Chương 31: Ôm chặt em

Bảy giờ rưỡi tối hôm sau, Trâu Bắc Viễn ra khỏi võ quán, tiện đường ghé cửa hàng mua thảm chống trượt. Lúc về tới nhà thì lại nhìn thấy một người đàn ông trông rất khả nghi đang đứng trước cửa nhà Tô Minh.

Đang giữa trời hè mà người đàn ông kia vẫn còn mặc quần tây màu đen và áo sơ mi tay dài, vóc người khá cao, xêm xêm Trâu Bắc Viễn.

Đi vào hành lang rồi thì Trâu Bắc Viễn còn phát hiện ra trên tay anh ta đang ôm một bó hoa hồng tươi rất lớn.

Hình như người đàn ông đã ấn chuông cửa nhà Tô Minh rất lâu rồi, nhưng Tô Minh không có ở nhà.

Trâu Bắc Viễn nhớ Tô Minh có nói với hắn là hôm nay anh ra ngoài ăn với bạn, sẽ về trễ một chút.

Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn một cái, vừa đúng lúc chạm mắt với Trâu Bắc Viễn.

Thấy Trâu Bắc Viễn đi về phía cửa đối diện thì người đàn ông lên tiếng hỏi: "Cho hỏi có phải Tô Minh sống ở đây không?"

Trâu Bắc Viễn đang thầm suy đoán quan hệ giữa người đàn ông này và Tô Minh, nghe thấy thế thì khựng bước lại... Xem ra người này không thân gì lắm với Tô Minh? Thế anh ta ôm hoa hồng tới tìm Tô Minh làm gì?

Do dự một lúc, Trâu Bắc Viễn quyết định tạm thời giả ngốc: "Hả?"

"Là một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi ấy." Người đàn ông khua tay diễn tả: "Cao cỡ chừng này, vẻ ngoài rất đẹp, bên tai phải đeo ốc tai nhân tạo. Cậu đã từng gặp bao giờ chưa? Có phải cậu ấy sống ở đây không?"

Vẻ ngoài rất đẹp???

Còi cảnh báo trong lòng Trâu Bắc Viễn reo to, không lẽ tên này là người theo đuổi Tô Minh hả?

Vậy mà anh ta lại dám công khai tặng hoa cho Tô Minh hả?

Trong đầu hắn nhanh chóng loé lên rất nhiều ý nghĩ, ngoài miệng vẫn quyết định bịa chuyện trước: "Tôi chưa từng gặp bao giờ, người đang sống ở đây là một bà cụ."

Người đàn ông lộ ra nét mặt ngạc nhiên, lấy điện thoại ra xác nhận lại, lẩm bẩm: "Không phải ở đây sao? Chẳng lẽ tôi đi nhầm rồi?"

Trâu Bắc Viễn không để ý tới anh ta, lặng lẽ ấn dấu tay lên khoá cửa nhà mình, chuẩn bị mở cửa đi vào.

Đúng lúc này trong hành lang vang lên tiếng thông báo đã tới tầng mười sáu của thang máy, ngay sau đó là tiếng cánh cửa kim loại mở ra, Tô Minh bước ra khỏi thang máy.

Trâu Bắc Viễn: "..."

Vừa ra khỏi thang máy thì Tô Minh nhìn thấy Trâu Bắc Viễn và thứ Trâu Bắc Viễn đang cầm trong tay đầu tiên. Hai mắt anh hiện lên ý cười, nhưng vẫn còn chưa kịp cười thì đã phát hiện ra người còn lại.

Triệu Thánh Bồi đang đứng ngay đó, ăn vận chỉnh tề, trông hơi mừng rỡ gọi tên của Tô Minh.

Tô Minh thoáng kinh ngạc rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt. Anh chú ý tới bó hoa trong tay Triệu Thánh Bồi, sắc mặt lại càng lạnh hơn, đứng yên trước cửa thang máy không nhúc nhích.

Khoá vân tay của 1601 đã mở nãy giờ nhưng Trâu Bắc Viễn cũng không đi vào, ba người đứng ở ba cánh cửa, tạo thành một hình tam giác trong bầu không khí quỷ dị.

Đờ ra khoảng chừng nửa phút, Triệu Thánh Bồi là người phá vỡ sự trầm mặc đầu tiên. Gã đi tới trước mặt Tô Minh, nói: "Thứ ba anh có tổ chức triển lãm mỹ thuật ở Thành Đô, muốn mời em tới xem."

Nói xong thì gã đưa hoa trong tay về trước, trên hoa còn cắm một tấm thiệp, là thiệp mời tới dự triển lãm.

Tô Minh không nhận lấy, lạnh mặt dùng thủ ngữ nói: Tôi không có thời gian.

Hình như Triệu Thánh Bồi không hiểu, gã vẫn giơ hoa, kiên quyết nói: "Chín giờ sáng thứ ba, anh tới đón em."

Tô Minh cau mày, nhìn bó hoa một cái rồi lại quay đầu qua nhìn Trâu Bắc Viễn. Trâu Bắc Viễn vô cùng tự giác làm phiên dịch viên: "Anh ấy nói anh ấy không có thời gian."

"Không làm lỡ bao nhiêu thì giờ của em đâu." Triệu Thánh Bồi vẫn giơ hoa, cố chấp nói: "Em chỉ cần tới một lúc thôi là được rồi."

Tô Minh lắc đầu nhưng Triệu Thánh Bồi lại cứng rắn nhét luôn hoa vào lòng anh.

Bó hoa quá to cộng thêm sức lực của Triệu Thánh Bồi nên đã đẩy Tô Minh lùi ra sau một bước. Trâu Bắc Viễn lập tức bước qua hai bước, đập bó hoa về lại trên người của Triệu Thánh Bồi. Hắn nâng tay lên bảo vệ Tô Minh, giọng điệu không tốt lành gì: "Anh ấy nói anh ấy không có thời gian, không nghe hiểu tiếng người à?"

Sắc mặt của Triệu Thánh Bồi sa sầm nhìn Trâu Bắc Viễn, hếch cằm lên, ngạo mạn hỏi: "Liên quan gì tới mày?"

Mắt thấy sắp cãi nhau tới nơi nên Tô Minh vội vàng nắm lấy cổ tay của Trâu Bắc Viễn, lắc lắc đầu với hắn. Sau đó anh kéo Trâu Bắc Viễn vòng qua Triệu Thánh Bồi, đi về nhà mình.

Cửa đóng sầm lại một tiếng, Tô Minh còn chẳng buồn nhìn tới người ngoài cửa một cái.

Hai người đứng ở trước cửa nhìn nhau vài giây, Tô Minh cúi người xuống lấy dép cửa mình và Trâu Bắc Viễn trong tủ ra đặt dưới đất.

Lúc thay dép, Tô Minh còn đang nghĩ xem phải làm sao để giải thích quan hệ giữa anh và Triệu Thánh Bồi cho Trâu Bắc Viễn biết đây.

Hai người họ là bạn cùng đại học, Triệu Thánh Bồi đã từng theo đuổi anh.

Thời còn vô tri, ngây thơ, Tô Minh cũng đã từng bị tài hoa của Triệu Thánh Bồi thu hút, hai người đã tiếp xúc với nhau để tìm hiểu một khoảng thời gian.

Nhưng sau đó Tô Minh vô tình phát hiện ra Triệu Thánh Bồi đã đính hôn với con gái của hiệu trưởng trường Mỹ thuật rồi. Thế nên anh kết thúc mọi tiếp xúc với Triệu Thánh Bồi, hơn nữa sau đó lúc Triệu Thánh Bồi tới dây dưa với anh còn bị anh tát cho một cái.

Tô Minh còn chưa phải gọi là thích đối phương gì, thế nên chuyện này cũng không gây tổn thương gì nặng nề với anh. Anh chỉ cảm thấy hành vi của Triệu Thánh Bồi cực kì ghê tởm.

Những trải nghiệm hồi còn trẻ vô tri kia, Tô Minh không hề muốn nói cho Trâu Bắc Viễn biết chút nào.

Trâu Bắc Viễn không biết được hàng vạn suy nghĩ trong đầu anh lúc này, chỉ giơ món đồ trong tay lên nói: "Em đã mua thảm chống trượt rồi này, để vào bếp trải ra trước đã."

Tối qua hắn đã cố ý đo kích cỡ trước thế nên kích cỡ rất phù hợp, màu sắc và hoa văn cũng rất hợp với bày trí trong phòng bếp.

Tô Minh rất thích, dùng thủ ngữ nói cảm ơn Trâu Bắc Viễn.

Lúc rửa tay thì Trâu Bắc Viễn mới hỏi Tô Minh: "Người khi nãy là ai vậy?"

Tô Minh đang đứng sánh vai với hắn trước bồn rửa tay, dùng điện thoại gõ chưa cho hắn xem: Bạn cùng đại học của anh.

Tiếng nước chảy ào ào, Trâu Bắc Viễn liếc nhìn màn hình điện thoại một cái, gật gật đầu rồi lại hỏi: "Tại sao anh ta lại tặng hoa cho anh?"

Tô Minh ấn bàn phím trên điện thoại thật chậm: Cậu ta muốn anh đi xem triển lãm của cậu ta.

Trông thì có vẻ đã trả lời câu hỏi này rồi, nhưng thật ra thì chỉ đang qua loa với hắn thôi.

Anh ta muốn mời anh đi xem triển lãm thì tại sao lại phải tặng hoa cho anh chứ?

Hành động từ chối của Tô Minh và thái độ kiên quyết của người kia đều có vẻ rất kì lạ.

Không giống như là người theo đuổi và người bị theo đuổi, mà ngược lại giống như đã từng có qua lại gì đó với nhau rồi.

Cảm giác kì lạ này khiến cho trong lòng Trâu Bắc Viễn thấy hơi khó chịu.

Nhưng chuyện khiến hắn khó chịu hơn đó là bây giờ Tô Minh trông có vẻ không vui lắm.

Mà Trâu Bắc Viễn không biết phải dỗ dành thế nào.

Hai người đi ra khỏi phòng bếp, thấy vẫn còn sớm nên Trâu Bắc Viễn đề nghị hôm nay có thể ra ngoài vận động một chút.

Tô Minh dùng thủ ngữ nói được, chỉ chỉ áo sơ mi trên người mình rồi lại chỉ chỉ vào trong phòng, tỏ ý muốn đi thay đồ cái đã.

"Ừm." Trâu Bắc Viễn nói: "Em cũng về nhà một chút, hai mươi phút sau gặp ở cửa."

Sau khi hắn đi ra thì Tô Minh lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Mộc Siêu: [Vãi l! Vậy mà Triệu Thánh Bồi lại tới tìm em này!]

Trần Mộc Siêu: [???]

Tô Minh vừa tìm quần áo vận động trong tủ, vừa gõ chữ như bay: [Dọa em sợ chết khϊếp, nó ôm nguyên một bó hoa hồng lớn cực tới trước cửa nhà em, vừa đúng lúc đυ.ng phải sói con cũng đang ở đó! Đkm suýt chút nữa em đã thăng thiên luôn ngay tại chỗ rồi!]

Trần Mộc Siêu: [!]

Trần Mộc Siêu: [Nó vẫn còn muốn theo đuổi mày hả???]

Tô Minh cởϊ áσ sơ mi ra ném lên giường: [Theo đuổi cc á! Không phải nó kết hôn rồi sao?]

Nửa phút sau, Trần Mộc Siêu gửi voice chat qua: "Hai tháng trước nó đã ly hôn rồi, mấy hôm trước anh thấy tin nó muốn tới Thành Đô để tổ chức triển lãm thì anh còn thấy lạ, tự nhiên nó chạy xa xôi tới chọn Thành Đô làm gì, đm hoá ra là vì mày nên tới à!"

Tô Minh nghe xong thì mở mạng lên search tin tức liên quan tới Triệu Thánh Bồi, quả nhiên nhìn thấy được tin gã đã ly hôn với con gái của hiệu trưởng trường Mỹ thuật.

Tô Minh: [Gay mà lừa cưới con gái nhà người ta đi chết hết mẹ đi.]

Anh gõ chữ xong thì ném điện thoại lên giường, mặc một cái áo vận động tay ngắn vào, Trần Mộc Siêu rep lại rất nhanh: [Thế mày định làm sao?]

Chắc là đã tới hai mươi phút rồi, Tô Minh không xem điện thoại nữa mà nhanh chóng thay quần ra. Xong thì lại dùng sợi chun buộc tóc màu đen kia buộc tóc lên, cầm bình nước thể thao đi ra ngoài.

Trâu Bắc Viễn đứng đợi trước cửa, đang nhắn tin với ai đó trên điện thoại. Hắn thấy Tô Minh đi ra thì ấn tắt màn hình điện thoại đi, bỏ vào trong túi quần.

Hắn không mặc bộ quần áo hay đi chạy bộ như mọi khi mà mặc một bộ quần áo thường ngày, tay còn đang cầm chìa khoá xe.

Tô Minh thắc mắc nhìn hắn:?

"Dẫn anh tới chỗ này vui lắm." Trâu Bắc Viễn kéo vai Tô Minh qua, hai người cùng đi về phía cửa thang máy. Hắn giải thích: "Có một trung tâm hoạt động thể thao mới mở, vẫn còn chưa mở cửa chính thức, em dẫn anh qua đó xem thử."

Ngồi vào ghế phó lái của Trâu Bắc Viễn rồi Tô Minh mới tiếp tục gửi tin nhắn cho Trần Mộc Siêu: [Hôm nay nó qua mời em đi xem triển lãm của nó, em từ chối rồi.]

Trần Mộc Siêu: [Xong rồi nó cũng không dây dưa với mày nữa hả?]

Tô Minh: [Có sói con ở đó.]

Trần Mộc Siêu: [Mày đi đi, sói con có thể giả làm bạn trai mày để cho Triệu Thánh Bồi biết khó mà lui, nó mà không lui thì đánh gãy chân nó luôn.]

Tô Minh lén nhìn Trâu Bắc Viễn đang tập trung lái xe một cái, rep Trần Mộc Siêu: [... Em không muốn lôi sói con vào cuộc.]

Trần Mộc Siêu: [Lỡ như nó lại tới dây dưa với mày thì sao?]

Tô Minh: [Thì cho nó thêm cái tát nữa.]

Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại trước hầm gửi xe của một tòa trung tâm thương mại mới xây.

Trâu Bắc Viễn dẫn Tô Minh đi thang máy lên tới tầng tám, cả tầng này đều để họ mở trung tâm hoạt động thể thao.

Quy mô của trung tâm hoạt động thể thao rất lớn, có cả sân luyện tập đánh golf, sàn bowling, phòng bida và sân trượt băng bên trong.

Trâu Bắc Viễn không nói cho Tô Minh biết hắn cũng là một trong những cổ đông của chỗ này, đi vào cửa dành cho khách VIP. Hắn dẫn Tô Minh đi quanh một vòng trước rồi hỏi Tô Minh muốn chơi cái nào.

Golf, bowling và trượt băng Tô Minh đều không biết chơi, thật ra thì bida anh chơi cũng rất gà. Thế nên anh chỉ chớp chớp mắt đầy mờ mịt nhìn Trâu Bắc Viễn.

"Biết trượt băng không?"

Tô Minh lắc đầu, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt hơi sợ hãi.

Trâu Bắc Viễn bật cười: "Vậy thì trượt băng đi, em dạy anh."

Tô Minh dùng thủ ngữ nói không muốn, Trâu Bắc Viễn giả vờ không nhìn thấy, kéo cánh tay Tô Minh đi thẳng về sân trượt băng.

Trâu Bắc Viễn bảo Tô Minh ngồi trên sofa trong khu nghỉ ngơi trước cửa sân trượt băng, mình thì đi qua quầy lễ tân lấy hai đôi giày trượt băng qua. Lúc hắn quay lại thì Tô Minh vẫn nói là mình không biết trượt, không muốn chơi cái này, sợ bị ngã.

Anh càng căng thẳng thì Trâu Bắc Viễn càng hưng phấn.

Trâu Bắc Viễn quỳ một chân xuống nói muốn thay giày cho anh.

Tô Minh hết cách, hoàn toàn không lay chuyển được nên chỉ đành đánh tay Trâu Bắc Viễn ra, muốn tự mình thay.

Trâu Bắc Viễn lại cầm thẳng mắt cá chân anh lên.

"Đây là lần đầu tiên của anh mà, không biết đi giày đâu, giày này mà mang không đúng cách thì sẽ bị trật chân đó." Hắn nói.

Bàn tay của hắn rất rộng, lòng bàn tay ấm nóng, mắt cá chân trắng thon của Tô Minh bị hắn bao trọn lấy. Tô Minh không giãy dụa nữa, cắn môi nhìn Trâu Bắc Viễn cởi đôi giày thể thao của mình ra.

Thay giày xong, Trâu Bắc Viễn đỡ Tô Minh đứng dậy đi về phía cổng vào sân trượt băng. Hắn cúi đầu xuống căn dặn anh: "Nếu không muốn bị ngã thì nhất định phải ôm chặt em."

Tô Minh gật gật đầu, đi bước nào cũng vô cùng cẩn thận. Cho dù anh có thể đứng vững được thì cũng giả vờ như rất khó giữ được thăng bằng, để cho Trâu Bắc Viễn ôm chặt eo của anh hơn một chút.

- ---------------

Nhị Sư Thúc:

Trai thẳng quỷ kế đa đoan và gay đầy mưu kế trong đầu.