Chỉ có thể nói, khi tình yêu đến, con người tự nhiên trở nên mù quáng...
Ai cũng khao khát được quan tâm, yêu thương, được vuốt ve, nuông chiều...Càng mê đắm, càng tham luyến nó, càng muốn giữ lấy nó, giữ thật chặt, thật chặt.
"Khôn ngoan chi mà đập nát trái tim mình
Vì một người mang nó đi xa"
(Tagore)
Vì từ Yêu thật thiêng liêng nên thận trọng khi dùng. Bởi nó sẽ sớm thành trống rỗng, vô hồn khi bị lạm dụng.
Cô đã yêu anh bằng tất cả những gì một người con gái có thể dành cho người mình yêu. Cuối cùng, khi con người cô đã rỗng, cô chủ động đặt dấu chấm hết, như hạt cát khô cứng rơi tỏm vào sa mạc, không tạo ra tiếng động gì, chỉ càng hoang tàn, khô rốc.