- 🏠 Home
- Đô Thị
- Võng Du
- Lăng Thiên Mộng Huyễn
- Chương 2: Chương 2: Thất tình cùng lão bà đại nhân (2)
Lăng Thiên Mộng Huyễn
Chương 2: Chương 2: Thất tình cùng lão bà đại nhân (2)
Lâm Dật Hiên nhíu mày, nhàn nhạt nói.
- Lâm Dật Hiên, ta cảnh cáo ngươi, đừng có quấn quít lấy Tiêu Ngọc Nhã, nếu như ta còn nhìn thấy ngươi và nàng cùng một chỗ, đừng trách ta không khách khí.
Trên mặt Lý Tắc Thành mang một tia ngạo khí, dùng một ánh mắt coi rẻ mà nhìn Lâm Dật Hiên.
Con mắt Lâm Dật Hiên híp lại, không nghĩ tới Lý Tắc Thành này dĩ nhiên là đến cảnh cáo hắn, điều này làm cho trong lòng của hắn rất không thoải mái, lúc này hắn cũng chầm chậm tìm một ít trí nhớ về Lý Tắc Thành này.
Lúc trước Lý Tắc Thành này theo đuổi Tiêu Ngọc Nhã, bất quá tựa hồ không có thành quả gì, hai ngày trước thời điểm Tiêu Ngọc Nhã cùng hắn đi gần, Lý Tắc Thành này vừa vặn xin phép nghỉ học, cho nên Lâm Dật Hiên một mực không có chú ý tới người này, hiện tại xem ra Lý Tắc Thành này cũng là vừa về trường học, nghe được tin tức liền tới cảnh cáo hắn, có lẽ hắn căn bản cũng không biết rõ chuyện Tiêu Ngọc Nhã cự tuyệt hắn.
- Sự tình của ta cùng Tiêu Ngọc Nhã, còn chưa tới phiên ngươi để ý tới, tránh ra, ta phải về nhà.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng phủi Lý Tắc Thành một cái, sau đó từ bên cạnh Lý Tắc Thành đi tới.
- Đáng chết...
Lý Tắc Thành thầm mắng một tiếng, hắn muốn quát bảo Lâm Dật Hiên dừng lại, nhưng tự biết không thể làm gì được cục sắt kia, chỉ có thể oán hận mà trừng mắt nhìn Lâm Dật Hiên đi xa.
Sau khi không thấy bóng dáng của Lâm Dật Hiên nữa, Lý Tắc Thành lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
- Này, Ngũ Ca phải không? Đúng, ta là Lý Tắc Thành.
Sau khi khi điện thoại kết nối, Lý Tắc Thành vừa cười vừa nói.
- Tiểu Lý a..., có chuyện gì?
Đầu điện thoại bên kia truyền tới một thanh âm nam tử thành thục.
- Ngũ Ca, là như vậy, ta có một đồng học, ta muốn nhờ ngươi giúp ta giáo huấn hắn một chút.
Lý Tắc Thành cười nói.
- Đồng học của ngươi? Có bối cảnh gì không?
Đầu kia Ngũ Ca ngược lại rất là cẩn thận, dù sao đầu năm nay học sinh có lai lịch gì cũng có.
- Tiểu tử kia là một tên nghèo kiết xác, cha mẹ sớm chết rồi, tại Long thành cũng không có thân thích gì, sao có thể có bối cảnh gì chứ.
Lý Tắc Thành Xùy~~ cười một tiếng, tuy bình thường Lâm Dật Hiên không dung nhập, nhưng mà hắn vẫn biết rõ một ít tình huống gia đình của Lâm Dật Hiên.
- Nếu như là vậy, Ngũ Ca ta sẽ giúp ngươi chuyện này, nói đi, ngươi muốn thu thập hắn như thế nào?
Ngũ Ca lớn tiếng cười cười, ngược lại sảng khoái đáp ứng.
- Đa tạ Ngũ Ca, cũng không cần quá phiền toái, đánh gãy hắn một chân là được rồi.
Lý Tắc Thành mặt không đổi sắc nói.
- Tốt, đợi lát nữa ngươi đem tin tức tiểu tử kia cho ta.
Ngũ Ca khẽ cười nói.
- Tốt, Ngũ Ca, ta sẽ đem tin tức tiểu tử kia phát đi qua, ngươi chú ý tiếp thu thoáng một phát, đúng rồi Ngũ Ca, ngày nào đó Ngũ Ca rảnh, huynh đệ ta làm ông chủ, mời Ngũ Ca, còn có các huynh đệ tụ họp một bữa...
Lâm Dật Hiên vừa đi ra cửa trường học, căn bản cũng không biết rõ trong trường học, đồng học vậy mà mời người xã hội đen để đối phó hắn, còn có ý định đánh gãy một chân của hắn.
Vừa đi ra trường học không xa, Lâm Dật Hiên liền nghe được ở phía xa, truyền đến một tiếng nữ tử thét lên, sau đó liền nghe được thanh âm một thanh niên truyền ra:
- Thối nữ nhân? Ngươi còn la nữa lão tử chọc chết ngươi.
Sau đó lại là một hồi âm thanh nữ tử A....
Lâm Dật Hiên dựng tai lên, cẩn thận đi đến gần, chỉ thấy trong một góc hơi tối, một nữ sinh mặc đồng phục đang dựa lưng vào tường, hai tay che miệng, thân thể không ngừng run rẩy, mà trước mặt của nàng là một thanh niên dáng vẻ lưu manh, trong tay thanh niên cầm một thanh dao gọt trái cây sáng loáng, trong miệng thấp giọng quát nói:
- Nhanh, cỡi quần áo ra cho ta, nếu không đừng trách dao găm của ta không có mắt.
Nữ sinh kia bị dọa đến thoáng cái khóc lên, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên cả kinh, rất nhanh suy nghĩ biện pháp, nơi đây mặc dù cách trường học tương đối gần, nhưng có rất ít người qua lại, cho người hỗ trợ xem ra là không được, hơn nữa đại đa số người thấy việc không liên quan đến mình liền lãng tránh, cho dù xin giúp đỡ cũng vô dụng, mà để cho hắn đối phó người thanh niên kia, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn, đừng nói trong tay thanh niên kia có một thanh dao găm sáng loáng, cho dù không có, dùng thể trạng của hắn cũng không phải đối thủ của người ta.
- A...... Không nên, van ngươi, không nên...
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên suy tư, người thanh niên kia thấy nữ sinh thật lâu không chịu cởϊ qυầи áo ra, liền chuẩn bị chính mình động thủ.
- Mẹ? Không cho phép nhúc nhích, cử động nữa ta liền đâm chết ngươi...
Lâm Dật Hiên nghe đến đó, biết rõ không có thời gian để cho hắn do dự nữa rồi, hắn đánh bạo, cẩn thận tiếp cận thanh niên kia, tiếng bước chân của Lâm Dật Hiên rất nhỏ, mà lực chú ý của thanh niên kia đều nằm trên người nữ sinh, cho nên cũng không có phát hiện Lâm Dật Hiên tiến vào phố nhỏ, mà nữ sinh kia cũng ở vào trạng thái hoảng sợ, nên không có phát hiện Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên vô cùng thuận lợi tiếp cận người thanh niên kia, trong nháy mắt đi tới sau lưng người thanh niên kia, lúc này tay thanh niên kia đã đến trước ngực nữ sinh, mà nữ sinh cũng phát hiện Lâm Dật Hiên ở sau lưng thanh niên, miệng bắt đầu mở to, hiển nhiên là muốn gọi cứu mạng.
Lâm Dật Hiên cả kinh, nếu nữ sinh kêu lên, sẽ để cho thanh niên này phát hiện hắn, vậy hắn cũng xong theo, nghĩ tới đây, Lâm Dật Hiên trực tiếp đá ra một cước, sau đó liền nghe được thanh niên kia phát ra một tiếng tiếng kêu kì quái, cả người thoáng cái ngồi xỗm trên mặt đất.
Trúng đòn, Lâm Dật Hiên chứng kiến thanh niên kia bụm lấy tiểu huynh đệ ngồi chồm hổm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu kì quái, vội vàng kéo lấy nữ sinh còn đang ngẩn người dốc sức liều mạng chạy ra phía ngoài, trong chốc lát Lâm Dật Hiên cùng nữ sinh kia liền chạy ra đường chính, nhìn thấy chung quanh không ngừng có người đi đường, Lâm Dật Hiên âm thầm thở dài một hơi, đã đến địa phương nhiều người, thanh niên kia sẽ không dám truy tới a.
Lâm Dật Hiên tựa ở trên tường thở hổn hển, xem ra thân thể của hắn thật đúng là quá kém, mới chạy vài bước liền thở gấp như vậy,
- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.
Lúc này nữ sinh một mực đi theo bên cạnh Lâm Dật Hiên ôn nhu nói.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Võng Du
- Lăng Thiên Mộng Huyễn
- Chương 2: Chương 2: Thất tình cùng lão bà đại nhân (2)