Quyển 2 - Chương 15-2: Hàn kiếm nhập cốt (2)
Vòng tròn ấm áp từ từ mọc lên, sau giờ ngọ, ánh dương quang như nốt nhạc rực rỡ lưu động, thấm đẫm đi ưu thương.
Nam tử đứng trước giường, nhìn thiếu nữ trên giường, sắc mặt nàng trắng xanh nhưng không thể che lấp đi vẻ tuyệt mỹ. Nam tử nhìn thiếu nữ chậm rãi cau mày, đại phu đã xem qua, nàng trúng phải loại độc dược tương tự mị độc, vốn phải cùng nam tử giao hoan mới có thể cởi bỏ, nhưng nàng lại cường ngạnh nhẫn nhịn.
Một nữ tử kiên cường như vậy rất ít thấy, may mà, lúc đó, hắn nhất thời hảo tâm cứu nàng.
Trong lúc nam tử nhìn dung nhan của thiếu nữ đến thất thần, thì thiếu nữ bỗng nhiên mở mắt.
Ánh vào mi mắt là một nam tử tuấn nhan thánh khiết, mày kiếm bay xéo, mắt sáng như sao, đôi đồng tử như điểm chút nước sơn, sống mũi thẳng tắp, tóc đen như sợi tơ bằng băng được ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu rọi tỏa ra nét kim sắc rực rỡ.
Thiếu nữ hơi có chút thất thần, nhìn nam tử xa lạ, bờ môi khẽ cong, tự giễu cười, ở đây lại là chỗ nào nữa?
Dường như biết được sự nghi hoặc của thiếu nữ, nam tử bèn giải tỏa nghi vấn: “Nơi này là Triệu phủ, tại hạ là Triệu Dã. Trên đường tại hạ hồi phủ, trông thấy tiểu thư hôn mê, nên đã cứu tiểu thư.”
Tiếng nam tử dịu dàng như gió, khiến người nghe có cảm giác say khướt, Hàn Lăng vừa mới thanh tỉnh, nghe thấy tiếng nói ôn nhuận của hắn, liền nhắm mắt lại.
Hàn Lăng gật đầu, một đêm chiến đấu với du͙© vọиɠ, tuy rằng khiến cơ thể nàng đạt đến cực hạn, bây giờ khắp người đều cảm thấy vô lực. Thế nhưng, nàng tuyệt đối không thể ở chỗ này! Nơi này là Triệu thị gia tộc, mà nam nhân trước mặt, là đệ nhất công tử Phượng quốc, có quan hệ tỷ đệ với Triệu Ương Ương.
Do đó, nếu ở lại chỗ này, nàng vẫn sẽ có nguy hiểm không thể nào biết trước được.
Giãy dụa đứng dậy, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn nam tử tao nhã, thiếu nữ xuống giường, đứng trước mặt Triệu Dã, cất giọng nói lạnh lùng : “Cảm tạ.”
Triệu Dã nhìn Hàn Lăng gần trong gang tấc, cười ấm áp nói: “Nhấc tay chi lao, không cần phải nói tạ ơn.” Nhìn ánh mắt thiếu nữ lóe sáng mà lạnh lùng, Triệu Dã bình sinh lần đầu tiên, thất thần. Nhìn quen đủ loại mỹ nhân, ngay cả thân tỷ tỷ cũng có dung mạo độc nhất vô nhị, nhưng đối với thiếu nữ trước mặt này, thì dường như những nữ tử mà hắn thấy qua, trong nháy mắt bỗng biến mất, chỉ còn lại thân ảnh của nàng.
Vẻ đẹp của nàng khác tỷ tỷ, nàng rất lạnh lùng, lãnh không cho bất cứ ai đến gần, nhưng lại khiến hắn có loại cảm giác, muốn ôm nàng vào lòng dành cho nàng sự ấm áp.
Cười thầm vài tiếng, Triệu Dã quy kết cho những suy nghĩ vừa rồi thành bản tính của nam nhân, mỗi một nam nhân khi trông thấy mỹ nữ tuyệt sắc nhường này, ai mà không liên tưởng?
“Sau này nếu có cơ hội, tất thâm tạ. Xin công tử phái người mang ta ra phủ.” Hàn Lăng lạnh lùng nói.
Phong hoa tuyệt đại nam tử kinh ngạc, nàng chỉ mới vừa thanh tỉnh, thân thể còn chưa khôi phục đã vội vã rời khỏi? Song, nếu nàng đã quyết định, hắn cũng không nhiều lời, “Nếu cô nương quyết ý rời khỏi, vậy tại hạ sẽ đưa cô nương ra phủ.”
Triệu phủ và Thượng Quan gia tộc đều là Tam đại gia tộc, bày bố trong phủ phi thường khí phái, so với Thượng Quan gia chỉ có hơn chứ không kém.
Hàn Lăng vừa đi, vừa bất động thanh sắc ghi nhớ mỗi một ngọn cây gốc rễ nơi đây.
Có lẽ đây chính là thói quen nhiều năm qua của nàng, bất kể thân ở nơi nào, điều đầu tiên cần phải làm đó chính là hiểu rõ đặc điểm của nơi đó.
Dọc theo đường đi, Hàn Lăng đều lạnh nhạt, không nói lời nào. Triệu Dã dẫn đường phía trước dọc cũng không nói một lời, ngoại trừ thỉnh thoảng hạ nhân trong phủ bắt gặp thì hành lễ với hắn, thì lúc đó hắn mới lễ phép đáp lại.
Tứ vương phủ
Tối hôm qua, lúc Phượng Hạo Thiên từ Ám Dạ Lâu hồi phủ, vẫn ở luôn trong thư phòng, một đêm không ngủ đợi tin tức.
Đáng tiếc, bọn thị vệ tìm kiếm một đêm vẫn không có kết quả trở lại thư phòng bẩm báo với Phượng Hạo Thiên.
Phượng Hạo Thiên nghe được tin tức ấy thì tuấn dung tối tăm, sát khí quanh thân bùng lên, tung một chưởng đánh về phía cái bàn gỗ cứng rắn!
“Phanh’ một tiếng, cái bàn tứ phân ngũ liệt!
Thân hình các hộ vệ run lên, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất. “Thuộc hạ vô năng, xin Vương gia trách phạt!”
Sắc mặt Phượng Hạo Thiên u ám, vẻ tàn nhẫn hắc ám bạo phát. Đã qua lâu như vậy, tin tức của nàng cũng không có, nàng tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Song quyền nắm chặt, gân xanh nảy lên, thiết huyết nam tử, từ đêm qua đến bây giờ, không có khắc nào là không trải qua giày vò. Chỉ cần vừa nghĩ đến nàng ở bên cạnh hắn tám năm, mà nay lại đang phải chịu cảnh đày đoạ, hoặc có lẽ, là nàng đang chịu nỗi khổ vũ nhục do trúng mị độc, là hắn tức giận, lo lắng, sợ hãi khôn nguôi.
Mà nàng là loại nữ tử trong mắt không cho phép chứa một hạt cát, sao chấp nhận được việc bị làm nhục!
Chỉ cần vừa nghĩ đến đủ loại khả năng, tim hắn, tựa như bị xé rách, vừa đau vừa sợ.
Nam tử xoay người, phất tay: “Mỗi người năm mươi đại bản, sau đó tiếp tục tìm!”
“Vâng! Vương gia!”
Sau khi các hộ vệ rời khỏi, trong thư phòng, Phượng Hạo Thiên lạnh lùng bước đến đứng trước cửa sổ.
Vài khắc sau.
Một nam tử bước vào, Phượng Hạo Thiên nghe tiếng xoay người, gặp người tới là ám vệ bên cạnh hắn, thì lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Ám vệ chắp tay bẩm báo: “Thuộc hạ vừa nhận được tin, thám tử Triệu phủ báo lại, sáng nay Ngũ công tử Triệu phủ trên đường hồi phủ, đã cứu một nữ tử ở ven đường, căn cứ theo miêu tả, nữ tử đó rất giống Lăng cô nương. Thuộc hạ phỏng đoán, có thể là Triệu gia Ngũ thiếu gia cứu Lăng cô nương hay không?”
Ám vệ vừa dứt lời, ánh mắt Phượng Hạo Thiên sáng ngời, không có suy nghĩ nhiều lập tức mệnh lệnh: “Bây giờ đến Triệu phủ.”
Triệu phủ
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, Hàn Lăng và Triệu Dã đã tới trước cổng.
Lúc này, hai cái bóng màu trắng phi nhanh phóng tới Hàn Lăng đang đứng phía sau Triệu Dã.
Mà Hàn Lăng cảm thụ được ngoại lực đột nhiên tác động, cúi đầu nhìn thứ đang lủi vào trong tay áo, thì thấy hai
‘Tiểu Ngân lang’ trắng toát đang nhe răng cười nhìn nàng.
Chỉ chốc lát kinh ngạc, sắc mặt Hàn Lăng liền bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại gợn sóng, ‘Tiểu Ngân lang’ tương tự Tiểu Ngân này là ai?
Triệu Dã đang dẫn đường ở đằng trước, cũng thấy được hai luồng sáng với tốc độ như thiểm điện lướt qua người, tốc độ ấy tựa như một cơn gió đảo quét vυ"t qua.
Đợi hắn quay đầu lại, nhìn thấy mặt Hàn Lăng chẳng có biểu hiện lạ gì, thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi hắn nhìn nhầm, chỉ là hoa mắt? Bằng không sao nàng một chút phản ứng cũng không có?
Bên trong ống tay áo, không phải Tiểu Ngân thì chính là bạn của Tiểu Ngân đang không ngừng dùng tấm thân còn mềm hơn tơ lụa cọ cọ da thịt trên cánh tay nàng, động tác này không thể nghi ngờ là đang lấy lòng.
Hàn Lăng nhíu mày, lấy lòng?
Lúc Hàn Lăng ngẩng đầu một lần nữa, đại môn phía trước đã mở.
Triệu Dã đứng ở một bên, phong độ nhẹ nhàng cười nhìn nàng.
Hàn Lăng gật đầu: “Sau này gặp lại.” Dứt lời, lướt qua người Triệu Dã.
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa dừng ngay trước cổng Triệu phủ.
Mấy tỳ nữ đứng ngay bên cạnh xe ngựa, đỡ lấy một tuyệt sắc nữ tử từ bên trong xe ngựa bước xuống.
Hàn Lăng giương mắt thấy tuyệt sắc nữ tử. Ngay tức khắc, mi tâm cau lại, là Triệu Ương Ương. Sao nàng lại chọn hôm nay về nhà mẹ đẻ?
“Tam tỷ.” Sau khi Triệu Dã thấy Triệu Ương Ương, lập tức bước đến.
Lúc này, Triệu Ương Ương đã an ổn đặt chân xuống đất nghe được tiếng Triệu Dã kêu, ngẩng đầu, dịu dàng cười nói: “Sáng sớm hôm nay nghe được tin Ngũ đệ đã trở về, Tam tỷ liền hồi phủ thăm Ngũ đệ. Hai năm không thấy, Ngũ đệ ngày càng có khí khái nam nhi.”
Dứt lời, ánh mắt Triệu Ương Ương tuỳ ý lướt ra phía sau Triệu Dã, dừng ngay vào Hàn Lăng đang đứng trước cửa.
Vừa thấy Hàn Lăng, nụ cười trên môi Triệu Ương Ương cứng đờ, hôm qua nàng nghe thấy tin, Hàn Lăng gặp phải ám sát, Phượng Hạo Thiên phái người tìm kiếm rất lâu cũng không có tin tức. Vốn tưởng rằng nàng dữ nhiều lành ít, lại không ngờ, nàng lại bình yên vô sự, đồng thời còn đang ở Triệu phủ.
Theo đường nhìn của Triệu Ương Ương, Triệu Dã cũng nhìn Hàn Lăng, cười nói: “Sáng nay, trên đường thấy vị tiểu thư này hôn mê, Ngũ đệ đã cứu nàng.”
Hóa ra là Ngũ đệ cứu Hàn Lăng!
Khóe miệng Triệu Ương Ương mất tự nhiên khẽ động, trong đôi song đồng long lanh như nước, lưu động ám quang.
Hàn Lăng nhíu mày, cười như không cười, đi tới trước mặt Triệu Ương Ương, cung kính hữu lễ nói: “Hàn Lăng xin chào Triệu sườn phi.” Tuy rằng trong tám năm, cùng sinh sống trong Tứ vương phủ, thế nhưng các nàng hiếm khi gặp nhau. Song, giữa nàng ta và Thượng Quan Minh Tiệp, rốt cuộc tâm cơ ai thâm trầm hơn, Hàn Lăng rất rõ ràng.
Nữ tử trước mặt cười rất dịu dàng, nhìn như vô hại. Thế nhưng… có đôi khi chân tướng thường thường ngược lại.
Triệu Dã kinh ngạc nhìn Hàn Lăng, nàng biết Tam tỷ! Với lại nàng gọi là Hàn Lăng? Chính là vị thiếu nữ mà Tam tỷ thường hay nói với hắn, Hàn Lăng!
“Ngũ đệ, nàng là thư đồng bên người Tứ Vương gia.” Triệu Ương Ương hoà nhã như nước, thản nhiên giảng giải.
Triệu Dã ôn nhuận như gió cười khẽ: “Hóa ra phương danh của tiểu thư là Hàn Lăng. Hơn nữa còn cùng Tam tỷ ở trong vương phủ, vậy chuyện kế tiếp dễ xử rồi, đợi tại hạ cùng với Tam tỷ ôn chuyện xong, sẽ tiễn tiểu thư và Tam tỷ quay về vương phủ.”
Ánh mắt Triệu Ương Ương nhìn Hàn Lăng, bắt đầu từ sự xem nhẹ của mấy năm trước, sau lại nhìn với cặp mắt khác xưa, đến bây giờ thì thành đề phòng. Hiện nay, Hàn Lăng tái nhợt vô lực, ngay trước mặt nàng, lại trước cửa Triệu phủ, đây không phải Tứ vương phủ. Triệu Ương Ương cười nhạt, trong lòng cuồn cuộn nảy lên đủ loại ý nghĩ.
Thu tất cả mọi thứ phát sinh quanh thân vào mắt, Hàn Lăng nở nụ cười bí hiểm.
Triệu Dã sửng sốt nhìn Hàn Lăng, một người chưa tới một canh giờ, ban đầu thì lạnh lùng, bây giờ thì cười xán lạn như hoa, rốt cuộc, người nào mới thực sự là nàng? Hay là, người nào cũng không phải?