Chương 1

Vào thập niên tám mươi của Trung Quốc đã bắt đầu tiến hành cải cách và mở cửa, trải qua cải cách văn hóa và nạn đói, rất nhiều thôn làng ở Trung Quốc đều bước vào giai đoạn chia nhỏ. Đốt cháy, sửa đổi, phá vỡ và giới hạn tất cả gần như tiêu vong ở Trung Quốc. Mọi thứ đều đang ở một khởi đầu mới và chuẩn bị mới.

Nhưng ở bờ biển phía Nam Trung Quốc, trong Thập Vạn Đại Sơn của tỉnh Quảng Tây có một làng núi hoang vu. Làng này mấy nghìn năm nay gần như hoàn toàn tách biệt với thế gian, họ không ra được, người bên ngoài cũng không vào được. Họ không hề trải qua Ngũ Đại Thập Quốc, cũng không trải qua chủ nghĩa Cộng Sản. Không có quan binh, không có Đảng chính trị, tộc trưởng và vu sư là sự hiện diện quyền uy nhất trong làng.

Làng này, gọi là làng Rắn.

Nhắc tới nguồn gốc của làng Rắn còn phải tìm hiểu về địa hình và khí hậu cơ bản nhất của ngọn núi này. Thập Vạn Đại Sơn là ngọn núi cao nhất ở phía Nam Quảng Tây. Núi rất to, địa tầng cổ kính, địa hình phức tạp và dốc, vì nằm ở rìa bờ biển nhiệt đới, nên rất giàu nhiệt lượng và lượng mưa dồi dào. Đối với những con rắn yêu thích môi trường nóng ẩm, đây là nơi sinh sản tự nhiên của chúng.

Làng Rắn tọa lạc dưới chân núi rắn, từ xưa làng Rắn đã kính trọng rắn, đời đời bảo vệ núi rắn. Truyền thừa đến nay, ngay cả tộc trưởng cũng chẳng biết làng Rắn đã tồn tại bao lâu, chỉ nhớ rõ các đời tộc trưởng tiếp diễn phép tắc và cứ ba mươi năm sẽ có vu sư từ trên núi xuống.

Ở làng Rắn có bốn tộc quy quan trọng nhất, kẻ nào làm trái nhất định phải chịu hình phạt róc xương.

Điều thứ nhất: Trừ phi tộc trưởng và vu sư cho phép, những người khác không thể tự tiện xông vào núi rắn.

Điều thứ hai: Người trong làng Rắn vĩnh viễn không thể bắt gϊếŧ hoặc ăn rắn.

Điều thứ ba: Thiếu nữ chưa tròn mười sáu tuổi trong làng Rắn không thể tùy tiện kết hôn.

Điều thứ tư: Thiếu nữ tròn mười sáu tuổi trong làng Rắn phải thông qua rút thăm để đưa một nửa lên núi, dâng hiến cho tộc rắn.

Bốn quy tắc này từ khi ra đời đã khắc sâu trong đầu người dân làng Rắn, gần trăm năm qua không một ai dám làm trái. Ba điều phía trước không khó tuân thủ, song ở tộc quy thứ tư, theo lẽ thường, cũng khó bề tưởng tượng. Hết thảy đều do truyền thuyết lâu đời của làng Rắn.

Truyền thuyết kể rằng làng Rắn ban đầu cũng không gọi là làng Rắn. Lúc đó dân trí của mọi người chưa mở, cuộc sống hàng ngày không ngoài việc ăn uống, đại tiểu tiện nguyên thủy nhất. Nhưng một năm nọ trên núi bỗng nhiên xảy ra trận động đất, tất cả nhà cửa đều bị hủy hoại trong nháy mắt. Trên mặt đất nứt ra từng khe nứt nuốt chửng người, rất nhiều người trong làng đều ngã xuống vực sâu từ trận động đất, chẳng tìm thấy bóng dáng đâu. Ngay khi dân làng tuyệt vọng chờ chết, một người đàn ông mặc áo bào trắng từ trên trời giáng xuống, dẫn dắt các dân làng trốn vào hang động trong núi sâu tránh được một kiếp.

Sau tai họa, người đàn ông liền biến thành một con rắn khổng lồ màu trắng rời đi. Trước khi chia tay đã lập một giao ước với dân làng, sau này hàng năm các thiếu nữ tròn mười sáu tuổi trong làng đều phải đưa một nửa lên núi dâng cho tộc rắn, bằng không tai nạn sẽ ập xuống lần nữa.

Tộc trưởng cảm ơn tiên rắn đã cứu giúp, sau khi cùng dân làng lấy máu lập ra tộc quy, bèn ở dưới chân núi rắn xây dựng làng mạc, từ đó cũng đổi tên thành làng Rắn.

Năm thứ hai lúc làng dựa theo giao ước đưa thiếu nữ lên núi, cũng không bao lâu, trên núi xuất hiện một vị vu sư. Vu sự tự xưng mình là người do núi rắn phái xuống hỗ trợ xây dựng làng mạc, không chỉ dạy mọi người săn bắt nuôi trồng, mà còn có thể coi bói chữa bệnh. Quan trọng nhất là hắn có thể giao lưu với rắn.

Từ chỗ vu sư, các dân làng cũng dần dần có chút hiểu biết về tiên rắn trên núi rắn.

Núi rắn chiếm diện tích rộng lớn, ngoại trừ làng Rắn tọa lạc bên ngoài núi ra, một số ngọn núi to trải dài phía sau đều là địa bàn của tộc rắn. Có hàng trăm loài rắn sinh sống ở núi rắn, rắn trong núi tuy nhiều, song cũng chia cao quý và thấp hèn. Ví dụ như có con có thể hóa thành người, mở trí khôn, mà có con vẫn là động vật cấp thấp nhất thôi, trong đó rắn độc và trăn là loài mạnh nhất.

Trong số hàng ngàn con rắn sống trên núi, hầu như chỉ có một phần ngàn có thể hóa thành người, những thần rắn này ở ngay trung tâm nhất của núi rắn, được những con rắn nhỏ xung quanh bao quanh.

Mà trong làng hiến tế thiếu nữ chính là hiến tế cho những thần rắn này, chỉ vì thần rắn toàn là rắn đực, không có cách nào giao phối với rắn cái cấp thấp. Chỉ có thể giao hợp với thiếu nữ loài người mới có thể sinh sôi đời sau.

Dân làng cung cấp thiếu nữ cho thần rắn, tộc rắn che chở cho dân làng, đây là giao ước vẫn không thay đổi suốt hàng ngàn năm.