Tối đó theo thường lệ thì sẽ có một buổi liên hoan sau trận đấu, Trâu Bắc Viễn không muốn bị chuốc rượu nên đã chuyển tiền cho Hứa Gia Địch, còn mình thì kéo Tô Minh chuồn đi mất.
Hôm nay hai người họ đều không lái xe, cả hai cùng đi qua đường, từ từ đi dọc bên bờ sông.
Mặt nước tối đen phẳng lặng phản chiếu lại ánh đèn đường đầy sắc màu hai bên bờ, một làn gió thổi tới từ trên mặt sông, thoang thoảng mùi tanh ẩm ướt.
Mũi Tô Minh hơi ngứa, hắt xì một cái.
"Anh lạnh à?" Trâu Bắc Viễn quay đầu qua nhìn anh.
Tô Minh dùng thủ ngữ nói: Không lạnh.
Khua tay xong anh mới nhớ ra Trâu Bắc Viễn không nhìn hiểu được thủ ngữ, lại nhìn Trâu Bắc Viễn rồi lắc đầu.
Tầm mắt của Trâu Bắc Viễn rơi trên hai cái nút áo đã bị mình cài lại đàng hoàng kia, giọng hơi khàn khàn, nói: "Đi qua cây cầu đằng trước rồi gọi xe đi, ở đây hơi khó gọi."
Đường Tân Hà là đường một chiều, ngược hướng về nhà của họ.
Yên lặng đi được một đoạn thì điện thoại của Trâu Bắc Viễn chợt reo lên, là Hứa Gia Địch gọi.
"Anh Viễn, đm mày đâu rồi? Cả đám đang đợi đi nhậu với mày nè mà mày chạy đâu mất rồi?"
"Tụi mày đi đi." Giọng của Trâu Bắc Viễn lười nhác: "Chuyển tiền cho mày rồi đó, mày nhận rồi tối nay đãi cả đám hộ tao, không đủ thì tao chuyển thêm cho mày."
Giọng của Hứa Gia Địch rất lớn nên Tô Minh cũng nghe thấy được: "Đcm, đây là tiệc ăn mừng cho mày mà mày không tới hả?"
Trâu Bắc Viễn nghe có vẻ không hứng thú gì lắm: "Ừ, tao không đi đâu."
Hứa Gia Địch chửi "Đm": "Thế bây giờ mày đang ở đâu?"
"Trên đường về nhà."
"Giờ này mới mấy giờ mà mày đã về nhà rồi?"
Trâu Bắc Viễn nhìn Tô Minh một cái, vừa hay tìm được lý do bịa ra với Hứa Gia Địch, mở miệng nói lung tung: "Tô Minh uống nhiều quá nên tao đưa anh ấy về."
"Anh Tô cũng đang đi chung với mày hả?" Hứa Gia Địch kéo điện thoại ra xa một chút, hét lớn với một người khác: "Anh Siêu, Tô Minh đang đi chung với Trâu Bắc Viễn rồi, anh đừng tìm nữa!"
Tô Minh nghe thấy thế thì lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên nhìn thấy Trần Mộc Siêu gửi cho anh mấy tin nhắn liền, còn gọi qua một cuộc nữa.
Trần Mộc Siêu: [Hứa Gia Địch bảo tụi mình cùng đi ăn đêm luôn này.]
Trần Mộc Siêu: [Mày đâu rồi?]
Trần Mộc Siêu: [Không phải mày nói đi hút thuốc hả? Sao tao không thấy mày đâu.]
Trần Mộc Siêu: [Đi đâu mất rồi?]
Tô Minh gõ chữ gửi qua: [Đang ở cùng Trâu Bắc Viễn... Bây giờ chắc anh biết rồi...]
Chắc là Trần Mộc Siêu đang bận nói chuyện với người khác, chỉ gửi lại một cái icon "Ok" cho cho anh.
Trâu Bắc Viễn cũng cúp máy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Tô Minh: "Hình như Trần Mộc Siêu rất lo lắng cho anh nhỉ."
Tô Minh gật đầu, mở ghi chú lên gõ chữ đưa hắn xem: Mẹ Trần cũng đâu phải là để gọi bừa vậy thôi đâu.
Trâu Bắc Viễn bật cười, hỏi anh: "Anh có đói không? Có muốn ăn gì không?"
Tô Minh gõ chữ: Anh không đói, em đói không?
"Ừm." Trâu Bắc Viễn nói: "Hơi hơi."
Tô Minh nhìn vết thương của hắn một cái, cúi đầu gõ chữ: Về rồi anh nấu ít đồ ăn cho em.
Anh tập trung nhìn điện thoại, không chú ý tới đằng trước có một cái cột chống va chạm, suýt chút nữa đã đá thẳng vào đó.
"Cẩn thận!" Trâu Bắc Viễn nắm chặt lấy cánh tay của anh, kéo mạnh anh một cái.
Tô Minh không kịp chuẩn bị, lập tức đυ.ng vào trên cơ ngực của Trâu Bắc Viễn.
... Rất rắn chắc, rất là nảy.
Trâu Bắc Viễn lướt mắt nhìn màn hình điện thoại Tô Minh một cái, ấn tắt màn hình cho anh: "Đi đường thì đừng có nhìn điện thoại, về nhà rồi nói tiếp."
Tô Minh nghe lời bỏ điện thoại vào trong túi quần, không nói gì nữa.
Cái tay đang nắm lấy cánh tay anh của Trâu Bắc Viễn trượt xuống bên cổ tay, hắn kéo anh đi một đoạn, tới nơi không còn chướng ngại vật gì nữa rồi mới buông ra.
Gọi xe về lại tới tiểu khu, lúc trong thang máy Tô Minh hỏi Trâu Bắc Viễn: Muốn ăn gì?
Trâu Bắc Viễn nhìn gương mặt vì đang hỏi nên lộ ra vẻ thắc mắc vô cùng sinh động. Trong đầu hắn lại hiện lên cảnh anh ăn cháo khoai từ, hầu kết chuyển động, nói: "Mì trứng cà chua."
Tới tầng mười sáu, Trâu Bắc Viễn cũng không về nhà mình trước. Hắn vô cùng tự giác đi theo sau Tô Minh vào nhà, đôi dép dự bị trong nhà Tô Minh kia đã sắp thành dép của riêng Trâu Bắc Viễn luôn rồi.
Tô Minh bảo hắn ngồi ngoài sofa, sau đó cầm một túi đá dùng để bảo quản đồ tươi ra, lấy khăn sạch bọc lại rồi đưa cho hắn.
Trâu Bắc Viễn chưa hiểu kịp: "Gì vậy?"
Tô Minh mím mím môi, khom eo kề sát lại gần, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chườm túi đá lên trên má phải của hắn.
Thật ra chút thương tích này hoàn toàn chả là gì cả, Trâu Bắc Viễn có khả năng chịu đánh rất giỏi. Chỉ bị đấm một chút thế này, không cần phải xử lý gì nhiều cũng chỉ một tuần thôi là khỏi.
Hắn muốn từ chối theo bản năng, thế nhưng ánh mắt này của Tô Minh lại khiến cho hắn không nói được lời từ chối.
Từ năm sáu tuổi hắn đã bắt đầu học boxing, năm mười ba tuổi bắt đầu đứng trên sàn đấu lần đầu tiên. Chẳng có mấy người quan tâm xem hắn bị đánh có đau không, bọn họ chỉ quan tâm tới chuyện hắn đánh có tốt không, có thắng được hay không.
Tô Minh nhìn hắn, không nói lời nào, thế nhưng Trâu Bắc Viễn nhìn sắc mặt và ánh mắt vẫn hiểu được ý của Tô Minh.
"Cảm ơn." Hắn nhận lấy túi đá, đè lên trên mặt mình.
Túi đá được bọc khăn có hơi to, lúc nhận lấy thì ngón tay của Trâu Bắc Viễn và Tô Minh nắm lấy nhau. Bàn tay cầm bút vẽ thon dài nhẵn mịn, mềm mại trơn bóng, giống như tay của con gái vậy. Trâu Bắc Viễn có thể nắm trọn hết cả tay anh dễ như trở bàn tay.
Tô Minh nhanh chóng rụt ngón tay về, chỉ để lại một cảm xúc khó tả trên lòng bàn tay của Trâu Bắc Viễn.
Không qua mấy phút sau, trong phòng bếp vang lên tiếng thái thức ăn, tiết tấu rất nhanh nhưng vô cùng ổn định. Tô Minh làm những chuyện này trông rất điêu luyện, không biết có phải vì dùng thủ ngữ lâu năm không mà ngón tay của anh linh hoạt lạ thường. Trâu Bắc Viễn cảm thấy nếu như thế vận hội mà có hạng mục chơi dây thì chắc chắn Tô Minh sẽ giành được huy chương vàng.
Trâu Bắc Viễn chườm túi đá trên mặt, đi đến trước cửa phòng bếp đứng ngắm anh. Người đàn ông lại đeo cái tạp dề màu xanh nhạt kia lên, tóc thì buộc đuôi ngựa thấp ra sau bằng dây chun đen. Cái áo sơ mi trắng mặc đi bar vẫn còn chưa thay ra, trên bàn tay đang cầm đũa vẫn còn đeo hai chiếc nhẫn lộng lẫy làm kiểu kia.
Vừa chơi bời mà vừa đảm đang, hai mặt này ở trên người Tô Minh hợp lại trông rất hài hoà.
Mười mấy phút sau, máy hút mùi ngừng lại, Tô Minh đeo găng tay bếp chịu nhiệt bưng bát mì trứng cà chua ra đặt lên bàn.
Nước súp vàng cam, hoà cùng nước súp là cà chua thái nhỏ xào và một quả trứng mặt trời rán cực kì đẹp mắt. Tô Minh dùng loại mì sợi rất mảnh, trụng vừa tới nên sợi nào cũng thấm đầy nước súp. Lá tỏi non thay cho hành, thêm một chút dầu mè và tiêu trắng, tất cả trộn lại tạo thành một hương vị khiến người ta lưu luyến, khiến người ta cảm thấy nhớ nhà.
Vốn Trâu Bắc Viễn cũng không đói lắm nhưng mà sau khi ngửi thấy mùi thơm xong thì lập tức cảm thấy cực kì đói.
Tô Minh đặt mì xuống rồi lại đi vào bếp lấy một đôi đũa cho Trâu Bắc Viễn, mình cũng tự kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt Trâu Bắc Viễn.
"Anh không ăn sao?" Trâu Bắc Viễn hỏi anh.
Anh lắc lắc đầu, đứng dậy đi lấy sổ lò xo ra, viết cho Trâu Bắc Viễn: Anh không đói.
Trâu Bắc Viễn ăn hai miếng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, dừng lại: "Anh nhìn em ăn thì em thấy ngại lắm."
Khoé môi Tô Minh cong lên, anh cười cười cúi đầu viết: Vậy anh không ngồi đây nữa, em tự ăn đi.
Trâu Bắc Viễn gắp mì lên: "Thôi anh cứ ngồi nhìn em đi."
Tô Minh ngồi chống cằm ngắm hắn một thật, sau đó thì cả hai đều không nhịn được phì cười. Tô Minh lại viết: Tối mà em ăn đồ nhiều carbs thế này có sao không?
"Hửm?" Ý cười của Trâu Bắc Viễn cực kì rõ: "Anh sợ em béo lên hả?"
Tô Minh viết: Không phải vận động viên các em đều phải ăn uống theo chế độ sao.
"Không sao, bình thường em cũng vận động nhiều mà. Với lại trong một năm gần đây thì chắc là không có trận đấu nào."
Tô Minh nhớ lại lúc nãy trong Bốc Xinh nghe người khác nói năm nay hắn vẫn còn một trận đấu boxing phải đánh, thế là hỏi hắn: Tại sao?
"Em với bên công ty quản lý của em..." Trâu Bắc Viễn cân nhắc tìm từ một chút rồi mới nói: "Xảy ra chút vấn đề về hợp đồng."
Tô Minh không hiểu cái này sao cũng được tính là lý do, anh không hiểu lắm về mấy thứ này. Nhưng mà Trâu Bắc Viễn trông có vẻ không muốn nói kĩ về chuyện này nên anh cũng không ráng hỏi tiếp nữa, chỉ cúi đầu xuống tiếp tục viết viết vẽ vẽ.
Mấy phút sau, anh đẩy sổ tới trước mặt Trâu Bắc Viễn, là một tấm kí hoạ vẽ Trâu Bắc Viễn lúc trên sàn đấu.
Trong bức vẽ chỉ có mình Trâu Bắc Viễn nhưng hắn vẫn nhận ra, đây là cú đấm móc hắn đánh ngã được Inoue Junya.
Tô Minh vẽ rất nhanh, đường nét hơi lộn xộn nhưng cũng chỉ có mấy nét như thế mà anh đã miêu tả lại được ánh sáng và bóng, tốc độ nhanh và chậm, tạo ra một cảm giác vô cùng sinh động trên giấy của khoảnh khắc cái động tác kia tung ra.
Đây là bản thân hắn trong mắt của Tô Minh, Trâu Bắc Viễn cảm thấy cái filter này ít nhiều cũng hơi dày quá rồi, mình đâu có ngầu tới vậy.
Tô Minh như là nhìn ra được suy nghĩ của hắn, anh giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ngón áp út và ngón út cong lại, sau đó lại chỉ chỉ về bên trái trượt xuống cằm rồi lại nhanh chóng chuyển động một cái, trên mặt đầy vẻ hâm mộ.
Trâu Bắc Viễn nhướn cao một bên mày, hỏi anh: "Là ý gì?"
Tô Minh không lấy sổ lại mà viết ngược như thế từng nét cho Trâu Bắc Viễn xem: Cực kì ngầu luôn!
Trâu Bắc Viễn bị dáng vẻ nghiêm túc này của anh làm cho vui không chịu được. Nhưng hắn nhìn thấy anh viết chữ ngược mà lại thành thạo thế này, ngoài nể phục ra thì còn hơi mềm lòng, không biết đã nói chuyện với người khác thế này bao nhiêu lần rồi mới có thể viết chữ ngược được đẹp thế này nữa.
"Thấy em đánh boxing ngầu hả?"
Tô Minh gật đầu.
"Có muốn em dạy anh không?" Trâu Bắc Viễn nửa đùa nửa thật nói: "Bây giờ có nhiều người tập boxing như tập thể thao vậy, vừa hay anh cũng cần tập luyện, mai em dẫn anh đi thử nhé."
Tô Minh sửng sốt, trong đầu hiện ra cảnh hai người họ bán khỏa thân đứng trên sàn đấu.
... Hơi kí©h thí©ɧ đó.
Nhưng mà chỗ đã cấy ốc tai điện tử không thể bị thương, Tô Minh lắc lắc đầu, chỉ vào tai phải của mình, viết trên giấy: Anh không được, ở đây cấy đồ vào nên không thể bị va chạm.
Trâu Bắc Viễn vô thức muốn nói là em sẽ bảo vệ anh, thế nhưng lời vừa tới bên miệng thì lại nuốt ngược về lại. Hai thằng đàn ông mà nói bảo vệ gì đó thì hơi kì kì.
Hắn ăn xong miếng mì cuối cùng: "Vậy bắt đầu từ ngày mai em đi chạy bộ với anh."
Tô Minh:?
"Bác sĩ nói anh cần phải vận động mà." Trâu Bắc Viễn nhắc nhở anh: "Nếu không thì vai của anh sẽ không khỏi được."
Tô Minh:... Em tha cho anh đi.
"Anh tự chọn chạy buổi sáng hay chạy buổi tối đi." Trâu Bắc Viễn không hề cho anh lựa chọn nào từ chối.
Tô Minh hoàn toàn không dậy nổi vào buổi sáng, chỉ đành chọn: Vậy vẫn là buổi tối được hơn.
- ----------------
Nhị Sư Thúc:
Trâu Bắc Viễn: Ừm, tất nhiên là phải mở khoá cảnh vợ mình thích xem rồi.