*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Công tử, đã mua thuốc về rồi đây!”
Tiếng nói theo người chạy tới, một cô gái từ bên ngoài nhảy vọt qua bậc cửa vào phòng, một thân áo lụa mỏng màu lam, trên đầu cột hai búi tóc, búi tóc dùng chuỗi hạt châu bảy màu quấn quanh, những dây tua rua mỏng rũ xuống hai bên tai.
Cô gái cầm trong tay mấy thang thuốc lớn nhỏ, thang thuốc được gói kín, bên trên có viết tên các vị thuốc nào là “Bạch phụ tử”, “Cây cỏ ban”…
Bạch phụ tử:Hay là: Dầu mè đỏ, San hô – Jatropha multifida l., thuộc họ Thầu dầu – Euphorbiaceae.Thường dùng trị cảm gió lạnh mất tiếng, trúng phong co cứng bại liệt, đau tim do huyết ứ và các bệnh phong ở đầu, mặt. Hạt cũng được dùng như hạt Dầu mè làm thuốc tẩy mạnh nhưng nguy hiểm, dễ gây ngộ độc. Có khi được dùng trị ho, làm ra mồ hôi. Lá cũng gây xổ nhưng kém hơn lá Dầu mè. Mủ cây dùng cầm máu và đắp vết thương cho liền gân. Cũng dùng trị rắn cắn. Liều dùng 3-6g củ, phối hợp với các vị thuốc khác.Cây cỏ ban:
Cỏ Ban còn gọi là điền cơ vương, điền cơ hoàng, địa nhĩ thảo, địa quan môn, nọc sởi, châm hương…Tính chất theo đông y thì cây ban có vị đắng, ngọt, tính bình, không độc vào hai kinh can và tỳ. Có tác dụng thanh thất nhiệt, tiêu thũng trướng, khứ tích tiêu thực (chữa tiêu hoá kém đầy) dùng chữa cam tích, thấp nhiệt hoàng đản, dùng ngoài chữa rắn cắn, bị thương, sưng đau.Trên chiếc giường Tương Phi bên dưới bậu cửa sổ, một dáng người thon dài nghiêng nghiêng tựa vào, chiếc áo đơn sắc trắng tươi sáng ôm gọn lấy một cơ thể gầy gò, mái tóc dài đen như mực xõa tự do tán loạn trước vạt áo, trên đôi tay như chạm ngọc chỉ cầm một quyển sách, che khuất khuôn mặt của người đọc nó.
Những hạt mưa li ti ngoài cửa sổ bị gió thổi lay động, nhẹ nhàng bay lọt vào như những sợi chỉ mảnh, rơi trên thân ảnh đó.
Cô gái nâng tay áo lau đi nước mưa trên mặt, vất vả hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đi tới trước giường, sẵng giọng: “Công tử, sao người lại không nghe lời đại phu nói rồi? Bệnh vừa đỡ một chút đã ngồi ở đây dầm mưa, chốc nữa lại nặng hơn thì làm sao?”
Quyển sách hạ xuống, chầm chậm lộ ra một dung nhan xinh đẹp anh tuấn xuất trần, khuôn mặt như họa, trong ý cười có vẻ thản nhiên, màu da như ngọc trông xanh trắng không tự nhiên, đôi môi hơi mỏng uốn lên thành một độ cong rất đẹp.
“Tiểu Hoàn, nửa ngày không thấy mặt, cô chạy đi nơi nào bên ngoài vậy?” Công tử áo trắng nhìn cô gái bước đến, buông sách, ngồi dậy tố khổ.
Đôi mi thanh tú của cô gái cau lại, khóe miệng mím mím, nói: “Oan uổng quá! Công tử, em là nghe theo căn dặn của đại phu, đi bốc thuốc cho người mà!”
“Bốc thuốc?” Vị công tử nọ nhướng mày, giơ quyển sách trong tay đập vào trên trán tiểu Hoàn một tiếng đánh “Bốp”, ngữ điệu biếng nhác nói: “Lúc sớm, rõ ràng bản công tử thấy ngươi và bà mai Tiền trốn trong góc tường giấu diếm, to nhỏ nữa ngày, còn dám nói dối phải đi bốc thuốc?”
Tiểu Hoàn ăn đau, bụm trán, đem thang thuốc giơ lên trước mặt vị công tử áo trắng, tủi thân nói: “Ui da! Công tử người xem, em phải đội mưa đi bốc thuốc cho người, cũng nên ra tay nhẹ một chút chứ!”
Màn mưa như dệt ngoài cửa sổ, rơi trên nóc nhà lợp ngói ống tường trắng ngói xanh, hơi nước bắn tung tóe một khoảng, công tử áo trắng nhìn mái tóc bị nước mưa làm ướt nhẹp trên trán tiểu Hoàn, khe khẽ mỉm cười.
“Vả lại, bà mai đó lần này tìm em không phải vì hôn sự của công tử sao? Em vì người mà đã ngăn cản nhiều kiếp ‘hoa đào’ như vậy, người không cám ơn em còn đánh em, làm nô tì tận trung ngày càng khó!” Tiểu Hoàn miệng nói dông dài, cau mày nhìn đến sắc mặt trắng xanh của người ngồi trên giường, gói thuốc trong tay đặt lên án thư (1), xoay người lại gỡ một chiếc cẩm bào (2) từ trên giá trạm trổ xuống, đem vị công tử áo trắng ngay lúc đó bó lại thành một cái bánh ú màu trắng chắc nịt.
“Con ma khôn, thứ như ngươi là dối trá nhất!” Công tử áo trắng cười cười nhìn nô tì tiểu Hoàn đang bận rộn, cảm thấy hơi tò mò: “Lần này lại là khuê nữ nhà ai bị ngươi nói xấu vậy?”
“Còn không phải là Trương gia đại tiểu thư của hàng dầu gần phố đó sao!” Tiểu Hoàn vừa kể lể, vừa quay đi rót tách trà, trà thơm bốc hơi nóng cuồn cuộn, đưa tới bên miệng vị công tử áo trắng: “Cô ta không chỉ có đôi tay to, bàn chân cũng to, đối đãi với nô tài hà khắc thì không nói, may vá thêu thùa cũng rất kém! Một bức “Phượng hoàng ngạo ý đồ” mà cô ta thêu mất ba năm, có khi còn thêu thành bức gà con đang mổ thóc, cô nương như vậy làm sao có thể lấy về, sẽ oan ức cho công tử mất?”
Công tử áo trắng gật đầu phụ họa, nhấp ngụm trà nóng trong tay tiểu Hoàn, “Ừ, theo như ngươi nói, nếu bản công tử cưới cô nương ta, quả thật là oan ức rồi.”
“Điều đó là đương nhiên! Công tử, người nói xem, ngoại trừ khi lớn lên người có hơi xinh đẹp hơn người khác một chút, cả người trên dưới có chỗ nào tốt? Bệnh lao trong người không tính, tính nết cũng khó hầu hạ, nếu như trên đời có cô nương tốt đẹp của nhà ai bằng lòng theo người, thì người phải thắp hương, mau chóng tạ ơn Bồ Tát còn gì.” Tiểu Hoàn đang nói thì thấy sắc mặt công tử áo trắng trông không bình thường, lập tức bưng tách trà nhảy sang một bên.
“Được lắm, nha đầu thối, cũng dám giễu cợt trên đầu trên cổ công tử nhà ngươi!” Công tử áo trắng giơ quyển sách trong tay lên, thiếu chút nữa là lại đập vào đầu tiểu Hoàn, vừa cười đó, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, đưa tay che miệng, ho dữ dội.
Tiểu Hoàn trốn ở một bên, vội vàng cầm lấy thang thuốc trên án thư chạy đến cửa “Công tử, người cứ nghỉ ngơi đi, em đem cái này đi sắc thuốc cho người.”
Vừa định bước ra ngoài, dường như nghĩ tới điều gì, cô quay đầu lại nhìn về vị công tử áo trắng vui vẻ cười: “Còn về hôn sự của người, còn có tiểu Hoàn em thay người quan tâm, sau này nhất định sẽ để người cưới về một cô nương tốt tài mạo song toàn xứng đôi với người, công tử đừng lo lắng cứ yên tâm đi!”
Chú thích:
(1) án thư: bàn sách(2) cẩm bào: áo gấm~ Hết phần 1 ~