Chương 13: Khi nào ăn xong thì đứng dậy

Chương 13: Khi nào ăn xong thì đứng dậy

"Ách ân, Thanh Dật" Lăng Mộc có chút ngượng ngùng

"Dẫn em đi ăn bữa lớn"

"Nhưng mà Kiều tổng bên kia..." Lăng Mộc có chút bất đắc dĩ

"Em yên tâm, tôi đây thì gọi điện thoại cho cô ấy" Nói xong quay số của Kiều Chỉ

"Alo, Kiều tổng, mượn tiểu trợ lý của ngươi dùng một lát, rất nhanh thì sẽ trả" Nói xong liền cúp điện thoại. Kiều Chỉ nhíu mày, tay cầm điện thoại di động cũng càng ngày càng dùng sức

"Ông chủ!"

"A, đến đây"

"Cho tôi một phần thịt bầm, thịt kho tàu, lẩu gà đất, rồi thêm chút thịt xâu"

"Được rồi, xin ngài chờ một chút" Lăng Mộc đánh giá quán cóc này, không đủ mét vuông, người cũng rất nhiều, so với rất nhiều cửa hàng đều náo nhiệt

"Em đừng xem đây chỉ là quán nhỏ, mùi vị món ăn của nhà họ a là vô cùng tốt, ăn bữa này tôi bảo đảm em sẽ thích nó...." Diệp Thanh Dật nói sinh động như thật, Lăng Mộc nghe chăm chú cẩn thận. Chỉ chốc lát món ăn đã trên đủ

"Woa, thơm quá a" Lăng Mộc không nhịn được nuốt nước miếng

"Nhanh ăn đi"

"Ân" Cuộc sống này ba chuyện vui vẻ, ăn được mỹ thực, nhìn mỹ cảnh, ôm mỹ nhân a. Không nhìn nổi mỹ cảnh, ôm không được mỹ nhân, có thể ăn được mỹ thực, Lăng Mộc đã rất thỏa mãn. Từ khi thấy được Kiều Chỉ, Lăng Mộc đã rất lâu không có thống khoái ăn một bữa như vậy rồi. Nàng hiện tại no đến mức đều không đứng lên nổi

"Đi, tôi đưa em trở về"

"Được"

Kiều Chỉ luôn đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất đi tới đi lui, thấy được Lăng Mộc xuống xe của Diệp Thanh Dật, thấy được Lăng Mộc cười nói gặp lại với Diệp Thanh Dật. Nhìn theo một cái nhíu mày một nụ cười của Lăng Mộc, Kiều Chỉ làm sao cũng cảm thấy chói mắt. Không qua một chút liền nghe được tiếng gõ cửa

"Vào đây" Kiều Chỉ sắc mặt nghiêm nghị

"Qua đây!" Lăng Mộc có chút sợ sệt, chậm rì rì di chuyển đến bên người Kiều Chỉ

"Quỳ xuống!" Lăng Mộc hơi sửng sốt, lại nghĩ chính mình lại làm sai chuyện gì

"Đừng để ta nói lại lần thứ hai!" Kiều Chỉ có chút nổi giận

"Vâng, Kiều tổng" Lăng Mộc lập tức quỳ ở bên người Kiều Chỉ. Tiếp theo, Kiều Chỉ đưa cho nàng một cái khay, bên trong khay để rất nhiều điểm tâm, bánh ga tô. Kiều Chỉ vẫn nhớ đươc Lăng Mộc ghét nhất ăn thức ăn ngọt

"Khi nào ăn xong thì đứng dậy"

"Vâng" Lăng Mộc trợn to hai mắt, nàng vừa mới cơm nước xong a, chắc là phải quỳ một buổi trưa, đồng thời thức ăn ngọt nàng từ trước đến giờ ăn không được, ăn nhiều sẽ nôn, trong lòng luôn kêu khổ

"Bưng vững! Quỳ thẳng! Nếu như ngã xuống một, để ngươi dễ chịu"

"Vâng, Kiều tổng" Lập tức điều chỉnh tư thế quỳ ổn định bưng khay

Hết chương