Chương 43: Em nên trả sạch rồi
Diệp Thanh Dật vừa nhìn liền nhìn ra là lạ ở chỗ nào nhanh chóng đi tới đỡ lấy Lăng Mộc
"Em làm sao vậy" Cánh tay Lăng Mộc giơ lên
"Em không sao" cái giơ lên này vết thương phía sau lưng triệt để nứt ra
"Hí~" từng giọt tia máu thẩm thấu ra áo trắng
"Máu? Để tôi xem thử!" Diệp Thanh Dật vội vàng đi vén áo của Lăng Mộc lên. Lăng Mộc vội vàng quấn lấy
"Đừng, ở bên ngoài đó" Diệp Thanh Dật giờ khắc này cũng ý thức được hình như không thỏa đáng, thế là hai tay khoát lên trên vai Lăng Mộc, nghiêm trang hỏi
"Thành thật nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì?"
"Một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại" Lăng Mộc cũng không muốn nhắc chuyện kia
"Tôi hỏi em thương thế này làm sao tới!" Diệp Thanh Dật nhấn mạnh
"Thanh Dật, em" Lăng Mộc bất đắc dĩ nhìn Diệp Thanh Dật, trong mắt hơi hiện ra lệ quang
"Em luôn như vậy, chuyện gì đều tự mình giấu ở trong lòng, hỏi cái gì cũng không nói, bị ủy khuất cũng không hé răng, em có biết tôi sẽ rất đau lòng hay không?" Diệp Thanh Dật có chút nóng nảy
"Thật Xin lỗi" Lăng Mộc cúi đầu. Nàng không phải là không muốn nói cho Diệp Thanh Dật biết, chỉ là không muốn cô ấy lo lắng cho mình, thậm chí là vì mình đắc tội Kiều Chỉ
"Kiều tổng, Lăng tiểu thư bây giờ ở Bán Thành gặp mặt cùng với Diệp tổng"
"Cái gì?" Kiều Chỉ lập tức ngừng công việc trong tay, tức giận cúp điện thoại. Mình còn thực sự là đánh giá thấp em ấy rồi! Vốn cho rằng đánh xong em ấy sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, không nghĩ tới lúc này còn không ra một ngày, liền lại không thể chờ đợi được nữa đi hẹn riêng với nữ nhân kia, xem ra tôi là đánh nhẹ! Kêu lên tài xế đưa cô đi tới Bán Thành, xuống xe liền thấy được nơi ngã tư đường, Diệp Thanh Dật ôm Lăng Mộc. Nhất thời hỏa khí lên đầu. Cũng không quản đèn xanh đèn đỏ chạy thẳng đến Lăng Mộc
"Lăng Mộc!" Lăng Mộc nghe tiếng quay đầu lại, thấy được một chiếc xe đang xông về phía Kiều Chỉ
"Đừng mà!" Lúc này Lăng Mộc lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem Kiều Chỉ đẩy qua một bên. Chỉ nghe "Đùng" một tiếng nương theo lấy tiếng phanh xe gấp. Lăng Mộc chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, bay ra thật xa, khóe miệng mang theo mỉm cười, lần này, em nên trả sạch rồi
Hết chương 43