Chương 14: Buổi trưa dùng tay nào ăn cơm?
Chỉ nửa giờ, Lăng Mộc cũng đã đau nhức toàn thân. Nhìn Kiều Chỉ đang bề bộn với công vụ, liền cẩn thận từng li từng tí một động rồi động, hóa giải một chút. Sau khi hai giờ đi qua, Lăng Mộc hiện tại cực kỳ tự trách, ai để chính mình buổi trưa ăn nhiều đồ vật như vậy, làm chình mình tới hiện tại cũng còn có chút ăn không tiêu. Thời gian chậm rãi qua đi, giờ khắc này Lăng Mộc đã quỳ đến hai chân run rẫy, cánh tay cũng không nhịn được run
"Hí~" Thực sự không chịu nổi, vẫn là ăn thôi, nhìn những thứ trước mặt này ngửi điểm tâm ngọt một buổi trưa, Lăng Mộc không khỏi cảm giác thấy hơi buồn nôn. Ăn lên càng là thống khổ không thể tả, vừa mới bắt đầu cũng còn tốt chút, càng về sau mỗi một miếng đều là dày vò, khó có thể nuốt xuống. Đồng thời nàng cả giọt nước cũng không có
"Kiều tổng, em muốn nôn" nói xong trực tiếp đứng dậy hướng về nhà vệ sinh phóng đi, quỳ lâu như vậy bỗng nhiên đứng dậy, suýt chút nữa không đứng vững
"Ọe" Lăng Mộc cảm giác tim phổi của mình đều phải nôn ra rồi, đầu cũng có chút đau, nước mắt không ngừng được. Nhìn chính mình chật vật trong gương, vội vàng rửa rửa mặt xúc xúc miệng. Giờ khắc này mới phản ứng được chân đau. Trở lại văn phòng, một lần nữa quỳ về chỗ cũ, một lần nữa bưng lên món tráng miệng
"Xin lỗi, Kiều tổng, em chỉ sợ làm dơ văn phòng của người" Lăng Mộc đáng thương ba ba nói ra
"Buổi trưa dùng tay nào ăn cơm?"
"Hai tay đều dùng" Lăng Mộc thành thật trả lời
"Điểm tâm để xuống, tay duỗi bằng!" Kiều Chỉ từ trong ngăn kéo lục ra một cái thước cuộn bằng thép
"Bốp bốp bốp bốp"
"Hí~" Lăng Mộc tay không nhịn được nắm chặt
"Duỗi bằng! Còn dám nắm chặt tay thì đừng hòng nghỉ"
"Bốp bốp bốp bốp bốp" Kiều Chỉ mặt không hề cảm xúc, đánh không có quy luật chút nào
"A a a đau" Lăng Mộc nước mắt đầy mắt, tay không nhịn được cuộn ra sau, bị Kiều Chỉ một cái kéo lại, tăng thêm cường độ đánh mạnh
"Bốp bốp bốp"
"Ngô" Lăng Mộc nhẫn nhịn cũng không dám kêu ra lớn tiếng. Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, cắn chết
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp....cây thước tiếng không ngừng
"A a a, đau, đau, không chịu nổi" Nước mắt cuối cùng nhịn không được rơi xuống, nức nở, giống như quỷ ủy khuất. Nhìn tay của Lăng Mộc đã sưng lên rất cao mới vứt bỏ thước đo
"Ô ô ô" Lăng Mộc vẫn không dám đứng dậy, quỳ trên mặt đất xoa lấy hai tay khóc chít chít
"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà!"
"Vâng, Kiều tổng" Nức nở trả lời
Hết chương 13