Quyển 1 - Chương 10: Tâm tư kín đáo
Có điều, phụ hoàng phải chăng đã quên, hắn năm nay chỉ có mười ba tuổi?
Âm thầm tự giễu cười khẽ, sinh trong hoàng gia, bắt đầu từ lúc nhỏ, phải học cách tranh đấu với người. Ai sẽ xem ngươi bởi vì tuổi nhỏ, phạm lỗi, mà tha ngươi?
Có lẽ trong nhà bách tính bình dân sẽ có, nhưng trong hoàng thất, sẽ không thấy được.
Thiếu niên nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên thân ảnh bé gầy kia, có lẽ hắn giúp nàng, là bởi vì bọn họ có chỗ giống nhau.
“Mấy ngày qua học tập tốt không?” Nửa khắc qua đi, Phượng Minh Huy buông bút lông, đem tấu chương để ở một bên, ngẩng đầu nhìn Phượng Hạo Thiên hỏi.
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên đặt chén trà trong tay xuống, sau đó cung kính đáp: “Rất tốt, tạ phụ hoàng quan tâm.”
Phượng Minh Huy gật đầu, trầm tư một lát sau nói: “Thiên nhi, hôm nay phụ hoàng muốn giao cho con một nhiệm vụ quan trọng.”
“Nga? Phụ hoàng cần nhi thần làm gì, xin cứ việc phân phó, nhi thần nhất định làm hết khả năng.” Thiếu niên chân thành nói, tựa như có thể làm việc vì Phượng Minh Huy, là thiên đại vinh quang.
Phượng Minh Huy thâm trầm, xem ra, hắn không chọn sai người, trầm giọng nói: “Thường Đức tướng quân và…….”
Phượng Minh Huy vừa nói vừa đưa mắt đánh giá thần sắc Phượng Hạo Thiên.
Mà Phượng Hạo Thiên lại “chăm chú nghe”, không biết có đúng hay không gật gật đầu
Xem ra, thật đúng là một tượng gỗ biết nghe lời!
Sau khi nghe toàn bộ lời nói của Phượng Minh Huy, Phượng Hạo Thiên thoáng cái quỳ trên mặt đất, chắp tay nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định dẹp yên Hoài Đức.”
Phượng Minh Huy vừa lòng gật đầu, “Ừhm, chỉ cần Thiên nhi có thể giải quyết viên xong việc này, trẫm chắc chắn ban thưởng lớn cho Thiên nhi.”
Ban thưởng? Phượng Hạo Thiên âm thầm bĩu môi cười nhạt.
Ngày hôm sau, Phượng Hạo Thiên đem ba mươi vạn đại quân chạy tới Hoài Đức. Lúc này rời khỏi chừng hơn cả tháng. Khi hắn trở về, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thượng Quan phủ
Từ sau khi Thượng Quan Quân Dao tiền mất tật mang ở chỗ của Hàn Lăng, đã bị Thượng Quan Chính Hào trách phạt, trong ba ngày không được phép đi ra khỏi phòng nửa bước.
Chỉ có điều, sau khi phát sinh chuyện này, phu nhân cùng thiếu gia, các tiểu thư trong Thượng Quan phủ, vốn tưởng rằng, Thượng Quan Chính Hào sẽ có ánh mắt khác đối đãi với Hàn Lăng, nhưng mà thật không ngờ, Hàn Lăng vẫn ở tại căn phòng rách nát như cũ.
Điều không khỏi khiến người ta tò mò đó là, rốt cuộc Tứ hoàng tử vì sao phải che chở Hàn Lăng?
Mặt khác, thì có chút vui thích, Thượng Quan Quân Dao sau khi trải qua việc này, còn như thế nào gặp người?
Các tiểu thư Thượng Quan gia len lén nghị luận.
“Đại tỷ rất có thủ đoạn, trước kia số lần nàng ức hϊếp Hàn Lăng rất nhiều, không ngờ lần này, trong lúc nàng ức hϊếp Hàn Lăng, Tứ hoàng tử lại đến.” Nhị tiểu thư Thượng Quan Mộng Dao nhỏ giọng nói.
Tam tiểu thư Thượng Quan Uyển Đình khẽ cười nói: “Ta thập phần tò mò rốt cuộc có phải Hàn Lăng gϊếŧ mấy tỳ nữ của đại tỷ hay không?”
“Làm sao có thể! Hàn Lăng mới tám tuổi, dáng dấp gầy yếu, làm sao có thể chống lại năm người? Huống hồ nghe nói trong tay những tỳ nữ kia đều có vũ khí. Có lẽ là đại tỷ muốn giá họa cho Hàn Lăng, mới có thể ra hạ sách này, nhưng đại tỷ căn bản thật không ngờ Tứ hoàng tử sẽ đột nhiên xuất hiện, vạch trần lời nói dối của nàng, khiến kế hoạch của nàng thất bại.” Ngũ tiểu thư Thượng Quan Nhã Lâm nói có đạo lý rõ ràng, bộ dáng như chính nàng nói tất cả đều là sự thật.
“Nói cũng đúng a. Nếu không cha làm sao có thể phạt đại tỷ trong ba ngày không đươc ra khỏi phòng?” Thượng Quan Uyển Đình liên tiếp gật đầu.
Lúc này, các nàng đều vui sướиɠ khi người gặp họa, sau khi thông qua chuyện này, chắc hẳn trong cảm nhận của cha đại tỷ sẽ không còn quan trọng nữa.
Tại bàn tròn, ba thiếu nữ đều thưởng trà nói chuyện phiếm, nói chuyện về Thượng Quan Quân Dao.
Mà một thiếu nữ khác chính là Thượng Quan Minh Tiệp lại nhíu chặt mày, dường như không có nghe các nàng nói, thế nhưng nghe thấy các nàng nói đến Hàn Lăng, khuôn mặt liền hiện lên một tia nghi hoặc.
Hàn Lăng, Tứ hoàng tử, giữa bọn họ rốt cuộc có chuyện gì?
Thượng Quan Minh Tiệp hiểu rõ giờ phút này bản thân nhất định là nghĩ ngợi lung tung, một nữ hài tám tuổi, Tứ hoàng tử làm sao có thể ái mộ nàng? Như vậy rốt cuộc là bởi nguyên do gì, khiến Tứ hoàng tử che chở Hàn Lăng?
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Nghĩ không ra vì sao, từ sau hôm phát sinh chuyện kia, nàng vẫn luôn nghĩ, hiểu rõ trong đó đến tột cùng có chuyện gì, nàng thập phần khẳng định trước đó Tứ hoàng tử và Hàn Lăng chưa bao giờ gặp mặt qua, căn bản không có khả năng có quan hệ! Huống hồ trong Thượng Quan phủ, Hàn Lăng có địa vị thấp kém, chỉ mới tám tuổi, tướng mạo tài hoa mọi mặt đều không xuất chúng, Tứ hoàng tử làm sao có thể chú ý nàng?
Chẳng lẽ là đồng tình?
Có lẽ, có thể, nhất định là đồng tình.
Nếu không thật không thể giải thích.
Nghĩ đến Tứ hoàng tử, trái tim thiếu nữ ngượng ngùng không thôi. Nàng vẫn hy vọng, có một ngày có thể gả cho hắn, cùng hắn tay nắm tay đến già.
“Tứ muội, như thế nào nãy giờ không nói gì?” Thượng Quan Mộng Dao có chút khát nước, đang muốn uống trà thấm giọng, nhìn thấy dáng vẻ Thượng Quan Minh Tiệp có chút đăm chiêu, mở miệng hỏi.
Hai người khác nghe tiếng tò mò nhìn sang Thượng Quan Minh Tiệp.
Thượng Quan Minh Tiệp nhún vai cười nói: “Ta đang suy nghĩ, đại tỷ thực sự lại ngu xuẩn như vậy sao, bảo các tỳ nữ đi phòng của Hàn Lăng tự sát?”
Một câu vạch ra điểm đáng ngờ mấu chốt nhất, ba vị thiếu nữ nghe vậy cúi đầu uống trà, suy nghĩ.
Trong lúc các nàng đang suy nghĩ nguyên nhân, từ hành lang đi tới đoàn người. Người đi phía trước chính là người bị Thượng Quan Chính Hào hạ lệnh trong ba ngày không được ra khỏi phòng nửa bước – Thượng Quan Quân Dao.
“Đại tỷ?”
Nàng làm sao có thể đi ra?
Thượng Quan Minh Tiệp nhướng mày, nàng không nghe theo mệnh lệnh của cha, tự ý đi ra?
“Các muội muội chắc đang hiếu kỳ, ta vì sao chưa qua ba ngày thời gian mà đi ra ngoài phải không?” Thượng Quan Quân Dao cười thập phần sáng lạn hỏi.
Lúc này, không biết vì sao ở trong mắt vài thiếu nữ, nàng cười càng là sáng lạn, thì càng cảm thấy gượng ép.
“Đúng vậy, đại tỷ, cha không phải bảo tỷ bế quan ba ngày sao? Còn có một ngày nữa mà, bây giờ tỷ làm sao có thể đi ra?” Thượng Quan Uyển Đình nghi vấn hỏi.
Thượng Quan Quân Dao lẩn tránh, một tia xấu hổ hiện lên, hơi oán khí nói: “Còn không phải bởi vì Tứ hoàng tử đột nhiên xuất hiện, phụ thân vì cho Tứ hoàng tử một cái công đạo, mới bắt ta bế quan ba ngày, tuy nhiên, nhận được tin tức, Tứ hoàng tử đã rời khỏi kinh thành. Cho nên cha cho phép ta có thể ra trước một ngày.” Sau khi có thể đi ra, nàng lập tức chạy tới nơi này, mục đích chính là muốn mấy muội muội đừng lén lút nghị luận.
Nàng muốn sửa lại án xử sai cho bản thân, bằng không sau này ở trong phủ, nàng sẽ không ngóc đầu lên được!
“Hóa ra là như vậy! Hai ngày nay làm khó đại tỷ rồi. Có điều tiện nha đầu Hàn Lăng kia cũng thật là, làm sao có thể khiến Tứ hoàng tử giúp nàng chứ, nếu không phải có lời nói của Tứ hoàng tử, thì ngày hôm qua tiện nha đầu kia đã sớm chết.” Lời nói của Thượng Quan Mộng Dao mang theo hai ý nghĩa nói.
“Đúng vậy, đại tỷ, kỳ thật chiêu này của tỷ rất cao minh, dùng mạng của bọn tỳ nữ đổi mạng Hàn Lăng, mặc dù có chút không đáng, thế nhưng nếu Hàn Lăng chết, trong lòng đại tỷ và chúng ta đều thoải mái. Nhưng mà, ai ngờ đâu, Tứ hoàng tử lại đột nhiên xuất hiện a!” Thượng Quan Nhã Lâm ton hót, miệng âm thầm cười nhạo nói.
“Không ngờ tiện nha đầu Hàn Lăng vậy mà rất may mắn.” Thượng Quan Uyển Đình khẽ cười nói.
Thượng Quan Minh Tiệp trầm tĩnh yên lặng đánh giá phản ứng của Thượng Quan Quân Dao.
Thượng Quan Quân Dao siết chặt tay thành quả đấm, vẻ mặt phẫn nộ, “Các ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng là ta vu hãm Hàn Lăng?”