Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em

Chương 58: Vẫn còn chưa đủ hư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Minh nhìn Trâu Bắc Viễn, biết con sói ngốc này đang đau lòng cho anh nên muốn dỗ dành anh.

Nhưng thật ra anh không hề để ý chút nào hết, cũng hi vọng Trâu Bắc Viễn không cần phải lo lắng cho anh về mấy chuyện lặt vặt này.

Anh giả vờ bất mãn lườm Trâu Bắc Viễn một cái, gõ chữ trên điện thoại: Dựa vào cái gì mà là sính lễ?

Trâu Bắc Viễn cười lên, lười nhác nói: "Của hồi môn cũng được."

Nhìn xung quanh thấy không có ai, Tô Minh nhón chân lên cũng lén hôn Trâu Bắc Viễn một cái.

Vì nhắc đến chuyện thi đấu nên sau khi Tô Minh lên xe thì vẫn mãi nghĩ đến chuyện tháng sau Trâu Bắc Viễn phải đi rồi, thế là lúc đi dạo cơ sở gấu trúc anh cũng không tập trung được.

Bạn của Trâu Bắc Viễn ai cũng biết là hắn sắp đi rồi, nhưng từ đầu đến cuối Trâu Bắc Viễn vẫn không hề nhắc tới với Tô Minh.

Tô Minh hi vọng Trâu Bắc Viễn chủ động nói cho anh biết, cụ thể là khi nào đi, đi bao lâu, sau khi đi rồi có còn quay lại không.

Nhưng Trâu Bắc Viễn chỉ nhắc mỗi một câu kia, không nói thêm gì khác nữa.

Lúc ra khỏi cơ sở gấu trúc thì đã gần sáu giờ rồi, về tới nội thành thì Tô Mặc mời hai người ăn. Sau đó Trâu Bắc Viễn đưa Tô Minh về nhà, mình thì qua võ quán.

Hôm nay đi đường nhiều quá nên hơi mệt, nhưng phân cảnh truyện tranh tuần này vẫn còn chưa vẽ xong. Tô Minh đi tắm một cái rồi ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy tính và wacom lên.

-

Sau khi vết thương trên chân Thố Tranh lành rồi thì Lang Giác mặc kệ mọi thứ đưa Thố Tranh về lại tộc Sói.

Vương quốc động vật ăn cỏ và các nước láng giềng đã có giao ước, bất kì người dân nào của vương quốc động vật ăn cỏ bước qua biên giới đi vào lãnh thổ của động vật ăn thịt thì người đó sẽ không còn được vương quốc động vật ăn cỏ bảo vệ nữa. Dù cho có thân phận hay địa vị gì thì vương quốc động vật ăn có cũng không thể lấy lý do người dân của mình bị thương mà gây tranh chấp.

Tin tức được truyền đến chỗ vua Sói kia rất nhanh, vua Sói lập tức cho truyền triệu Thố Tranh vào.

Thố Tranh vẫn giả vờ ngu ngốc như mọi khi, đứng trước mặt vua sói và ba người anh khác của Lang Giác không hề để lộ bất kì một kẽ hở nào.

Bọn họ tất nhiên là rất muốn ăn luôn con thỏ, thế nhưng chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi thôi mà Lang Giác đã trưởng thành rất nhanh. Bây giờ hắn vừa hung ác vừa mạnh mẽ, khiến cho bọn họ vô cùng e sợ.

Lang Giác đưa Thố Tranh về tẩm cung của mình, tắm rửa cho Thố Tranh rồi làʍ t̠ìиɦ với Thố Tranh hai lần trong bồn tắm. Sau đó thì ôm con thỏ yên tâm ngủ mất.

Đến nửa đêm, Thố Tranh nhân lúc Lang Giác ngủ say thì rón rén tay chân đi ra ngoài.

Bầu trời đêm nay quang đãng hệt như cái đêm mà họ làʍ t̠ìиɦ suốt cả đêm trên bãi cỏ vậy, Thố Tranh đứng đối diện ánh trăng, thành kính quỳ trên mặt đất, miệng lẩm bẩm niệm.

Một chốc sau, ảo ảnh của một con thỏ mặc một cái trường bào màu đen xuất hiện trước mặt Thố Tranh.

Thố Tranh hành lễ: "Quốc sư."

Ảo ảnh của quốc sư thỏ xoè tay ra với Thố Tranh: "Ngươi làm rất tốt, nước đi khổ nhục kế này đã khiến ngươi có được lòng tin tuyệt đối của tứ hoàng tử sói. Bây giờ ngươi đang đứng trong hiểm cảnh, ta tặng cho ngươi một mạng, nó có thể bảo vệ cho ngươi không chết khi bị gϊếŧ một lần. Ngươi phải dốc hết sức để trợ lực cho tứ hoàng tử sói đoạt được vương vị. Phải nhớ kĩ, chỉ khi vua Sói cam tâm tình nguyện mới có thể mở lăng thánh của Sói trắng ra cho ngươi thôi. Trước khi lấy được xương đầu của thần Sói trắng, ngươi tuyệt đối không thể làm cho Lang Giác nảy sinh nghi ngờ."

Thố Tranh xếp hai tay lại đặt trên trán, cơ thể quỳ rạp xuống trên đất, đáp lời: "Vâng."

Một luồng sáng trắng xóa rơi xuống trên lòng bàn tay của con thỏ, từ từ dung nhập vào trong cơ thể của Thố Tranh, ảo ảnh cũng biến mất tăm không thấy đâu nữa.

Gió đêm thổi qua, lá cây kêu vang xào xạc, mọi thứ yên tĩnh trở lại dưới ánh trăng.

Về lại trên giường, Lang Giác vẫn còn đang ngủ rất say. Con thỏ cuộn mình lại thì một cục tròn vo, lăn vào trong lòng Lang Giác.

-

Tập này kết thúc tại đây, Tô Minh ngẩng đầu lên mới nhận ra vành mắt mình đã rưng rưng nước mắt.

Cốt truyện đã được sắp đặt trước từ lâu, bắt đầu từ chỗ này sẽ là bước đệm tạo nên kết thúc bị kịch không thể vãn hồi của Lang Giác và Thố Tranh.

Mới đầu lúc thảo luận về cốt truyện ở đoạn này với biên tập viên anh còn thấy rất đã, có thể nói là vì đoạn ngược này nên mới vẽ hết cả câu chuyện. Nhưng bây giờ khi trơ mắt nhìn con thỏ và sói con đi đến bất hoà cuối cùng thì trong lòng anh lại thấy khó chịu vô cùng.

Tô Minh lại châm một điếu thuốc, kiểm tra lại hết một lượt từ đầu đến cuối các phân cảnh, lúc tắt wacom thì đã là hơn mười hai giờ tối rồi.

Trâu Bắc Viễn chắc cũng đã tập xong.

Tuy là chưa ai nhắc đến chuyện họ đã ở chung với nhau từ khi nào, nhưng khoảng thời gian này mỗi tối dù Trâu Bắc Viễn về muộn thế nào cũng sẽ qua bên Tô Minh ngủ.

Tô Minh không muốn để cho Trâu Bắc Viễn phát hiện mình vừa khóc nên đi rửa mặt, nhân lúc trước khi Trâu Bắc Viễn về thì lên giường nằm.

Mơ mơ màng màng đợi một lúc thật lâu, lúc nghe thấy tiếng cửa bên ngoài bị mở ra rồi lại đóng lại, Tô Minh xem điện thoại một cái thì thấy đã hai giờ rưỡi sáng rồi.

Trâu Bắc Viễn đã đi tắm rồi nhưng vẫn ngửi được mùi rượu rất nhạt trên người. Không biết là đi ăn khuya với bọn Giang Tổ Phàm hay là sau khi tập xong đi qua Bốc Xinh nữa.

Tô Minh rất buồn ngủ, hai mắt mở không ra nhưng mấy cốt truyện lộn xộn của thỏ và sói cứ quấy nhiễu trong đầu, làm sao cũng không yên lòng lại được, cảm giác như sắp mất ngủ vậy.

Trong phòng không có mở đèn, Trâu Bắc Viễn lên giường rồi mới dùng ánh sáng trên điện thoại chiếu lên mặt Tô Minh nhìn một lúc. Tô Minh không nhúc nhích gì, Trâu Bắc Viễn tưởng là Tô Minh đã ngủ rồi nên hôn thật khẽ lên trán và môi của Tô Minh.

Một lát sau, Tô Minh phát hiện Trâu Bắc Viễn vẫn còn chưa nằm xuống nên nhích qua phía bên Trâu Bắc Viễn. Anh lén lúc mở mắt ra thì thấy Trâu Bắc Viễn vẫn còn đang xem cái app học thủ ngữ kia, thầy giáo trong video đã bắt đầu dạy những câu phức tạp hơn rồi.

Anh muốn bảo Trâu Bắc Viễn ngủ sớm chút nên vươn tay qua ôm lấy eo của hắn. Trâu Bắc Viễn vỗ nhè nhẹ lên lưng anh như dỗ con nít, vỗ đến anh ngủ mất. Cuối cùng anh cũng không biết rốt cuộc mấy giờ Trâu Bắc Viễn mới ngủ.

Trưa chủ nhật, Tô Minh làm chủ mời mấy người bạn cùng đi khách sạn suối nước nóng lần trước ăn ở một nhà hàng riêng tư ở khu Lão Thành, cảm ơn họ hôm đó đã bôn ba suốt cả đêm vì mình.

Tô Minh ngồi vào ghế rồi không thấy Giang Mộng Ngữ đâu, nghe mấy người Giang Tổ Phàm nói chuyện mới biết sáng sớm hôm nay Giang Mộng Ngữ đã bay về Mỹ lại rồi.

Tối qua họ đi uống rượu là để tiễn Giang Mộng Ngữ.

Tô Minh đoán chắc mấy người bạn này của Trâu Bắc Viễn đã biết được mối quan hệ giữa anh và Trâu Bắc Viễn rồi.

Nhất là Hứa Gia Địch và Giang Tổ Phàm, ánh mắt hai người họ nhìn Tô Minh có hơi không được tự nhiên.

Cái loại mất tự nhiên này không có tính công kích gì, chỉ là khiến cho người ta nhạy cảm nhận ra là họ đang quan sát mình.

Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, một buổi ăn này ăn rất chậm, giữa buổi Trần Mộc Siêu rủ Tô Minh cùng ra ngoài ban công hút thuốc.

Ban công cách phòng riêng một cánh cửa sổ sát đất, đứng bên ngoài ban công có thể nhìn thấy rõ bên trong nhưng không nghe được tiếng.

Tô Minh tựa lưng vào trên lan can ngoài ban công, ánh mắt vô tình nhìn về phía Giang Tổ Phàm và Hứa Gia Địch đang ngồi đối diện cửa sổ.

Trâu Bắc Viễn và Dư Điển đang đi vệ sinh, lúc này trong phòng riêng chỉ còn hai người Hứa Gia Địch và Giang Tổ Phàm.

Tô Minh thấy Hứa Gia Địch đang hỏi Giang Tổ Phàm: Anh Viễn nói cong cái cong thật luôn vậy hả? Đm, không phải đó giờ nó rất ghét đồng tính sao?

Giang Tổ Phàm trả lời: Thật ra khoảng thời gian nó về nước này có hơi buồn phiền, có mấy lần bảo với tao là nó đã lo nghĩ rất nhiều. Chắc là muốn đổi tâm trạng, chơi vui vậy thôi. Tháng sau là nó đi rồi, chính thức quay lại trạng thái chuẩn bị chiến đấu rồi thì chắc là nó sẽ bình thường lại thôi.

Hứa Gia Địch gật gật đầu: Cũng đúng.

Nhìn tới đây, Tô Minh nảy ra cảm giác tội lỗi khi nghe trộm người khác nói chuyện. Anh ngậm điếu thuốc, xoay người lại nhìn ra ngoài ban công.

Trong viện đình có vài ao nước nhân tạo, trong ao nước là một ngọn núi giả tinh xảo, còn có mấy con cá chép đuôi đỏ đang bơi lội trong nước nữa.

Tô Minh nhìn chằm chằm mấy con cá kia ngây người, Trần Mộc Siêu gọi anh mấy tiếng anh cũng không nghe thấy.

"Mày sao vậy?" Trần Mộc Siêu chọc chọc cùi chỏ vào người anh.

Tô Minh sực tỉnh lại, dùng thủ ngữ nói: Không có gì, em đang nghĩ cốt truyện.

"Nghĩ cốt truyện mà cái mặt mày vậy hả?" Trần Mộc Siêu hỏi anh: "Anh thấy hôm nay mày cứ không có hứng thú gì mấy, có chuyện gì rồi?"

Nếu đổi thành trước kia thì Tô Minh chắc chắn sẽ nói thẳng với Trần Mộc Siêu là vì mọi người đều biết Trâu Bắc Viễn sắp phải đi rồi, nhưng tới bây giờ không biết tại sao Trâu Bắc Viễn vẫn chưa nói cho anh biết nên anh thấy hơi lo.

Nhưng lúc này Tô Minh lại đang nghĩ là, dạo gần đây Trâu Bắc Viễn lo nghĩ rất nhiều sao? Tại sao mình không nhìn ra chút nào vậy?

Cái suy nghĩ "Có lẽ mình hoàn toàn không hiểu Trâu Bắc Viễn, tâm sự của Trâu Bắc Viễn cũng không nói cho mình biết" này khiến cho Tô Minh thấy rất khó chịu.

So với khoảng cách địa lý thì cảm giác xa lạ này mới càng khiến anh thấy lo hơn.

Tô Minh lắc đầu, khua thủ ngữ với Trần Mộc Siêu: Đang nghĩ cốt truyện thật, tập này hơi khó vẽ.

"Bắt đầu ngược rồi à?" Trần Mộc Siêu hỏi anh.

Tô Minh rít một hơi thuốc, chầm chậm nhả khói trắng ra, gật đầu.

Bên cạnh bỗng dưng có một bóng người cao to kề sát lại gần, điếu thuốc đang kẹp trong tay nhoáng cái đã bị rút đi. Tô Minh quay đầu lại thì thấy Trâu Bắc Viễn.

"Đang nói gì đó?" Trâu Bắc Viễn vừa hỏi hai người, vừa hơi trúc trắc ngậm điếu thuốc của Tô Minh vào miệng.

"Tụi anh đang nói tới truyện tranh của thầy Tô." Trần Mộc Siêu cười hì hì: "Sao mày cũng bắt đầu hút thuốc rồi? Bị thầy Tô dạy hư rồi à."

Trâu Bắc Viễn hoàn toàn không biết hút, sặc một lúc rồi mới vô tội nói: "Phải đó, thầy Tô dạy hư em nhiều lắm."

Tô Minh:...

Vẫn chưa đủ hư.

Về lại phòng riêng, trên người Trâu Bắc Viễn cũng dính mùi thuốc. Hứa Gia Địch ghét bỏ nhìn hắn: "Anh Viễn mày bình thường chút lại được rồi đó, Joyce mà biết mày hút thuốc là ổng đánh mày chết luôn không chừng."

Trâu Bắc Viễn thấy chẳng sao hết, nói: "Đợi tới tối lúc tôi gặp anh ta thì mùi đã bay hết rồi."

Dư Điển cũng khuyên hắn: "Mùi thì bay hết nhưng mà tổn thương chức năng phổi thì không tránh được đâu, mày kiềm chế chút đi."

"Biết rồi." Trâu Bắc Viễn nói: "Chơi vui vậy thôi chứ không hút thật."

-

Ăn xong, những người khác đều tự lái xe đi, Trâu Bắc Viễn đi siêu thị cùng Tô Minh.

Ngày mai cô út và chú phải đi làm, đến lượt Tô Minh nấu cơm cho cô Tống rồi. Họ phải đi mua một ít đồ ăn.

Sau khi ra khỏi nhà hàng thì tâm trạng của Tô Minh không tốt lắm. Nhưng bình thường anh có vui không thì đều không nói ra, vì thế Trâu Bắc Viễn không hề phát hiện ra tâm trạng anh không ổn.

Lúc xếp hàng tính tiền, Tô Minh ném hai món đồ vào trong xe đẩy, khua tay với Trâu Bắc Viễn: Anh lên xe đợi em.

Lúc này Trâu Bắc Viễn mới chú ý tới mặt Tô Minh hơi lạnh, hình như là đang giận. Hắn ngây ra một lúc rồi nói: "Được."

Nhìn theo bóng lưng Tô Minh đi ra khỏi siêu thị, Trâu Bắc Viễn cúi đầu xuống nhìn hai món đồ mới có thêm trong xe đẩy: Là một chai gel bôi trơn vị dâu và một hộp bαo ©αo sυ siêu mỏng size XXXL.
« Chương TrướcChương Tiếp »