Chương 16: Vẫn may em gặp được tôi

Chương 16: Vẫn may em gặp được tôi

Quả nhiên, Lăng Mộc mua xong nguyên liệu nấu ăn liền lòng lòng vòng vòng cả phương hướng đều nhận không ra. Trong lòng thầm mắng mình lạc đường

"Tiểu Mộc đầu" Thanh âm của Diệp Thanh Dật khiến người ta nghe xong đều là cả người thoải mái. Lăng Mộc xoay người, quả nhiên là cô ấy, nghĩ thầm gặp phải cứu tinh rồi.

"Thanh Dật, chị làm sao cũng ở đây"

"Tôi a, rỗi rãnh tẻ nhạt, ra ngoài dạo chơi, còn em"

"Em đến đây mua chút nguyên liệu nấu ăn, chỉ là hiện tại có chút không mò ra phương hướng" Lăng Mộc có chút ngượng ngùng nói

"Ha ha ha, lạc đường a, vẫn may em gặp được tôi, bằng không không biết bị ai gạt rồi" Diệp Thanh Dật không nể mặt mũi cười đùa với Lăng Mộc

"Ngô" Lăng Mộc mặt đỏ bừng. Diệp Thanh Dật vừa nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng càng thêm muốn khi dễ nàng. Hai người cười cười nói nói, cuối cùng Diệp Thanh Dật đem Lăng Mộc đưa đến trạm xe buýt

"Thật sự không cần tôi đưa em trở về sao"

"Thật sự không cần, em ngồi xe buýt một chút là có thể về đến nhà" Diệp Thanh Dật không lay chuyển được liền cùng nhau chờ giao thông công cộng với nàng

Kiều Chỉ đi ngang qua, thấy được Lăng Mộc vừa định kêu gọi nàng lên xe liền thấy được người bên cạnh nàng. Lại là cô ấy! Diệp Thanh Dật! Nhìn hai người bọn họ vừa nói vừa cười, Diệp Thanh Dật nếu đã đầy mặt sủng nịch chà lấy sống mũi của Lăng Mộc. Trong nháy mắt Kiều Chỉ liền cảm thấy huyết dịch đang phát điên trong huyệt Thái Dương tựa như rung động, đầu giống như đồ vật gì đè lấy, sắp tan vỡ. Trong mắt cô lóe lấy một luồng lửa giận không cách nào ngăn chặn. Được lắm, Lăng Mộc! Tôi coi em thật là đau lòng tôi muốn quan tâm tôi, không ngờ được chẳng qua là cái cớ em ra ngoài hẹn hò. Thực sự là không biết xấu hổ! Kiều Chỉ nắm chặc nắm đấm, có thể nghe được rõ ràng đốt ngón tay đè ép phát ra tiếng vang giòn giã

Hết chương 16