Thiên giới, Hoa thần điện, một hoa tiên nho nhỏ vừa từ phàm trần phi thăng mà lại có thể nhận được lời mời đến dự yến hội Giao Trì ngàn năm một lần, chúng hoa tiên đều nhìn nàng một cách khinh thường, từng tốp năm tốp ba cưỡi mây bay đến dự tiệc.
Hoa Linh mím miệng, cũng giẫm lên một đám mây bay đi, đáng tiếc không có ai dẫn đường, cô cứ quanh quẩn hết rẽ lại ngoặt, rốt cục lạc đến cung của Nguyệt Lão.
“Hề hề, hề hề hề, tiểu hoa yêu nho nhỏ nhà ngươi rốt cục cũng tu thành thượng tiên, nhớ năm đó nếu không phải có bản thượng tiên chiếu cố…” Nguyệt lão còn chưa nói xong, đã bị Hoa Linh kéo lấy chòm râu, buộc phải dẫn cô đến Giao Trì lập tức.
Bên bờ Giao Trì, chúng tiên tụ hợp, hào quang muôn trượng, kim tinh liên hoa trong hồ Giao Trì thi nhau khoe sắc. Sau khi ngồi vào một góc khuất không có người, Hoa Linh nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt nhiều lần tới lui nhìn chúng tiên gia.
“Nguyệt Lão gia gia, ông có biết vị thượng thần đế quân ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía tây kia không? Vị mặc tử bào cài ngân quan ấy!” Ánh mắt Hoa Linh lướt một vòng, bỗng dưng mở miệng hỏi.
Nguyệt Lão thấy hoảng sợ, vội hỏi: “Ngươi hỏi…Tử thần tiên quân? Sao? Rốt cục ngươi cũng nhận ra ngài ấy sao?!”
Hoa Linh thản nhiên cười nói: “Chẳng qua tôi chỉ là một hoa tiên nho nhỏ vừa từ hạ giới thăng thiên mà thôi, làm sao lại có thể quen biết với thượng thần thiên giới? Có điều…”
Nguyệt lão vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Hoa Linh, đợi cô nói tiếp.
“Có điều, khuôn mặt của vị tiên quân đại nhân này thật là đẹp mắt, tôi rất thích đấy, nếu có thể trong ngàn năm vạn năm này, thỉnh thoảng được nhìn một cái, cũng là phúc phần nhỉ.” Hoa Linh nói xong, cầm một chiếc chung ngọc có Kim Phong Ngưng Lộ, ngửa đầu uống cạn.
Chuyện cũ đã qua, phảng phất như mây khói.
Một gốc sơn hoa trên ruộng, nhưng cũng có khi nở ra rực rỡ nhất.
Ta xin thành kính quỳ lại trước thần, chẳng qua trong ngàn năm vạn năm đó, chỉ cần được người nhìn tới.
Chỉ một cái nhìn, đã đánh đổi hết tất thảy của ta.
~ End ~