Chương 6

Huyền Thanh liên tục theo sau Đậu Khấu, thấy cô trèo xuống, anh cũng im ắng tuột xuống. Anh muốn xem thử rốt cục giống cái này muốn làm gì.

Đền rắn không xa đại thụ lắm. Huyền Thanh ở trên cây đã ngửi được tình huống trong đền từ sớm, ngoại trừ mấy con rắn đồng hành mà anh biết ra, còn có mùi của bảy giống cái loài người. Xem ra người mà mình đi theo là loài người lần này được đưa tới.

Huyền Thanh nằm bò trên tường đền chờ mãi, đến khi mùi động dục trong đền bắt đầu ảnh hưởng đến anh, Đậu Khấu vẫn ngây ngốc đứng ngay cửa chẳng biết phải làm sao.

Thấy cô dường như không định bước tiếp, Huyền Thanh cũng lười đợi thêm, phi thân xuống dưới, quấn lấy hông Đậu Khấu bò về phía hang động gần đó.

“Á…”

Sau khi nhìn tình hình trong đền, Đậu Khấu căng thẳng tới độ đại não trống rỗng, đột nhiên cả người bị treo lên giữa không trung, dọa cô lập tức la lên. Mà khi cô cúi đầu nhìn xuống, tức khắc câm như hến.

Một con trăn đen xì đang quấn lấy cô, thân trăn có độ dày gần bằng thân cây, mặc dù bóng đêm mờ mịt, nhưng Đậu Khấu cũng không khó nhìn ra con trăn này dài hơn mười mét.

Sau khi nghe được tiếng kêu la của cô, một đồng tử vàng kim chậm rãi xoay qua nhìn chằm chằm cô, nhìn thẳng đến mức cổ họng Đậu Khấu khô khốc, chẳng dám nói thêm câu nào.

Trong phạm vi núi rắn không có chủng tộc nào khác, trước đây Huyền Thanh vì hiếu kỳ mà từng tới đền rắn tiên, nên biết khá nhiều hang động gần đó.

Anh cố tình tránh những hang động đã tập hợp một số loài rắn thông thường, tìm một cái hang ẩn trên vách đá.

Sẽ có sự chênh lệch thời gian động dục giữa những con rắn khác nhau, bây giờ là cuối mùa xuân và đầu mùa hè, thời kỳ động dục của một số loài rắn đã đến, rất nhiều hang động ngửi được mùi của rắn giao phối.

Ngửi càng nhiều, lực siết eo Đậu Khấu của Huyền Thanh cũng càng lúc càng mạnh hơn. Thậm chí cô có thể cảm giác được lớp vảy ban nãy còn trơn phẳng, mà giờ dường như bắt đầu có phần nhô ra.

Song Đậu Khấu chẳng dám lên tiếng, mặc dù cô lên tiếng cũng sẽ không có người tới cứu cô, trái lại còn chọc giận con trăn đáng sợ này, chỉ đành nắm chặt đai túi quần áo trước ngực, sợ hãi nhìn cái đầu trăn phía trước thỉnh thoảng thè lưỡi ra.

Sau khi leo lên vách đá hồi lâu, cuối cùng xuyên qua những dây leo rũ xuống lối vào hang động, Huyền Thanh thả cô gái xuống.

Tuy dây leo không rậm rạp lắm, song cũng che phủ hang động vốn đã mờ mịt gần như không còn ánh sáng. Thứ dễ thấy nhất là cặp đồng tử vàng kim, gần như sáng chói cả mắt.

Mặc dù Huyền Thanh cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình, nhưng không nóng lòng chơi với cô gái, chỉ xoay đầu trăn chăm chú nhìn vào con người này.

Đậu Khấu thấy anh không lên tiếng, cũng chẳng có hành động khác mà chỉ nhìn mình chằm chằm, cô không dám tùy tiện lộn xộn. Rất sợ động tác của mình bị hiểu lầm mà phá vỡ sự im lặng tạm thời này.

Trong hang động cực kỳ yên tĩnh, Đậu Khấu nghe được tiếng hô hấp của mình và tiếng lưỡi trăn thè ra, cũng làm cô sợ hãi lại thấy kỳ dị.

Huyền Thanh quan sát hồi lâu, cô gái con người này hình như khá thức thời, ít ra cô biết lúc này mà phản kháng và chạy trốn là chuyện vô nghĩa. Một đôi mắt rưng rưng muốn khóc, da dẻ trắng trẻo, chẳng biết da của cô có cứng giống mình không.

Nghĩ một hồi, Huyền Thanh bèn bò lên người Đậu Khấu. Khoảnh khắc lớp vảy lạnh lẽo chạm vào da thịt, Đậu Khấu lập tức run lẩy bẩy, nhưng cô không dám đẩy con trăn ra. Đừng nói chạy trốn, chỉ e còn chưa ra tới lối vào của hang động đã bị bắt lại rồi.

Mà đối với Huyền Thanh thì trái ngược hoàn toàn, da thịt ấm áp của con người khiến anh thấy mới mẻ, lớp vảy lạnh lẽo thấy hết sức thoải mái sau khi trượt qua. Dần dà, anh không còn thỏa mãn với mảnh da nhỏ lộ ra trên bắp chân Đậu Khấu, song hiện giờ anh vẫn chưa hóa thành người, trăn không có tay nên chẳng có cách nào cởϊ qυầи áo của con người. Mà anh lại là một con trăn, chui không lọt ống quần cô, Huyền Thanh chưa bao giờ phỉ nhổ thân hình to dài của mình như giờ khắc này.