Quyển 1 - Chương 42: Phong vân nổi lên (4)
Giờ khắc này, Phượng Hạo Thiên không thể xác định, người bao vây bọn họ, là địch hay là bạn.
Ánh đuốc rực rỡ, cách bọn họ càng ngày càng gần.
Thượng Quan Minh Tiệp thân hình run run, gắt gao cau mày, nàng có thể xác định, những người này tuyệt đối không phải nàng dẫn tới!
Hàn Lăng hai mắt híp lại, loan đao trong cổ tay áo lúc này đã nắm chặt trong tay!
Trong bóng đêm,Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám lưu động.
Phía trước, người đầu tiên đập vào mi mắt là Phượng Hạo Hiên và một nam tử diện mạo có chút bình thường.
Phượng Hạo Thiên mắt đen căng thẳng, không ngờ là Ngũ đệ và Thất đệ!
Ngũ đệ là một lòng muốn hắn phải chết a!
“Tứ ca có phải rất kinh ngạc hay không? Ngươi hẳn không ngờ Ngũ đệ và Thất đệ đang xuất hiện trước mặt ngươi đi? Ha ha ha…… Tứ ca, hôm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải chết!” Cách đó mười thước, Phượng Hạo Hiên vẻ mặt càn rỡ, hướng thiếu niên một thân lạnh lùng trong bóng đêm nói.
Nghe vậy, đuôi lông mày thiếu niên khẽ nhúc nhích, bên miệng nở một nụ cười thật sâu, “Hành động ám sát ta của Ngũ đệ, chỉ sợ là trái ý Nhị ca đi, nếu Nhị ca biết ngươi đang âm thầm muốn làm động tác này nọ, ngươi cho rằng ngươi còn an toàn sao?”
“Việc này không nhọc Tứ ca lo lắng, hôm nay ta và Ngũ ca dám tới gϊếŧ ngươi, cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui!” Thất điện hạ Phượng Hạo Minh vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, lạnh giọng nói.
“Đúng vậy, Tứ ca ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi! Lục đệ đã chết! Tối nay ngươi tuyệt đối không trốn thoát!” Phượng Hạo Hiên ngoan lệ cười nói.
Lục đệ đã chết? Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám, không ngờ Lục đệ một mình rời đi thế nhưng lại không chạy thoát!
Hàn Lăng lặng yên đến gần Phượng Hạo Thiên, nắm chặt tay áo Phượng Hạo Thiên, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe được nói: “Chúng ta có thể đột phá vòng vây từ phía sau.”
Thiếu niên nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, âm thầm gật đầu mà không mấy ai nhận ra.
Thượng Quan Minh Tiệp một bên nhìn thấy động tác của hai người, chỉ một câu, một động tác, cũng ăn ý như vậy, nội tâm nhất thời ngũ vị tạp trần, khó chịu cực kì, nàng liều mạng an ủi mình, Hàn Lăng mới tám tuổi, Phượng Hạo Thiên tuyệt đối không có tình cảm với nàng.
Nhưng, càng nhìn thấy hai người họ yên lặng phối hợp, lòng nàng như bị một thanh đao từng chút từng chút cắt xuống, rất đau, rất đau.
Phượng Hạo Thiên đột nhiên xoay người, theo bản năng nắm tay nhỏ của Hàn Lăng, chạy về phía sau, nơi phòng vệ không nghiêm.
Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt nhất thời trắng bệch, chạy theo sau bọn họ! Nhìn sau lưng Hàn Lăng, trường kiếm trong tay nàng mấy lần đã muốn đâm xuyên qua! Một kiếm gϊếŧ nàng!
Hàn Lăng đột nhiên quay đầu, con ngươi đen nhánh, tràn đầy hơi thở âm hàn, nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp! Nàng có thể cảm nhận được sát khí, Thượng Quan Minh Tiệp muốn gϊếŧ nàng, nàng làm sao không biết, nhưng, nàng ta dám sao? Cười lạnh, nàng ta không dám.
“Hàn Lăng, đi theo bản điện hạ!” Phượng Hạo Thiên vung trường kiếm, nhất thời lại khởi lên một tầng sát khí!
Ánh đuốc chiếu sáng khuôn mặt bọn họ, từng đốm lửa chiếu sáng, mang theo hơi nóng. Nhưng mà không biết nhiệt khí đến cùng là của ngọn đuốc hay là máu của địch nhân phun ra nóng!
Thượng Quan Minh Tiệp không kịp lí lẽ sự thật trong lòng, chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ, gϊếŧ địch!
“Đừng để bọn họ chạy thoát!” Phượng Hạo Hiên nhìn thấy đám người Phượng Hạo Thiên chạy đến phía sau, lo lắng ra lệnh.
Loan đao trong tay Hàn Lăng cực kì hung ác, thân thể nho nhỏ, linh hoạt xuyên qua đám địch nhân.
Mùi máu tươi tràn ngập trong chóp mũi, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Chạy!” Phượng Hạo Thiên xem đúng thời cơ, ở nơi địch nhân ngã xuống, vừa vặn có một vị trí có thể để bọn họ lao ra! Hô lớn một tiếng, Phượng Hạo Thiên nắm tay Hàn Lăng xông ra ngoài!
Giờ khắc này, hai người hết sức chăm chú chạy trốn, căn bản đã quen Thượng Quan Minh Tiệp ở phía sau bọn họ.
Thượng Quan Minh Tiệp cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn kịch liệt trong lòng, đi theo phía sau hai người bọn họ chạy trốn!
Màn đêm dày đặc! Nửa vì sao cũng không có!
Tối, tối đến mức không nhìn thấy rõ phía trước!
Đột nhiên…….
“Tứ điện hạ, cẩn thận!” Thượng Quan Minh Tiệp trừng lớn ánh mắt, nhìn mũi tên không biết từ đâu bắn tới, mắt thấy sẽ bắn trúng Phượng Hạo Thiên!
Sau khi kinh hô, trong lòng Thượng Quan Minh Tiệp chợt lóe một ý tưởng. Thân thể bổ nhào vào phía lưng Phượng Hạo Thiên!
‘Phốc xuy’ cung tiễn bắn trúng bả vai trái của Thượng Quan Minh Tiệp!
Phượng Hạo Thiên xoay người, thấy Thượng Quan Minh Tiệp ngã vào người hắn, trên vai nhuộn đẫm một đóa huyết hoa, con ngươi chợt lóe, lúc này, hắn mới phát hiện, phía sau bọn họ còn có một Thượng Quan Minh Tiệp!
Nàng ở phía sau bọn họ, không chút cố kỵ cứu hắn!
Trong lòng chợt có một tia khác thường.
“Tứ điện hạ, chúng ta mau rời khỏi đây! Ta không sao!” Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt tái nhợt, tay nắm lấy mũi tên trong cơ thể rút ra, mau tươi phun tung tóe, Thượng Quan Minh Tiệp cố gắng kiên cường, nàng biết, lúc này nàng phải như thế, chỉ có như thế, mới có thể làm Phượng Hạo Thiên trong lòng có một vị trí cho nàng!
Hàn Lăng cầm loan đao đâm vào trái tim một địch nhân, nghe được thanh âm nên quay đầu lại, thấy Thượng Quan Minh Tiệp bị thương, con ngươi đen bóng, hiện lên một tia nghi hoặc.
Giờ khắc này, nguy hiểm tràn ngập, bọn họ không ai có thể nghĩ nhiều!
“Đi!”
Ba người liền xông ra ngoài!
Điên cuồng chạy, liều mạng mà chạy đi!
Hy vọng ngay tại phía trước!
Phía sau, vang lên tiếng rống giận của Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh.
Đáng tiếc, chỉ có thể là vang lên phía sau đám người Hàn Lăng!
Sau nửa canh giờ, cơ hồ đạt tới cực hạn của ba người, dừng lại cước bộ, tùy tiện ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thượng Quan Minh Tiệp hô hấp ngày càng dồn dập.
Giờ khắc này, ai cũng không cam đoan được, đã thoát khỏi nguy hiểm.
“Nghỉ ngơi một khắc đi!” Phượng Hạo Thiên tựa đầu vào đại thụ, thanh âm có chút mệt mỏi.
Cho dù hiện tại bọn họ mệt mỏi, cũng không thể nghỉ ngơi, nếu không, địch nhân phía sau nhất định sẽ đuổi tới!
“Ân……” Thượng Quan Minh Tiệp tựa vào một đại thụ khác, không chịu được đau đớn, hét lớn một tiếng.
Phượng Hạo Thiên nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lướt qua, dưới ánh trăng mông lung, áo của nàng đã bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Ngươi sao rồi?”
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp lắc lắc đầu, “Ta…… không có việc gì.”
Thiếu niên nhíu mi lại, kéo xuống một cái vạt áo, đang muốn tiến lên băng bó cho Thượng Quan Minh Tiệp, đột nhiên tâm vừa động, nhìn về phía nữ hài ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, “Hàn Lăng, ngươi bị thương sao?”
Nữ hài chậm rãi mở mắt, “Chút vết thương nhỏ, không có gì.” Nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp, cười thầm, không ngờ Thượng Quan Minh Tiệp ở thời khắc mấu chốt, tâm tư chuyển biến cũng nhanh như vậy. Sau chuyện đêm nay, khoảng cách giữa Thượng Quan Minh Tiệp và thứ nàng ta muốn, đã gần hơn một bước rồi.
“Tứ điện hạ……” Thượng Quan Minh Tiệp hơi thở có chút suy yếu gọi Phượng Hạo Thiên.
Phượng Hạo Thiên chuyển tầm mắt qua, nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, mắt đen chợt lóe, tiếp theo nhìn về phía Hàn Lăng, nói: “Hàn Lăng, ngươi băng bó cho nàng!”
Nữ hài nhíu mi lại, khóe miệng nở một nụ cười dữ tợn, đứng lên, nhận mảnh vải trong tay Phượng Hạo Thiên. “Lát nữa đau thì nhớ la lên.” Cúi đầu nói với Thượng Quan Minh Tiệp đang kinh ngạc.
Thượng Quan Minh Tiệp vừa định cự tuyệt, nhưng không ngờ, động tác của Hàn Lăng rất nhanh, đã muốn động thủ băng bó cho nàng! Vốn tưởng Hàn Lăng sẽ mượn cơ hội này thương tổn nàng, không ngờ kỹ thuật băng bó của Hàn Lăng rất thuần thục, trong chớp mắt, đã băng bó xong miệng vết thương của nàng.
Phượng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Hàn Lăng, thủ pháp băng bó của nàng thuần thục như vậy, có phải trước kia thường xuyên bị thương hay không?
Nàng kiên cường khác hẳn với người thường,làm cho hắn đau lòng, dù sao nàng cũng chỉ là một hài tử…….
Nhìn Hàn Lăng một thân hơi thở băng lãnh, sâu thẳm trong mắt thiếu niên hiện lên một tia dị quang, không biết khi trưởng thành nàng sẽ như thế nào……
“Đến giờ rồi, đi!” Hàn Lăng vẫn không nhìn thấy trong mắt thiếu niên dấy lên một đám lửa, mà là nhìn về phía hắn lạnh lùng nói.
Thượng Quan Minh Tiệp giãy dụa đứng dậy, tuy rằng mũi tên ghim rất sâu, nhưng không tổn thương đến điểm yếu hại, nàng có nội lực, vết thương này đối với nàng không tính là gì cả. Giờ khắc này, trọng yếu nhất chính là thoát khỏi nguy hiểm.
“Đi.” Phượng Hạo Thiên đứng dậy, trầm giọng nói.