Chương 5: Nhớ lời cô nói

"Người phụ nữ này không nói đạo lý gì cả." Bên cạnh, Dương Cường thật sự là có chút nhìn không nổi mà mở miệng nói.

Lâm Thiến liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó thấp giọng nói: "Liên quan gì đến anh?"

Dương Cường còn muốn nói gì đó, Diệp Lân đưa tay ngăn cản anh lại, hắn nhìn Lâm Thiến nói: "Tôi lười so đo với cô, cô nhớ kỹ, cô cũng vậy, Lâm Vân Nguyệt cũng vậy, hoặc là những người thân thích trong nhà các cô cũng thế, sau này nhất định sẽ phải hối hận!"

"Hối hận? Dựa vào cái gì? Anh định mỗi ngày ở công trường vác gạch để khiến chúng tôi hối hận?" Lâm Thiến khinh thường nói.

Diệp Lân lười so đo với cô ta, anh thở ra một hơi nói: "Dương Cường, chúng ta đi thôi!"

"Đứng lại!" Lâm Thiến thấy Diệp Lân muốn đi, vội vàng mắng: "Xe của tôi bị đυ.ng hỏng, anh phải bồi thường tiền, còn có những giấy tờ trên mặt đất, nhặt lên cho tôi."

Trong lòng Diệp Lân vô cùng tức giận, mấy người này, thật sự là bắt nạt mình quen rồi!

Hắn từ từ thở ra một hơi, không để ý tới Lâm Thiến, xoay người cùng Dương Cường rời đi.

"Hừ, phế vật!" Nhìn bóng lưng của Diệp Lân, Lâm Thiến bĩu môi, khinh thường nói.

Hai người rời đi một hồi, Dương Cường bất đắc dĩ nói: "Nói đi cũng phải nói lại, cậu định cứ bỏ qua như vậy sao?"

"Tôi làm trâu làm ngựa, chăm sóc gia đình bọn họ, ở bên ngoài mệt mỏi kiếm tiền, về nhà còn phải nấu ăn, làm việc nhà cho bọn họ!" Vẻ mặt Diệp Lân phẫn nộ, nói tiếp: "Bây giờ, bọn họ tùy tiện đá tôi đi... Nếu không phải đã xảy ra một chút chuyện, hôm nay e rằng tôi sẽ phải ngủ trên công trường, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ."

Dương Cường thở dài một hơi nói: "Nếu không thì cứ bỏ đi, Lâm Vân Nguyệt ở bên Hàn Thạc, nhà Hàn Thạc ở Giang Thành lại rất có tiền, hơn nữa cậu của Lâm Vân Nguyệt không phải cũng mở một công ty sao? Chúng ta là dân thường, không đấu được bọn họ."

Đúng vậy, chú của Lâm Vân Nguyệt mở công ty, nhưng quy mô không quá lớn.

Trước đó Diệp Lân cũng từng đề cập tới việc đến công ty cậu cô làm việc, nhưng cậu cô ta thấy anh chẳng biết gì cả, cho nên chỉ đồng ý cho anh đến công ty làm bảo vệ, lương quá thấp, căn bản không nuôi được mẹ con Lâm Vân Nguyệt, Diệp Lân mới đến công trường làm việc.

Diệp Lân bĩu môi, không nói thêm gì nữa!

Dương Cường sống một mình, thuê một phòng đơn ở khu phố cổ Giang Thành, giống như Diệp Lân, cuộc sống của anh cũng không như ý, hoặc nói anh còn thảm hơn Diệp Lân một chút.

Anh xuất thân từ nông thôn, kết hôn và có con ở tuổi 20.

Nhưng sau khi đến thị trấn, vợ của anh ta đã chạy trốn, không hề có chút tin tức nào cả, thảm nhất là, con trai anh ta, Dương An An, mắc phải căn bệnh hiểm nghèo bẩm sinh, mỗi tháng đều phải hóa trị một lần.

Dương Cường rất gầy yếu, nhưng trong công việc lại là người liều mạng nhất, bởi vì nếu anh ta không liều mạng, con trai anh ta có thể sẽ mất mạng.

Về đến nhà, Dương Cường thay quần áo khác và nói: "Cậu ngồi trong nhà đợi một chút, tôi tới trường học đón An An về rồi đi hóa trị, bữa cơm tối hôm nay cậu chịu khó tự xứ lý nhé.”

"Bệnh của An An nhà cậu, tôi nhớ có thể phẫu thuật để chữa tận gốc đó.” Diệp Lân nói.

"Có thể thì có thể, nhưng cần ba trăm ngàn, cậu biết đấy, tiền lương hàng tháng của tôi đều để thằng bé hóa trị, không đào đâu ra được chi phí đó." Dương Cường thở dài một cái.

“Tôi có thể cho cậu vay trước.” Diệp Lân nói.

Dương Cường sửng sốt một chút, sau đó anh im lặng, nói: "Đừng đùa tôi nữa, tôi ra ngoài đón An An trước."

Nói xong, anh cũng không để ý tới Diệp Lân nữa, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Diệp Lân cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi nói: "Quả nhiên cũng không tin tưởng mình bỗng nhiên có tiền!"

Hắn lắc đầu, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo, sau khi sắp xếp đồ đạc của mình, hắn hơi nhíu mày.

Đồ đạc của hắn, Bạch Liên Hương cũng không sắp đủ, hắn nhớ rõ còn có một cái hộp sắt, là lúc trước sau khi hắn được cứu đã thấy chiếc hộp được ôm vào trong ngực mình. Nhưng hắn không nhớ nổi là thứ gì, và sau đó nó được đặt trên ban công để lót một cái gì đó.



Bây giờ có vẻ như, vật này có liên quan rất nhiều đến nhiệm vụ khiến hắn mất trí nhớ lần đó.

"Còn phải trở về một chuyến mới được." Diệp Lân trầm ngâm.

Nghĩ đến cả nhà Lâm Vân Nguyệt, sắc mặt hắn lại trầm xuống.

"Tôi nhớ Lâm Thiến làm HR (phòng nhân sự) trong một công ty tên là "Thịnh Thế"." Diệp Lân suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra, lại tìm đến số điện thoại của Trâu Thiến Thiến.

"Alo!" Rất nhanh, âm thanh êm tai của Trâu Thiến Thiến ở đầu dây bên kia đã vang lên: "Diệp tiên sinh, anh có gì cần giúp đỡ ạ?"

"Cô có biết công ty Thịnh Thế không?" Diệp Lân hỏi.

"Vâng, tôi đã nghe nói qua, một công ty hậu cần tương đối lớn ở Giang Thành. Có một số nghiệp vụ cần trao đổi nên thường xuyên giao lưu. Trùng hợp tôi là người phụ trách gặp mặt." Trâu Thiến Thiến nói.

Diệp Lân trầm ngâm một chút, sau đó thở ra một hơi nói: "Vậy... Tiền của tôi bây giờ, có thể mua lại công ty của họ không?"

"Hả? Anh muốn thu mua Thịnh Thế?" Trâu Thiến Thiến thoáng kinh ngạc hỏi.

"Ừ." Diệp Lân gật đầu.

"Với số vốn của anh thì việc mua lại công ty bọn họ bây giờ hoàn toàn không thành vấn đề, vốn hóa thị trường của công ty này đại khái cũng chỉ khoảng 200 triệu, dòng tiền trong tay anh đã dư dả rồi." Trâu Thiến Thiến vội vàng gật đầu nói.

"Vậy được, tôi không hiểu biết nhiều về việc thu mua này, tôi có thể nhờ cô thu mua giúp tôi không? Thù lao gì đó chúng ta có thể bàn bạc." Diệp Lân nói: "Nếu có thể, mua càng nhanh càng tốt!"

Trâu Thiến Thiến mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, trong vòng hôm nay tôi sẽ giúp anh giải quyết, ngày mai anh chờ ký hợp đồng là được rồi."

"Cám ơn." Diệp Lân vội vàng nói.

Cúp điện thoại, khóe miệng Diệp Lân nhếch lên nói: "Đợi đến khi Lâm Thiến phát hiện tôi đang ngồi ở văn phòng của tổng giám đốc công ty bọn họ, biểu cảm không biết sẽ đặc sắc như thế nào!"

Trong lòng hắn xuất hiện suy nghĩ vẩn vơ: "Ngày mai người phụ nữ xinh đẹp đó sẽ đến công trường để đón tôi, sau đó hy vọng sẽ giúp tôi khôi phục lại trí nhớ. Tổ chức bí mật của chiến thần...”

Ngồi ở đó sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, rồi hắn đứng dậy rời khỏi nhà, dự định trước tiên là về căn nhà kia để lấy lại hộp sắt!

Hắn ra khỏi cửa, theo thói quen đi tàu điện ngầm về nhà.

Trong ba năm qua, sự tiết kiệm đã trở thành thói quen của hắn.

Đến tiểu khu, hắn đi thẳng đến nhà... Không, phải là nhà cũ!

Đến cửa, hắn lấy chìa khóa ra, vừa chuẩn bị mở cửa, hắn nghe thấy một tiếng cười vang lên từ trong phòng.

"Chị, lần này thật sự phải chúc mừng chị, cuối cùng cũng vứt bỏ được tên rác rưởi Diệp Lân kia, chị không biết, hôm nay em còn gặp hắn ta, ăn mặc như một tên ăn mày, may mắn chị đã tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có! Làm em hâm mộ chết mất! Nghe nói anh ấy còn tặng cho chị một chiếc BMW, lại còn cho chị vài trăm ngàn?"

Giọng nói là của Lâm Thiến.

Đáy lòng Diệp Lân khẽ động, Lâm Vân Nguyệt này ngược lại có chút đầu óc, cũng không đi chơi đêm cùng Hàn Thạc.

"Ai da, em xinh đẹp như vậy, sau này nhất định có thể tìm được người chồng đẹp trai và giàu có hơn thế." Lâm Vân Nguyệt cười ha hả nói.

"Tìm được bạn trai hay không là một chuyện, chỉ cần có thể ly hôn với Diệp Lân kia là chuyện tốt rồi, không biết lúc trước đại ca nghĩ như thế nào, sống chết muốn con gả cho Diệp Lân, tên đó ngoại trừ một thân sức mạnh ra, một chút tác dụng cũng không có, đây đã là thế kỷ 21 rồi, sức mạnh sớm đã vô dụng, loại người như cậu ta, cả đời cũng chỉ có thể ở tầng lớp thấp nhất của xã hội."

Một giọng nói khác vang lên. Đây là cha của Lâm Thiến, Lâm Cảnh An!



"Ai da, đừng nói tới tên phế vật kia nữa, chúng ta phải chúc mừng chị dâu tìm được một chàng rể vàng, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu đựng được."

"Đúng vậy, đúng vậy...”

Ngay sau đó, một nhóm người nói cười vui vẻ.

Ngoài cửa, trong mắt Diệp Lân lóe lên một tia lạnh lẽo!

Ly hôn với mình, cả nhà bọn họ lại vui mừng như ăn tết.

"Hừ!" Diệp Lân thở ra một hơi, sau đó cắm chìa khóa vào, vặn một hồi, phát hiện hắn không thể mở được khóa!

Khóa! Đã bị đổi!

Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó gõ cửa một cái.

"Ai vậy!" Trong phòng truyền tới một giọng nói.

Ngay sau đó tiếng mở cửa vang lên, cửa mở ra, Bạch Liên Hương đang đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Diệp Lân, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu còn về làm gì nữa? Còn định quấn chặt lấy để ăn bám hay sao?"

Bên trong phòng khách bày một cái bàn lớn, lúc này phía trên có hơn mười người, khi nhìn thấy Diệp Lân, trên mặt bọn họ đều lộ ra sự ghét bỏ không chút che dấu.

"Tôi trở lại lấy đồ." Diệp Lân bình tĩnh nói.

"Đồ đạc của cậu không phải đã cho người đưa qua rồi sao? Số còn sót lại tôi đã ném đi hết rồi." Bạch Liên Hương nói xong, muốn đóng cửa!

Diệp Lân ấn tay vào cửa, nói thêm: "Trên ban công có một cái hộp sắt, đó là lúc tôi được chú cứu ôm trong lòng, tôi phải lấy nó đi."

Nói xong, hắn muốn đi vào.

"Cậu đừng bước vào, tôi đi lấy cho cậu, đừng làm bẩn nhà tôi." Bạch Liên Hương vội vàng nói.

Diệp Lân tức giận.

Làm bẩn, ngôi nhà này, mua bằng tiền của tôi, tất cả những chuyện lau chùi quét dọn trong căn nhà này, cũng là tôi làm!

Nhưng hắn không đi vào, chỉ cười lạnh trong lòng: "Ngày mai, đợi đến ngày mai, tôi mua lại công ty của Lâm Thiến, biểu cảm của các người, sẽ tương đối đặc sắc!"

Hắn đứng ở cửa, trong phòng khách, thân thích trong nhà Lâm Vân Nguyệt đều ghét bỏ nhìn hắn, phòng khách vốn náo nhiệt bởi vì sự xuất hiện của hắn, trở nên yên tĩnh.

Lâm Vân Nguyệt nhíu mày một cái, đứng dậy, đi tới cửa, nhìn Diệp Lân nói: "Tôi biết, trong lòng anh có hận, cảm thấy tôi và mẹ tôi làm rất quá đáng."

"Nhưng chắc anh cũng hiểu rõ, người như anh, quả thật không xứng với tôi." Lâm Vân Nguyệt nói: "Lúc trước chủ yếu là thỏa mãn tâm nguyện của ba tôi, tôi mới kết hôn với anh."

Diệp Lân bật cười một tiếng, không có phản ứng gì.

"Lấy đồ đi rồi, sau này đừng đến gặp tôi nữa, tôi sợ Hàn Thạc nhìn thấy sẽ mất hứng." Lâm Vân Nguyệt lại mở miệng nói.

Lúc này, Bạch Liên Hương dùng ngón tay kẹp một cái hộp sắt nhỏ bụi bặm, bất mãn đi tới cửa, ném về phía Diệp Lân nói: "Được rồi, cậu có thể đi."

Diệp Lân nhận lấy hộp sắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó, hắn nhìn về phía trong phòng, khẽ cười lạnh nói: "Các người... Sẽ phải hối hận!"

"Hối hận? Diệp Lân, không phải tôi nói rồi sao, đời này anh mà có tiền đồ, Lâm Thiến tôi cả đời không lấy chồng!" Trong phòng, Lâm Thiến khinh thường nói.

Diệp Lân ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta, khóe miệng nở một nụ cười nói: "Nhớ kỹ lời cô nói!"