Chương 18: Không điêu luyện

Đêm đã khuya, Trâu Bắc Viễn bên 1601 vẫn còn chưa ngủ, Tô Minh bên 1602 cũng chưa.

Sau khi nói chuyện với Trần Mộc Siêu xong thì Tô Minh mở sách trên tủ đầu giường ra, chuẩn bị xem vài trang rồi ngủ.

Kết quả là xem hết hai hàng mà chẳng vô đầu được chữ nào, còn suy nghĩ thì đã bay xa từ lâu.

Anh khép sách lại, cầm điện thoại lên, mở trình duyệt lên nhập ba chữ "Trâu Bắc Viễn" vào ô tìm kiếm.

Xếp đầu tiên là Bách khoa Baidu của Trâu Bắc Viễn, trong tư liệu ghi rõ ngày sinh, chiều cao, cân nặng, xếp hạng BOXREC và cả chiến tích của hắn.

Ghi chép về các giải thưởng từ bảy năm trước đã có rồi, sớm nhất là giải quán quân của trận đấu boxing thiếu niên toàn quốc.

Năm mười tám tuổi thì hắn bắt đầu đi thi đấu chuyên nghiệp, thành tích thi đấu trước mắt là thắng hết 11 trận, xác suất KO là 100%, hơn nữa còn đang là người giữ kỷ lục tung đấm toàn trận của hạng dưới nặng.

Người trong giới đánh giá về hắn là tung đấm vừa mạnh vừa dữ, sở trường là liên tục tung quyền với tần suất cao để chèn ép đối thủ. Là một trong những tuyển thủ thi đấu boxing chuyên nghiệp có tiềm năng nhất trong những tuyển thủ trẻ tuổi cùng hạng.

Trâu Bắc Viễn ở trên sàn đấu vừa hung hăng vừa bạo lực, không hề che giấu mà để lộ hết hàm răng bén nhọn của mình ra, trông rất khác so với hắn của bình thường.

Đầu ngón tay của Tô Minh lướt trên cơ ngực đang phồng lên của người trên bức ảnh, cái sức lực này rõ ràng là rất nguy hiểm nhưng lại gợi cảm chết đi được.

-

Hôm sau thì Tô Minh vẫn cứ ở nhà vẽ mãi, tới chập tối thì nhận được tin nhắn Wechat của Trâu Bắc Viễn bảo anh tám giờ rưỡi cùng đi.

Anh thay một cái áo tay ngắn và một cái quần thể thao đen xám, tóc buộc hết lên, còn lấy cái đồng hồ thể thao đã lâu chưa dùng tới ra đeo lên.

Đúng tám giờ rưỡi anh ra khỏi cửa, vừa hay đυ.ng phải Trâu Bắc Viễn đang đứng trước cửa nhà.

Trâu Bắc Viễn cầm theo một bình nước thể thao, trên người mặc bộ quần áo bó sát giống y như cái bộ ngày đầu tiên họ gặp nhau. Lớp vải khô nhanh vừa mỏng vừa co dãn, bày hết hình dáng của cơ ngực và cơ bụng ra ngoài rõ như ban ngày.

Nếu không phải Tô Minh biết đối phương là thẳng thì anh còn nghi là Trâu Bắc Viễn cố ý mặc thế này để quyến rũ mình.

Bên ngoài tiểu khu không biết đã bắt đầu xây tàu điện ngầm từ bao giờ, vốn con đường đã không rộng gì mấy rồi còn bị hàng tấm tôn ngăn cách lại thành đường một chiều. Hai người đi bộ hơn mười phút mới tới được bên bờ sông, suốt cả quãng đường có không ít người cứ ngắm trộm Trâu Bắc Viễn.

Hình như Trâu Bắc Viễn đã quen rồi, mắt cũng chẳng thèm chớp đi xuyên qua đám người. Lúc đi qua đường còn vô cùng tự nhiên nắm lấy cổ tay của Tô Minh, mãi tới đường chạy bộ trên đường Tân Hà mới buông ra.

Sông Dương Viên chảy xuyên qua trung tâm thành phố, ngăn cách Thành Đô thành hai phần.

Mấy năm nay nhà nước liên tục đổ vào rất nhiều tiền để tu sửa hai bên bờ sông thành một công viên tập thể dục quy mô lớn.

Trên con đường tập thể dục đã có người đang chạy bộ. Trâu Bắc Viễn dạy Tô Minh vài động tác làm nóng cơ thể đơn giản, sau đó thì hai người bắt đầu chạy chậm dọc theo bờ sông.

Bên bờ sông được "phủ xanh" rất tốt, đèn đường lẩn trong các dãy cây rậm rạp soi xuống con đường trông hơi tối tăm.

Hai người sóng vai nhau chạy, vì cách nhau rất gần nên Tô Minh nhìn thoáng qua thấy được, lúc Trâu Bắc Viễn chạy bộ thì cơ ngực cứ nẩy lên theo từng bước. Tầm mắt của anh không khống chế được bay về phía cơ thể của Trâu Bắc Viễn, hoàn toàn không có cách nào tập trung vào việc vận động được.

Chạy hết cây cầu này qua tới cây cầu kia đã là hơn một cây số. Tô Minh thấy mệt nên bước chân cũng chậm dần lại, Trâu Bắc Viễn cũng dừng lại cùng rồi hỏi anh: "Sao lại thở gấp thế này, có muốn nghỉ một chút không?"

Tô Minh thở dốc, gật gật đầu, đi tới băng ghế bên đường ngồi xuống.

Trâu Bắc Viễn lại kéo tay của anh dậy: "Đừng ngồi, chờ chạy xong giãn tay giãn chân hết rồi hẵng ngồi."

Đúng lúc này có một đứa nhỏ chạy xe đạp với tốc độ cực nhanh ngang qua. Trâu Bắc Viễn đứng xoay lưng lại với bên ngoài, nhích vào trong nhường đường, cơ thể gần như là dán sát vào trên người Tô Minh.

Tô Minh bị hơi nóng trên người hắn bọc lấy, cảm nhận được cơ ngực của đối phương đang cọ lên cánh tay mình làm cho tim anh đập hơi lớn tiếng.

Đứa trẻ kia đi qua rất nhanh, Trâu Bắc Viễn lùi về sau một bước. Hắn nâng cánh tay của Tô Minh lên, đè ngón trỏ và ngón giữa lên mạch đập của anh rồi thấp giọng nói: "Nhịp tim của anh hơi nhanh rồi này."

Tô Minh xoay mặt đi tránh khỏi tầm mắt của hắn, anh thấy mặt mình hơi nong nóng. Trâu Bắc Viễn lại hỏi anh: "Có muốn uống nước không?"

Đúng là hơi khát thật, nhưng mà Tô Minh quên mang nước theo rồi. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm xem gần đây có máy bán hàng tự động nào không.

Gió đêm ùa tới, lá cây xào xạc.

Tô Minh đã hơi toát mồ hôi, mấy sợi tóc vụn vặt rũ xuống dán sát trên gò má.

Anh hơi hé miệng thở dốc, ánh đèn đường mờ mờ chiếu rọi lên gương mặt anh, khiến cho đôi mắt khi trừng to lên nhìn ra xa của anh lại càng xinh đẹp hơn.

Trâu Bắc Viễn nhìn góc nghiêng gương mặt anh, đưa chai nước của mình qua: "Anh uống của em cũng được."

Tô Minh quay đầu lại nhìn hắn, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Em vẫn chưa đυ.ng vào đâu."

Thuận theo lời của hắn, Tô Minh rời mắt xuống cái bình nước khá to kia.

Trâu Bắc Viễn vặn nắp ra giúp anh: "Này."

Tô Minh nhận lấy dưới cái nhìn chăm chú của Trâu Bắc Viễn, cầm cái bình bằng hai tay, ngửa đầu lên uống vài ngụm. Anh vẫn còn đang hơi hổn hển, môi bị nước thấm ướt.

Anh uống xong thì trả bình nước lại cho Trâu Bắc Viễn, sau đó anh nhìn thấy Trâu Bắc Viễn đưa cái miệng chai mình vừa ngậm lấy đến bên môi.

Tô Minh chuyển mắt đi nhìn về chỗ khác.

Đợi Trâu Bắc Viễn uống nước xong, hai người lại tiếp tục chạy bộ dọc theo con đường.

Vận động với cường độ này đối với Trâu Bắc Viễn thì chỉ như là đang đi dạo mà thôi. Nhưng hắn rất kiên nhẫn chạy qua hai cây cầu vòng hết một vòng lớn cùng Tô Minh.

Lúc về tới tiểu khu thì bình nước đã thấy đáy rồi, mấy lần sau đó thì hai người vô cùng tự nhiên thay phiên nhau uống, Trâu Bắc Viễn cũng không nhắc tới chuyện bình nước đó hắn đã đυ.ng vào hay chưa nữa.

Lúc vào thang máy thì Tô Minh cảm thấy chân của mình đã hơi nhũn ra rồi. Đã lâu không vận động nhiều thế này, tuy là quá trình rất mệt nhưng chạy xong thì thấy khá thoải mái.

Chủ yếu là có người đi cùng, Tô Minh nhìn vào mặt kính trên cửa thang máy ngắm người đứng bên cạnh. Nếu như không có Trâu Bắc Viễn đi cùng, chắc anh chạy hết một cây số đầu tiên là đã muốn đặt xe về lại rồi.

Trâu Bắc Viễn còn chẳng đổ mồ hôi, cả người nhẹ nhàng, thoải mái nhìn Tô Minh cười.

Còn Tô Minh sau khi vận động xong thì gò má đỏ bừng, trông thoáng chốc anh cảm thấy mình trông có vẻ rất gà, xoay mặt đi không nhìn hắn nữa.

"Cũng được mà." Hình như Trâu Bắc Viễn đã nhìn thấu được tâm tư của anh, đưa tay qua khoác lấy vai anh an ủi: "Đã lâu rồi không vận động sẽ có hơi chưa thích ứng được, kiên trì một khoảng thời gian là ổn thôi."

Tô Minh mím môi, ánh mắt giao nhau với Trâu Bắc Viễn trên mặt kính một cái rồi lại xoay đi.

Anh không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, cơ ngực của Trâu Bắc Viễn nhìn ngứa mắt thật đấy, cho mình sờ một cái được không nhỉ...

Tới tầng mười sáu, Tô Minh đang định về nhà thì Trâu Bắc Viễn lại kéo anh lại: "Qua bên chỗ em đi, em giúp anh giãn cơ một lát, nếu không thì ngày mai anh sẽ bị đau chân."

Bên chỗ Trâu Bắc Viễn này Tô Minh đã qua mấy lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh đi vào phòng tập của Trâu Bắc Viễn.

Chắc là do không định ở lại quá lâu nên trong phòng tập rất trống trải, chỉ có mấy cái tạ tay mà Tô Minh trông có vẻ không thể nào nhấc lên được và một tấm thảm.

"Anh nằm xuống đi." Trâu Bắc Viễn vừa chỉ huy anh vừa cầm một cái khăn lông tới cho anh lau mồ hôi.

Tô Minh nhận lấy cái khăn, gỡ cọng dây chun màu đen buộc tóc xuống đeo trên cổ tay. Anh nghe lời nằm xuống trên tấm thảm.

Lúc này thì anh vẫn còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh tưởng là chỉ thả lỏng phần trên chân một chút thôi, mãi tới khi Trâu Bắc Viễn gác một chân của anh lên vai, từ từ đè lên chân anh ép xuống.

Tô Minh trợn trừng mắt, nhìn cậu trai đang từ từ bao trùm lấy cả người mình, tim suýt chút nữa đã ngừng đập mất.

Cơ thể anh phản kháng theo bản năng, muốn lấy chân xuống khỏi vai hắn.

"Đừng nhúc nhích." Trâu Bắc Viễn đỡ lấy bắp đùi anh: "Làm vậy thì nhanh hơn một chút, anh thả lỏng là được, em sẽ không làm anh bị thương đâu."

Tô Minh cảm thấy tim mình đập nhanh tới không còn bình thường được nữa rồi, hai tay Trâu Bắc Viễn chống ở bên người anh, gương mặt đẹp trai kia ở ngay bên trên. Mà chân của anh thì bị ép tách rộng ra, cơ thịt từ bắp chân tới gốc đùi bị kéo ra có hơi căng nhức.

Còn cái tên trai thẳng này thì hình như không hề phát hiện ra tư thế của hai người họ có hơi kì lạ.

Tô Minh cố thả chậm nhịp thở, sau khi bình ổn lại được tần suất tim đập quá nhanh của mình, hai mắt nhìn Trâu Bắc Viễn càng ngày càng áp sát gần lại.

Trâu Bắc Viễn dừng lại cách anh khoảng chừng nửa cánh tay, nói một câu: "Độ dẻo của anh cũng tốt nhỉ, còn xuống nữa được không?"

Lúc này thì Tô Minh đã dần bình tĩnh lại rồi, thế nên khi Trâu Bắc Viễn hỏi anh như thế thì anh cũng gật gật đầu.

Nhớ lại chuyện lần trước vai mình bất thình lình bị đè rên ra tiếng vô cùng mất mặt kia, Tô Minh quyết định phải trêu hắn một chút mới được.

Trâu Bắc Viễn tiếp tục đè xuống, Tô Minh cảm thấy dây chằng trên chân mình đã bị ép tới cực hạn rồi. Anh khó nhịn được xoay mặt qua, nửa thật nửa giả "Ưm" một tiếng, ngay sau đó thì đỏ ửng mặt, cắn chặt môi dưới.

Đm, nghiệp vụ không điêu luyện lắm, diễn quá lố rồi.

Cái tiếng này anh tự nghe cũng thấy da^ʍ nữa.

Người bên trên cứng đờ lại cực kì rõ ràng, bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của anh hình như không dám làm ra động tác dư thừa nào khác. Hắn trầm mặc vài giây rồi buông anh ra.

"Đổi chân kia." Trong giọng nói có Trâu Bắc Viễn đã hơi có vẻ căng thẳng dễ dàng thấy được, nhưng động tác của hắn vẫn rất vững vàng gác một chân kia của Tô Minh lên vai mình.

Lần này thì hắn không đè xuống quá sâu nữa, với lại lúc Tô Minh quay đầu lại nhìn hắn thì hắn sẽ né tránh ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Sau khi ép hết hai chân thì Tô Minh ngồi quỳ dậy trên tấm thảm. Anh dùng thủ ngữ nói cảm ơn với Trâu Bắc Viễn, lấy khăn đang khoác trên cổ xuống trả cho Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn cũng ngồi gập chân trên thảm, tư thế ngồi của hai người vừa hay bù đắp được khoảng chênh lệch chiều cao. Hắn có thể nhìn ngang vào mắt của Tô Minh, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như thế một lúc. Cuối cùng vẫn là Trâu Bắc Viễn lên tiếng trước: "Về rồi tắm nước nóng một cái, ngủ sớm một chút."

Tô Minh gật gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi mất.

Hắn không đi ra tiễn Tô Minh.

Bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, Trâu Bắc Viễn nằm ngửa ra trên tấm thảm. Hắn lấy cái khăn mà Tô Minh đã dùng để lau mồ hôi đắp lên mắt mình, trên khăn vẫn còn mùi thơm cam chanh quen thuộc.

Trâu Bắc Viễn cảm thấy mình rất là kì lạ, hắn với một người bạn cùng có giới tính là nam, vậy mà lại nổi dậy phản ứng sinh lý.

- --------------

Nhị Sư Thúc:

Tô Minh: Trai thẳng???