Chương 9: Em không có muốn chạy

Chương 9: Em không có muốn chạy

Lăng Mộc nhớ tới lúc trước, nhớ tới đoạn thời gian kia nàng ở chung với Kiều Chỉ. Ký ức lại như sa mạc tựa như bức tranh triển khai ra, hồi tưởng đến ngọt ngào từng có, hồi ức khó quên từng có, không quên được lỗi lầm của nàng, không quên được tình yêu của nàng, không quên được tản bộ trong mưa, cũng không quên được ôm ấp trong gió. Ở thời điểm không quên được chị ấy, chỉ có thể ngâm khẽ câu thơ "Năm nay lúc nguyên tiêu, trăng và đèn vẫn như cũ. Không gặp người năm ngoái, lệ ướt tay áo xuân" Năm đó nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng như thế nào sẽ bỏ Kiều Chỉ mà đi, những năm này nàng làm sao nếm trải quên đi cô. Bây giờ nếu lựa chọn trở lại bên người cô bồi thường cô, lại vì sao phải trốn tránh như vậy.

Diệp Thanh Dật ngồi ở một bên đã sớm chú ý tới Lăng Mộc, nhìn từ bề ngoài không có tim không có phổi, kì thực không người nào có thể dò xét sâu trong nội tâm của nàng. Diệp Thanh Dật bỗng nhiên muốn đi hiểu rõ nàng, muốn biết chôn dấu ở sâu trong nội tâm của nàng đến tột cùng là cái gì. Bỗng nhiên cửa phòng riêng bị mở ra, đi vào hai nam tử

"Lăng tiểu thư, Kiều tổng để chúng tôi đến đón ngươi trở về" Lăng Mộc lảo đảo đứng lên

"Được" Nàng dọc theo đường đi đều đang vì chính mình làm tư tưởng công tác, tự nói với mình đừng trốn tránh nữa, khoản nợ này cuối cùng là cần phải trả

Vừa vào cửa liền thấy được Kiều Chỉ đang uống rượu, nàng không biết tiếp theo nghênh tiếp nàng sẽ là cái gì

"Bốp" một thanh âm vang lên, Lăng Mộc nghe được tiếng mảnh thủy tinh rơi nát, dọa đến nàng run run một cái

"Quỳ lên!" Kiều Chỉ ngữ khí lành lạnh

"A?" Lăng Mộc hiển nhiên có chút khó có thể tin

"Thế nào? Muốn ta giúp ngươi?" Lăng Mộc chần chờ một chút, vẫn là chậm rì rì quỳ ở trên mảnh thủy tinh vỡ, đau thấu tim, Lăng Mộc sít sao nắm lấy vạt áo, làm như như vậy liền có thể giảm bớt đau đớn. Máu thấm ướt quần, thủy tinh đâm vào trong thịt, Lăng Mộc cắn chặt hàm răng, trên trán hiện đầy mồ hôi hột to to nhỏ nhỏ

"Thật xin lỗi!" Lăng Mộc cảm giác mình sắp đau ngất đi rồi, gian nan nặn ra ba chữ này

"Không có gì xin lỗi, chính là ta muốn dằn vặt ngươi" Kiều Chỉ tựa như cười mà không phải cười. "Làm sao không chạy?"

"Em không có!" Lăng Mộc ánh mắt kiên định. "Em không có muốn chạy"

"Tốt nhất không có! Bằng không ta phế bỏ đôi chân này của ngươi!" Nói xong Kiều Chỉ quay người lên lầu, chốc lát, liền nghe được thanh âm trầm thấp của cô

"Lên đây!" Lăng Mộc gian nan đứng dậy, có loại cảm giác chân này đã không phải của nàng, khó có thể điều khiển

Hết chương