Tô Minh cứ tưởng là Trâu Bắc Viễn đang trêu anh nhát gan nên đã từ chối đề nghị của Trâu Bắc Viễn, sau đó thì Trâu Bắc Viễn đi thật luôn.
Tô Minh:...
Lạnh lùng quá, tàn nhẫn quá, vô tình quá...
Không khuyên thêm câu nào nữa luôn hả? Em khuyên thêm một câu nữa là anh nghe thôi rồi.
Tô Minh buồn bực vô cùng, tắm rửa sớm xong đi ngủ luôn.
Mười giờ sáng thứ ba là giờ bắt đầu hoạt động triển lãm cá nhân Triệu Thánh Bồi.
Tô Minh thấy trên trang báo đưa tin, những người máu mặt bên giới chính trị, giới kinh doanh, giới nghệ thuật đều đã đến nơi tham gia rồi. Nhưng kì lạ là bản thân Triệu Thánh Bồi lại vẫn chưa hề xuất hiện.
Tô Minh nhìn vài cái rồi cũng không để ý lắm, anh tắt bài báo đi, tiếp tục ngồi trước bàn làm việc vẽ.
Lúc gần trưa thì anh nhận được tin nhắn của Trần Mộc Siêu: [Tin siêu hot nè! Tối qua Triệu Thánh Bồi bị người ta đấm đó, có người chụp được sáng nay nó phải đi cấp cứu trong bệnh viện.]
Bên dưới còn gửi kèm thêm một tấm hình, không biết chụp phóng to lên bao nhiêu lần mà tấm hình không rõ lắm, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được mặt của Triệu Thánh Bồi đã sưng to như đầu heo. Tay phải hình như cũng bị trật khớp nên rũ xuống không có chút sức lực nào, đang giơ tay trái lên ôm.
Tô Minh: [Anh xem ở đâu vậy?]
Trần Mộc Siêu: [Trong group hiệp hội nghệ thuật thành phố đó, bây giờ mọi người đều đang bàn tán xôn xao bảo có khi là vợ cũ của Triệu Thánh Bồi thuê người tới đánh. Hahahahhaha.]
Tô Minh: [Đánh hay lắm.]
Anh lại mở tấm hình kia lên nhìn kĩ lại thì thấy hai vành mắt của Triệu Thánh Bồi đã bị đánh bầm tím đen hết, còn chảy luôn cả máu mũi, má trái cũng sưng phình lên như bánh bao, trông cực kì hả giận.
Triệu Thánh Bồi đã bị thương thành thế này rồi thì tất nhiên là không thể tới gây sự làm phiền anh được nữa.
Vấn đề đã được giải quyết tốt đẹp.
Chị gái vợ cũ quá đỉnh!
Tô Minh ôm tâm trạng vui vẻ làm việc tới chiều, bộ phận kỹ thuật đột nhiên tới tận cửa tìm.
Tô Minh còn tưởng là mình quên đóng phí dịch vụ, kết quả là một ông quản lý bộ phận kỹ thuật mập mạp lại nói xin lỗi anh. Ông ta nói là do bên bảo vệ kiểm tra từng lầu để xảy ra sơ suất nên đã gây ảnh hưởng tới Tô Minh, mong Tô Minh thông cảm cho, còn tặng thêm một thùng dầu lạc để làm quà bồi thường nữa.
Tô Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cô gái xinh đẹp đi cùng với quản lý dẻo miệng giải thích: "Nếu không phải hôm qua chủ hộ 1601 tới kiểm tra camera giám sát thì chúng tôi cũng không biết được có người cố ý cúp cầu dao điện nhà anh. Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị nâng cấp thùng công tơ điện rồi, khoá hết công tắc cầu dao lại để sau này không xảy ra những chuyện tương tự nữa."
Cô ta vẫn còn giấu mất nửa đoạn sau không nói. Trong camera giám sát quay lại được, sau khi cúp cầu dao nhà 1602 xong thì người kia vẫn luôn trốn trong thang bộ thoát hiểm, mãi tới khi chủ hộ 1601 tới rồi thì mới rời đi.
Nếu như trong lúc đó vị chủ hộ câm điếc này đi ra kiểm tra thùng công tơ điện, vậy thì không biết sẽ bị người kia làm gì nữa, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Quản lý bộ phận kỹ thuật sợ làm cho hộ dân lo sợ nên bảo cô gái đừng nói đoạn này.
Tô Minh:?
Trâu Bắc Viễn đi tìm bộ phận kỹ thuật xem camera rồi sao?
Cầu dao bị người ta cố ý cúp xuống?
Sao mình không biết gì hết vậy nè?!
Tô Minh ngây người ra đó, nhất thời không biết nên nói gì.
Hình như người bên bộ phận kỹ thuật cũng biết anh có trở ngại trong việc giao tiếp nên sau một khi giải thích một hồi, cô gái kia lại lấy điện thoại ra bảo Tô Minh add Wechat của cô: "Tôi là quản lý của toà này, sau này nếu như anh có gặp phải bất kỳ vấn đề gì thì đều có thể liên lạc trực tiếp với tôi, tôi sẽ tới tận cửa để xử lý giúp anh."
Trái lại Tô Minh vẫn biết toà nhà họ có quản lý, nhưng anh chưa đi tìm họ bao giờ. Sau khi add Wechat xong thì Tô Minh hỏi họ: Người cố ý cúp cầu dao nhà tôi là ai vậy?
Quản lý bộ phận kỹ thuật đưa hình chụp màn hình camera giám sát cho anh xem, hỏi Tô Minh có quen người này không, Tô Minh gật gật đầu.
Đâu chỉ là quen thôi đâu, đcm đây chẳng phải là Triệu Thánh Bồi sao?
"Chúng tôi đã báo cáo cho dân phòng rồi, nhưng bên đó bảo là chưa gây ra tổn thất gì nên trước mắt không thể lập án được." Quản lý bộ phận kĩ thuật giải thích: "Tôi đã thông báo cho nhân viên bảo vệ tăng cường đề phòng, sau này người này sẽ không được cho vào nữa, cậu đừng lo."
Tô Minh gõ chữ trên điện thoại nói cảm ơn họ, quản lý bộ phận kỹ thuật còn khách sáo hơn cậu, cùng với cô gái kia xin lỗi Tô Minh thêm lần nữa rồi mới đi.
Đóng cửa lại đi vào nhà, Tô Minh nhìn chằm chằm thùng dầu lạc kia suy tư hai phút. Sau đó anh đưa ra được một kết luận không thể nào tin nổi: Không lẽ Triệu Thánh Bồi là do Trâu Bắc Viễn đánh sao?
Tối qua Trâu Bắc Viễn nói mình có chuyện gấp phải đi giải quyết, thì ra là đi giải quyết chuyện này à?
Anh chụp một tấm ảnh gửi cho Trâu Bắc Viễn: [Dầu lạc.jpg]
Trâu Bắc Viễn nhanh chóng rep lại: [Sao vậy?]
Tô Minh: [Dầu này là của bên bộ phận kỹ thuật tặng đó.]
Trâu Bắc Viễn: [Ừm, anh đi nộp phí dịch vụ hả?]
Tô Minh: [Họ tặng quà bồi thường với xin lỗi anh, nói là vì sự sơ xuất của họ dẫn tới không phát hiện ra được có người cố ý cúp cầu dao nhà anh. Em có muốn giải thích với anh gì đó không?]
Trâu Bắc Viễn: [Không phải em cúp đâu.]
Tô Minh hỏi thẳng: [Triệu Thánh Bồi là em đánh đúng không?]
Trâu Bắc Viễn chưa trả lời, chắc là vẫn đang suy nghĩ xem phải bịa chuyện thế nào. Tô Minh đã chắc chắn đúng thật là hắn rồi.
Tô Minh: [Đánh nó còn cần em phải tự mình ra tay nữa sao? Lần trước chuyện anh đánh người trong quán bar không phải là em giải quyết giúp anh hay sao? Không phải em đã biết đánh người là phạm pháp rồi à? Đánh người ta thành thế kia thì được tính là thương tích nặng hay là thương tích nhẹ hả?]
Trâu Bắc Viễn: [Sao anh biết được?]
Tô Minh: [Đừng quan tâm tới chuyện sao anh biết được, em giỏi quá rồi ha.]
Một lát sau, Trâu Bắc Viễn rep: [Anh ta sẽ không báo cảnh sát đâu.]
Tô Minh: [Tại sao?]
Sau đó mãi tới tối thì Trâu Bắc Viễn cũng không rep anh nữa.
Trên thực tế, nói đúng thì Triệu Thánh Bồi không phải là do Trâu Bắc Viễn đánh thật.
Vì Hứa Gia Địch và Giang Tổ Phàm cảm thấy một đấm của Trâu Bắc Viễn mà đấm thì chắc tiễn người ta xuống suối vàng luôn. Thế nên chuyện đánh người là hai người họ làm thay, hoàn toàn không dám để cho Trâu Bắc Viễn tự mình động thủ.
Hứa Gia Địch quen mấy người bạn trong giới nghệ thuật ở Thành Đô, nhờ mấy người bạn đó nên đã có được số điện thoại của Triệu Thánh Bồi.
Sau đó Trâu Bắc Viễn giả vờ làm Tô Minh để nhắn tin cho Triệu Thánh Bồi, lừa gã tới bên một bờ sông tối đen như mực, không có camera giám sát. Vừa tới nơi chưa nói câu nào đã trùm đầu đánh cho một trận tơi bời trước.
Sau khi đánh người xong Trâu Bắc Viễn mới bắt đầu chậm rãi tra hỏi tại sao gã lại phải quấy rối Tô Minh.
Mới đầu Triệu Thánh Bồi nói mình là bạn trai cũ của Tô Minh, trước kia chia tay với Tô Minh vì hiểu lầm. Bây giờ gã tới tìm Tô Minh là vì tình cũ khó quên, không phải là quấy rối.
Trâu Bắc Viễn nghe xong thì lại càng giận hơn nữa, bẻ luôn khớp cánh tay gã ta. Gã ta lại sửa lời nói mình đang theo đuổi Tô Minh, vẫn còn chưa theo đuổi được.
Tuy là nói chuyện câu trước đá câu sau, nhưng anh ta đã thừa nhận mình che giấu xu hướng tính dục của mình trong thời gian kết hôn với vợ cũ.
Trâu Bắc Viễn ghi âm lại, nói: "Nếu như mày dám báo cảnh sát thì cha vợ cũ của mày sẽ biết mày là loại người gì."
Suốt cả quá trình Triệu Thánh Bồi đều bị trùm đầu, mãi tới khi ba người họ đi rồi thì mới run cầm cập gọi điện thoại bảo trợ lý qua đây cứu gã.
Kế đó là tấm ảnh Trần Mộc Siêu thấy được trong group kia.
Tô Minh không đợi được tin nhắn của Trâu Bắc Viễn nên nói chuyện với Trần Mộc Siêu trước: [... Không phải Triệu Thánh Bồi bị vợ cũ thuê người đánh đâu, sói con làm đó.]
Trần Mộc Siêu: [Vãi l! Trận chiến sống còn hả? Kí©h thí©ɧ dữ!]
Tô Minh: [Không có chiến sống còn gì hết, thằng Triệu Thánh Bồi đó cũng xứng đấu sống còn với sói con của em hả?]
Trần Mộc Siêu: [Nó không xứng.]
Tô Minh kể lại những chuyện Triệu Thánh Bồi đã làm cho Trần Mộc Siêu nghe, Trần Mộc Siêu bình luận: [Cũng mệt cho nó nghĩ ra được chiêu này ha. Trước đây lúc nó theo đuổi mày thì ít nhiều gì cũng tới trước kí túc xá của mày đợi màu, bây giờ thì học được cách cúp cầu dao rồi. Giỏi quá rồi.]
Tô Minh: [Em còn không nghĩ tới có chuyện biếи ŧɦái thế này được đó.]
Trần Mộc Siêu: [Thế nên sói con vì bảo vệ mày nên đã lặng lẽ giải quyết thằng khốn kia giúp mày luôn rồi, nó đối xử với mày đúng là hết chỗ chê thật.]
Tô Minh:...
Nhưng mà em muốn em ấy ở lại với em hơn cơ.
Tô Minh: [Em vẫn phải nên cảm ơn em ấy một chút thôi, để mai mời em ấy qua nhà ăn vậy. Khui một chai Ngũ Lương Dịch, chuốc say em ấy xong nên cơm nên cháo sớm chút luôn.]
Trần Mộc Siêu: [Mai hả? Mai sáng bảy giờ chuyến bay qua Đôn Hoàng đó thầy Tô ạ, mày quên luôn rồi hả?]
Tô Minh: [Cái đm!]
Phòng làm việc của Trần Mộc Siêu đang chuẩn bị làm một project thiết kế có liên quan tới Tây Du, Tô Minh cũng là một trong các nhà sáng lập.
Trước đó họ đã lên kế hoạch sẵn để bay qua Đôn Hoàng thu thập tư liệu rồi. Dạo gần đây tâm tư của Tô Minh toàn dồn hết vào chuyện làm sao để cua được sói con, anh đã quên hết sạch chuyện này.
Trần Mộc Siêu: [Đi sửa soạn hành lý đi, mai sáng trời chưa sáng thì đã phải xuất phát rồi, tối nay ngủ sớm chút.]
Tô Minh: [Ò.]
Lại phải thêm bốn ngày không được gặp sói con rồi.
Không muốn đi chút nào.
Trâu Bắc Viễn vẫn còn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Thấy giờ vẫn còn sớm nên Tô Minh thay đồ ra ngoài, đi qua siêu thị bán hải sản mua cá.
Tô Minh: [Tối nay có về ăn cơm không? Anh hầm canh cá.]
Qua một lúc lâu sau Trâu Bắc Viễn mới rep: [Hôm nay em có việc rồi.]
Tô Minh: [Thế thì tiếc quá. Mai anh phải đi xa một chuyến rồi, nếu mà em muốn ăn nữa thì phải đợi bốn ngày sau rồi.]
Trâu Bắc Viễn: [Anh đi đâu vậy?]
Tô Minh: [Có một hạng mục cần phải đi Đôn Hoàng thu tập tư liệu.]
Trâu Bắc Viễn bên kia lại không có động tĩnh gì nữa.
Tô Minh đặt điện thoại sang một bên, đợi hầm canh xong thì mới nhận được tin nhắn của Trâu Bắc Viễn.
Trâu Bắc Viễn: [Nãy đang lái xe.]
Trâu Bắc Viễn: [Chừa canh cá cho em đi, tối về ăn.]
Tô Minh bật cười, quả nhiên canh cá vẫn có tác dụng nhỉ.
Trâu Bắc Viễn tới gần mười giờ mới về tới.
Lúc ấn chuông cửa nhà Tô Minh thì không biết tại sao hắn lại thấy do dự hơn bình thường.
Hình như Tô Minh chuẩn bị đi ngủ nên đã thay đồ ngủ ra rồi, đeo cặp kính gọng mảnh thường hay đeo để đọc sách trước khi đi ngủ kia. Tóc anh cũng trông mềm mềm như vừa gội, cả người toàn là mùi hương cam chanh rất thơm kia.
Trâu Bắc Viễn không khỏi nhớ tới "bạn trai cũ" mà Triệu Thánh Bồi nói kia.
Thế là gã đã từng chạm vào Tô Minh rồi sao?
Gã đã từng hôn Tô Minh rồi sao?
Gã và Tô Minh đã từng làm chuyện thân mật hơn thế nữa rồi sao?
Những suy nghĩ này đều khiến cho Trâu Bắc Viễn cảm thấy rất ghen tị.
Tô Minh để cho Trâu Bắc Viễn vào nhà, sau đó vào bếp bưng chung canh vẫn còn ấm ra.
Trâu Bắc Viễn ngồi xuống bên bàn anh, thấy trên cái chung sứ trắng kia còn có dán thêm một tờ giấy note, dùng kiểu chữ tròn vo đáng yêu viết: Cảm ơn em đã giúp anh.
Bên cạnh còn vẽ một người tí hon khom người xuống, vẽ rất giống người thật. Trên tai có đeo ốc tai điện tử, tóc đuôi ngựa ngắn ngủn đằng sau vì cúi người nên dựng thẳng lên trời. Con tim cứng rắn của Trâu Bắc Viễn nhìn xong cũng sắp bị đáng yêu tới tan chảy ra hết rồi.
Tô Minh mở chung canh ra giúp hắn rồi đưa muỗng qua. Hương thơm của cánh cá xộc vào khắp lục phủ ngũ tạng của Trâu Bắc Viễn, khiến cho hắn cảm thấy ghen tị với tất cả những người từng được Tô Minh chăm sóc thế này.
Trong lòng chợt lóe lên một thắc mắc. Tô Minh từng nói mình đã có người trong lòng rồi, người kia có khi nào là Triệu Thánh Bồi không?
Trâu Bắc Viễn thấy có khi mình ghen tị tới hỏng đầu luôn rồi, vậy mà lại buột miệng hỏi: "Đó là bạn trai cũ của anh sao?"
Tô Minh sửng sốt, lắc đầu thật mạnh. Anh kéo cuốn sổ lò xo qua rồi viết chữ như rồng bay phượng múa: Làm gì có chuyện đó!!!
Ba dấu chấm thang kia như đang chỉ trích mãnh liệt về cái suy đoán vô lý này của Trâu Bắc Viễn.
Trâu Bắc Viễn thở phào một hơi, nhưng vẫn còn chuyện khác, hắn muốn làm rõ lại lần nữa.
... Chuyện bạn trai cũ là hiểu lầm, vậy xu hướng tính dục của Tô Minh thì sao.
Chần chừ một lúc, Trâu Bắc Viễn cố gắng tỏ vẻ tự nhiên hết mức có thể, trong giọng nói còn có vẻ mong đợi mà chính hắn cũng không phát hiện ra: "Ừm... Em còn tưởng anh là đồng tính, ngại quá, hiểu lầm anh rồi."
Hắn nói hai chữ đồng tính kia rất nhỏ, cứ như là sợ nói lớn sẽ xúc phạm tới Tô Minh vậy.
Tô Minh nhìn Trâu Bắc Viễn một hồi, rũ mắt xuống viết từng nét nghiêm túc trên giấy: Em không hiểu lầm đâu, anh thích con trai thật.