắm ở bên trái của Minh Nhượng, lúc gội đầu xong đến vòi sen dội nước, Lâm Gia tập trung nghe, mới phát hiện không biết từ lúc nào, thanh âm thổi tóc của Minh Nhượng đã ngừng lại.
Nước nóng rửa sạch tóc và cơ thể, Lâm Gia đóng vòi hoa sen lại, lấy khăn mặt đứng dưới ánh đèn màu vàng lau tóc.
Lại nghe thấy bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng đóng mở cửa, hình như Minh Nhượng đã ra ngoài.
Lâm Gia lấy một cái khăn lông khác, chậm rãi lau khô thân thể, sau đó bắt đầu mặc quần áo.
Bên ngoài phòng tắm đã có tiếng bước chân từ xa đến gần, bóng người màu đậm in vào tấm kính mờ trên cửa.
Hóa ra không phải ra ngoài, mà là mới vừa từ bên ngoài trở về. Lâm Gia trùm áo hoodie vào, lại cúi người xuống giơ một chân lên mặc quần.
Người ngoài cửa một tay cầm đồ đạc, tay kia nâng lên gõ cửa, trong tiếng đập cửa mang theo không kiên nhẫn.
Lâm Gia cột chặt dây quần, ngước mắt liếc nhìn đường nét xương gò má đang in trên kín của đối phương một cái. Cậu xoay người ôm lấy quần áo bẩn, mở cửa đi ra.
Người ngoài cửa rốt cục mở miệng, giọng nói trầm thấp không vui: " Minh Nhượng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được treo quần áo của cậu lên ghế của tôi."
Lâm Gia sửng sốt, cái tay đặt trên tay cầm khựng lại. Ánh mắt lần thứ hai cách kính mờ nhìn lên bóng người đứng ngoài cửa, tất cả bình tĩnh lúc nãy trong nháy mắt bay đi không còn một mống.
Thay vào đó là tiếng tim đập như nổi trống vang lên ở bên tai.
Cậu bỗng chốc ngẩn người, trong lòng cũng bắt đầu sửng sốt lên. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, năm ngón tay đang nắm chốt cửa căng cứng lại, bất ngờ kéo cửa ra.
Từng đợt hơi nước nóng hổi tràn ra ngoài, trong đó còn pha lẫn mùi hương thoang thoảng quen thuộc của sữa tắm và dầu gội đầu.
Lâm Gia một đầu tóc ướt nhẹp dựng lên đứng trong cửa, ngay cả con ngươi và lông mi cũng giống như bị nhiễm phải hơi nước mà ướŧ áŧ theo.
Giang Liễm ngẩn ra.
Đã một thời gian dài không đi tìm ai đó rồi, hắn nghĩ như vậy, đôi mắt híp lại nhìn về phía người trước mặt,"Cậu dùng dầu gội và sữa tắm của tôi? "