Chương 20: Để tôi phát điên
"Mộc Mộc, Mộc Mộc? Em làm sao vậy, em đừng làm tôi sợ" Kiều Chỉ nức nở, vội vàng ôm lấy Lăng Mộc đi tới bệnh viện, tựa như phát điên kêu "Bác sĩ! bác sĩ! Cứu lấy em ấy" cô cực kì sợ, Lăng Mộc nếu như xảy ra chuyện gì, cô đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?" Kiều Chỉ mặt đầy nước mắt kéo lấy cánh tay của bác sĩ hỏi. Cô sốt ruột sắp điên mất
"Cô ấy không có chuyện gì, chỉ là đau ngất xỉu mà thôi, người không cần lo lắng, chúng tôi thoa thuốc cho cô ấy, chút nữa là có thể tỉnh lại" Kiều Chỉ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng chầm chậm thanh tĩnh lại, nội tâm tràn đầy tự trách, cô nhẹ nhàng ở bên giường Lăng Mộc ngồi xuống, nắm chặt tay của Lăng Mộc, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng
"Xin lỗi, xin lỗi Mộc Mộc, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng khi tôi thấy dáng vẻ em vui vẻ khi ở cùng với Diệp Thanh Dật tôi thì hoàn toàn mất đi lý trí" Kiều Chỉ thở phào nhẹ nhõm
"Em biết không, những năm này em rời đi, tôi không có một ngày không nhớ tới em, mỗi một ngày đều là dày vò như vậy, cảm giác yêu mà không có được quả thực để tôi phát điên rồi. Thế là tôi mỗi ngày liều mạng làm việc, để cho mình không có thời gian nghĩ tới em. Nhưng mỗi khi trời tối người yên, tôi vừa nhắm mắt trong đầu thì toàn là em. Tôi thực sự không nghĩ ra em vì sao lại nhẫn tâm như vậy vứt bỏ tôi, không nói tiếng nào liền rời đi, tôi biết em rõ ràng là yêu tôi. Cho nên khi tôi lần nữa gặp em, không phải lòng tràn đầy vui mừng, mà là tràn đầy hận! Sáu năm! Ròng rã sáu năm, cho nên, tôi muốn dằn vặt em, muốn cho em so với tôi thống khổ trăm ngàn lần" Đột nhiên tay của Lăng Mộc động một chút, Kiều Chỉ vội vã lau khô nước mắt trên mặt đứng lên, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo đó. Lăng Mộc mất công sức mở hai mắt ra, cả người khó chịu không thể động đậy. Tỉnh lại người đầu tiên thấy là chị ấy, thật tốt. Nhìn nữ nhân này từ trên cao nhìn xuống, trên mặt cô lại có chút nước mắt, viền mắt vẫn là đỏ. Lẽ nào chị ấy đau lòng chính mình khóc một hồi? Lăng Mộc tuy chỉ là suy đoán, khóe miệng cũng không cảm thấy giương lên
"Tỉnh rồi?" Kiều Chỉ kiềm chế nội tâm vui sướиɠ
"Ân, em không sao rồi."
Hết chương 20