Chương 10

Khi Đậu Khấu xoay lưng hái trái cây, Huyền Thanh cũng biến về thân trăn. Cơ thể con người không có cách nào không dựa vào công cụ mà săn bắt cả, chỉ có thân trăn mới là vũ khí tốt nhất của anh.

Vì ôm Đậu Khấu, Huyền Thanh vẫn luôn theo tiến độ của con người đi từ từ. Mặc dù đã đi từ sáng sớm, nhưng còn cách một khoảng xa tính từ hang động nơi anh sống. Cộng thêm ở đây là địa bàn của tộc rắn, nếu anh muốn đi săn thì phải rời khỏi phạm vi núi rắn, chỉ đành tìm một con sông nhỏ để bắt cá cho cô ăn.

Lúc Đậu Khấu trở về, nhìn thấy Huyền Thanh lần nữa biến thành thân trăn. Dẫu biết rằng anh có thể hóa thành người, song trông thấy thân hình trăn của anh, cô vẫn nhịn không được có chút sợ hãi.

Trong lúc Đậu Khấu sững sờ, con trăn nhanh nhẹn chính xác vồ được mấy con cá ném lên bờ. Sau khi bên bờ được phủ đầy bởi hơn 20 con cá, con trăn lại quay về bờ.

Đồng tử vàng kim vừa nhìn Đậu Khấu, cô lập tức tỉnh táo từ trong sợ hãi. Cô cắn răng, lúc này mới từ từ đi đến chỗ con trăn.

Đậu Khấu ra vẻ hiển nhiên tới bờ sông rửa sạch trái cây trong túi áo, kế tiếp tìm một tảng đá không gần cũng không xa con trăn ngồi xuống, làm bộ tự nhiên ăn hết trái cây mà mình hái.

Huyền Thanh thấy cô không đi qua, cho rằng cô không thích thức ăn mà mình bắt, bèn ngậm con cá ném về phía cô, ý bảo cô ăn.

Ngay từ đầu Đậu Khấu đã không hiểu ý anh, sau đó thấy anh nuốt con cá rồi ném một con qua, mới hiểu anh muốn cho mình ăn.

“Tôi… tôi không ăn sống… Tôi ăn trái cây được rồi.” Đậu Khấu cười lấy lòng từ chối.

Con trăn nhìn chằm chằm Đậu Khấu nghe cô nói thế liền ủ rũ, lộ vẻ mất mác, kế đó xoay người nuốt toàn bộ cá vào bụng.

Thấy anh một hơi nuốt trọn hơn 5kg cá, Đậu Khấu cũng chẳng dám lề mề, tùy tiện nhấm nuốt mấy lần nuốt chững hết trái cây.

Con trăn ăn cá xong lại bò xuống sông, sau khi cuộn mình di chuyển một hồi, thấy cô ăn hết trái cây mới bò tới chỗ cô.

Đậu Khấu vừa nhặt túi quần áo đeo lên người, bị thân trăn quấn lấy thắt lưng, cả người đều bị treo lơ lửng, kế tiếp con trăn bò vào rừng với tốc độ nhanh chóng.

Tốc độ đi đường của con người quá chậm, ban nãy nếu không phải sợ dọa cô tỉnh giấc, thì Huyền Thanh đã biến trở về thân trăn từ lâu rồi.

Địa thế của Thập Đại Vạn Sơn cao chót vót, Đậu Khấu treo giữa không trung có mấy lần bị dọa sợ gần như thét lên, may mà con trăn linh hoạt vững vàng cuốn lấy cô.

Khi hoàng hôn đỏ rực trải dài trên bầu trời, rốt cục Huyền Thanh cũng mang Đậu Khấu trở về địa bàn của mình.

Đó là một hang động cách thác nước khoảng 200m. Hang động dài khoảng 80m và có hình dạng một nửa hồ lô. Lối vào khoảng 10m, chỗ rộng nhất chừng 60m. Có một vài dây leo rũ xuống bên ngoài lối vào, mới vừa vào một đoạn còn tương đối ẩm ướt, đi sâu thêm chừng 20m lại bắt đầu khô ráo. Có một khe phía trên phần sâu nhất của hang, gió khô và ấm thổi ra từ khe hở, có lẽ là lý do cho sự khô ráo của hang.

Vừa vô hang động, Huyền Thanh lập tức thả Đậu Khấu xuống, sau đó diễn một màn ảo thuật trăn hóa thành người ngay trước mắt cô.

Đậu Khấu trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ quá trình, đến khi anh tới trước mặt cô, kéo cô đi vào chỗ sâu, Đậu Khấu mới dám khẳng định: Anh thật sự là con trăn.

“Về sau em ở chỗ này với tôi, xung quanh đây có mùi của tôi, chỉ cần em đừng đi quá xa, thì sẽ không đυ.ng độ rắn và những người khác, cũng chẳng có con rắn nào tổn thương em.”

Huyền Thanh dừng một chút, lại nói tiếp.

“Tôi mới biến thành người, rất nhiều tập quán của con người tôi không nắm rõ lắm. Nếu em cần gì thì cứ nói với tôi, bên ngoài khu rừng còn có thần rắn khác và bạn đời loài người của họ, sau này em có thể đi tìm các cô ấy.”

“Được rồi ạ. Anh… anh tên gì?” Lời nói và thái độ của Huyền Thanh cuối cùng khiến Đậu Khấu hơi an tâm, có thể làm cô to gan chút. Cô mỉm cười ngẩng đầu khẽ hỏi, cố gắng lấy lòng anh.

“Huyền Thanh.” Người đàn ông trước mặt nhìn Đậu Khấu một hồi, mới khoan thai đáp.

“Ồ, tôi… tôi tên Đậu Khấu.”

“Tôi biết rồi.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau lần nữa rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, “Em ở đây đừng đi lung tung, tôi ra ngoài một tí.”

Không đợi Đậu Khấu đáp lại, Huyền Thanh lập tức hóa thành trăn bò ra ngoài.

Sau khi anh đi, Đậu Khấu mới hoàn toàn thả lỏng, đi chung quanh dọc theo vách núi xem xét.