Chương 4

Từ khi lên xe Đậu Khấu vẫn luôn im lặng cúi đầu, nghe tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái lại cúi đầu tiếp.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm, vừa trôi qua rất nhanh, song từng giây từng phút đều khiến Đậu Khấu cảm thấy giày vò.

Lúc sắc trời hoàn toàn tối, rốt cục thiếu nữ hiến tế bị đưa đến đền rắn tiên.

“Các cô ở trong đền đừng chạy lung tung, được hiến tế cho tộc rắn là số mệnh của các cô, cũng là may mắn của các cô.”

Sau khi vu sưu nói xong những lời này, lập tức dẫn người xuống núi, để lại các cô gái đưa mắt nhìn nhau chẳng biết làm sao.

Ở ngay chính điện của đền rắn tiên, mọi người tự tìm chỗ ngồi xuống, mất đi áp lực từ vu sư và đội ngũ hộ tống, vốn dĩ đang ở độ tuổi xuân xanh hoạt bát, cũng là hàng xóm quen biết lẫn nhau, các cô gái trẻ dần dần bắt đầu trò chuyện.

“Vị được thờ phụng trong đền rắn tiên này là người cứu tổ tiên chúng ta ngày xưa sao?” Một cô gái hơi to gan đứng dậy, đi xung quanh pho tượng hai vòng.

Sau khi một người lanh lợi đứng lên, những người khác cũng thảo luận xôn xao hẳn.

Vốn dĩ Đậu Khấu đang ngồi một mình trong góc, nghe vậy cũng ngẩng đầu theo nhìn tượng đá cao to ngay giữa đền.

Tượng đá điêu khắc một con rắn khổng lồ, tuy khắc rất thô sơ, nhưng chiều rộng mỗi vảy giáp đều biểu lộ sự hùng vĩ của con rắn này. Màu gốc của tảng đá là trắng xám, hễ người nào từng nghe truyền thuyết, vừa nhìn cũng đoán được đây là thần rắn kia.

Song Đậu Khấu chả buồn nghiên cứu những thứ này, sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, một số âm thanh chỉ phát ra trong đêm tối bắt đầu từ từ xuất hiện.

Thời gian càng dài, Đậu Khấu càng thấp thỏm và kinh hoàng, mặc dù không dùng tay chạm, nhưng cô có thể cảm nhận được tim mình đập như trống bỏi, từng hồi từng hồi dường như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.

Đậu Khấu đâu phải người to gan, cô chẳng dám chạy trốn, cũng chẳng dám tự sát. Có điều cô không phải một người nhu nhược hoàn toàn thỏa hiệp, cô vẫn có một suy nghĩ trong đầu: Mình không chạy, mình chỉ ra ngoài xem thử thôi.

Suy nghĩ này từ khi cô bước vào đền rắn tiên liên tục tràn ngập trong đầu cô, nhìn thấy một đám mây đen lớn sắp che khuất ánh trăng trên đỉnh đầu, Đậu Khấu đột nhiên cảm giác được, nếu cô không đi nữa, thì sẽ không còn kịp.

Nhìn các chị em khác vẫn đang trò chuyện với nhau, cô không dám giật dây mọi người cùng rời đi. Thừa dịp những người khác chưa chú ý tới mình, Đậu Khấu rón rén giả vờ tự nhiên dọc theo ngôi đền muốn từ từ ra khỏi đền.

Ba bước… hai bước… một bước… nhảy.

“Phù…” Đậu Khấu vừa nhảy ra khỏi đền lập tức trốn sang một bên, sau đó thở phào một cái.

Tuy nhiên tất cả vẫn chưa kết thúc, xung quanh ngôi đền rắn tiên đều là rừng rậm, sự tối tăm đã chặn hoàn toàn cảnh tượng của khu rừng này, đừng nói Đậu Khấu không có gan chạy trốn, cho dù muốn dựa theo đường cũ trở về thì chắc chắn là chuyện không thể.

Cô căng thẳng nhìn xung quanh, cuối cùng chọn một gốc cây đại thụ nghiêng đối diện với cửa đền mà đến đó. Con gái trên núi leo núi xuống nước là chuyện nhỏ, hai ba lần liền mượn sức của cành cây trèo lên thân cây ngồi dựa vào.

Cành lá rậm rạp che đi thân hình nhỏ nhắn của Đậu Khấu, lại có thể để cô trông thấy tình huống ngay cửa đền từ giữa kẽ hở của lá cây.

Núi sâu vào buổi tối lộ ra cảm giác se lạnh, hơn nữa rừng rậm ẩm ướt, chốc lát sau, Đậu Khấu cảm thấy quần áo trên người bắt đầu lạnh dần, dán chặt da thịt vô cùng dính mồ hôi. Nhưng với tình hình hiện giờ cô đâu thể oán giận được, có thể trốn ở thân cây này đã là may mắn lớn lao với cô rồi.

Đậu Khấu dời túi quần áo ở sau lưng đến trước ngực ôm, yên tĩnh ngồi trên cây nhìn chằm chằm cửa đền.

Ước chừng qua một nén nhang, mây mù che khuất ánh trăng đột nhiên tản đi, chiếu rọi ánh sáng lạnh dịu dàng trước cửa đền rắn tiên, giống như tuyên bố sự kiện lớn sắp diễn ra.

Quả nhiên chốc lát sau, một con rắn nhỏ dài màu vàng kim chậm rãi bò hình chữ ‘s’ vào đền.

Đậu Khấu trợn mắt vội vàng bụm miệng lại, ngăn mình suýt chút nữa phát ra tiếng kêu, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.

Hai con… ba con… liên tiếp thêm mấy con nữa từ khắp núi sâu bò vô đền.

Tổng cộng bảy con… bảy… bảy? Các cô có tổng cộng tám người, tám cô gái đó.

Đã có bảy con, có phải còn một con cuối cùng không có tới không.

Suy đoán này làm cả người Đậu Khấu nổi da gà, tay nắm chặt túi quần áo nhịn không được bắt đầu khẽ run rẩy.

Đậu Khấu giấu thân hình mình từng chút từng chút vào thân cây, hi vọng những cành lá rậm rạp ấy có thể chắn cho mình một kiếp.

Song cô mãi đắm chìm trong thấp thỏm lo sợ lại hồn nhiên chẳng biết rằng, một con trăn đen đã lặng yên không tiếng động bò đến đỉnh đầu cô…