Đêm tân hôn của công tử nhà họ Bạch, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tiếng ca múa rợp trời. Công tử mang bệnh Bạch Ế sớm đã không uống nổi rượu, hết lần này đến lần khác khướt từ, bỏ lại đám người ồn áo náo động, từng bước thoáng cái đã đi đến tân phòng.
Màn che đỏ chói, tân nương trùm khăn hỉ ngồi trên giường, e thẹn mà cúi đầu. Trên bàn có một cặp nến đỏ thật lớn yên lặng lập lòe ánh lửa, rơi xuống từng giọt lệ đỏ thẫm.
Ánh mắt Bạch Ế mờ ảo, mông lung nhìn về phía giai nhân đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường, một thân y phục xuất giá đỏ rực, màu sắc từng đường kim mũi chỉ trên chiếc khăn lụa đang quàng trên vai dường như để lộ kỉ niệm về một mối tình vương vấn.
“Ha, haha! Nha đầu tiểu Hoàn kia, còn nói mình nữ công không giỏi? Lụa này không phải thêu rất đẹp sao!” Trong miệng Bạch Ế lẩm bẩm, đi tới trước giường, cầm lấy một đầu chiếc gậy tháo khăn, chậm rãi đưa tới bên dưới chiếc khăn hỉ.
Thở ra một hơi, chiếc khăn hỉ đính đầy tua rua bị hất tung bay giữa không trung, một gương mặt vô cùng xinh đẹp dưới mũ phượng xuất hiện ngay trước mắt, mày liễu cong cong, đôi môi đỏ thắm màu chu sa, còn có đôi mắt tình tứ như làn thu thủy đang cụp xuống, rồi chậm rãi giương lên nhìn về phía Bạch Ế.
“Phu quân…”
Một âm thanh yêu kiều, như thấm vào xương cốt người ta, trong lòng Bạch Ế rung lên, suýt chút nữa đã đứng không vững.
“Phu quân, thϊếp có xinh đẹp không?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, ẩn chứa vài phần rụt rè, Thẩm tiểu thư đưa tay kéo lấy tay Bạch Ế, kéo hắn ngồi vào bên cạnh.
Trong đầu Bạch Ế đang hốt hoảng, bất giác mà gật đầu, ngốc ngếch cười nhìn tân nương.
“Phu quân cho rằng thϊếp xinh đẹp, nhưng mà, thϊếp còn muốn đẹp hơn một chút đấy.”
Thẩm tiểu thư giơ cánh tay lên, ôm choàng lấy cổ Bạch Ế, cô ta đan hai tay vào nhau, trên ngón tay sơn hồng đột nhiên hiện lên vài tua dây màu xanh. Giống như một cái đuôi mãng xà cực độc mà xinh đẹp, cô ta ôm chặt Bạch Ế vào trong ngực, cười vô cùng dịu dàng, bày ra khuôn mặt xinh đẹp mà mê hoặc trái tim Bạch Ế.
Mí mắt Bạch Ế dần khép lại, cơn buồn ngủ ập tới thật nhanh, dường như so với thiếu nữ xinh đẹp trước mắt còn có sức hút hơn. Đợi đến sau khi hai mắt hắn hoàn toàn nhắm lại, Thẩm tiểu thư hừ lạnh một tiếng, căm ghét mà đẩy cơ thể hắn ngã ra một bên.
“Kẻ bệnh lao đần độn như ngươi, thật sự cho rằng bản tiểu thư sẽ vừa ý ngươi sao? Bản tiểu thư quan tâm ngươi chính là vì con tiểu hoa yêu trong phủ nhà ngươi! Tuy rằng cô ta đạo hạnh không cao, nhưng hết lòng tu tiên cũng đã qua trăm năm, vài ngày nữa có thể thăng thiên, nếu như bản tiểu thư có thể nhân trước lúc cô ta thăng thiên mà lấy được nguyên đan của cô ta, thì có thể giúp ta tăng thêm tu vi rồi!”
Khi Thẩm tiểu thư nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia rét lạnh, bên môi hiện lên ý cười ác độc.
~ Hết phần 5 ~