- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lãng Mạn
- Chương 7: Vào tù, vào tù, bị hãm hại
Lãng Mạn
Chương 7: Vào tù, vào tù, bị hãm hại
Phong đại tiểu thư tiếp tục nói: “Tuy rằng cậu không phải con vợ cả của nhà họ Phong tôi, nhưng ở trong mắt người bên ngoài, cậu vẫn là họ Phong. Hy vọng cậu thời khắc chú ý hình tượng của mình, không cần bôi đen cho nhà họ Phong tôi.”
—— Thanh âm tuy rằng trước sau như một không gợn sóng, lại cố tình có thể làm người ta rất dễ dàng từ giữa nghe ra một loại từ trên cao đi xuống nhìn xuống và miệt thị phát ra từ đáy lòng, tố chất tâm lý yếu chút nữa, nói không chừng liền muốn tìm cái khe đất trốn đi như vậy, không bao giờ ra ngoài gặp người.
Loại lời nói này, Phong Thiếu Bạch từ nhỏ, đã nghe được nhiều rồi. Thậm chí vũ nhục so với loại trình độ này càng sâu, đối với Phong Thiếu Bạch mà nói, đều đã là chuyện thường như cơm bữa. Bởi vậy, lời nói không mặn không nhạt này của Phong đại tiểu thư hoàn toàn thương tổn không được trái tim mạnh mẽ mà lại lưu manh kia của Phong nhị thiếu.
Nhưng mà, lần này Phong Thiếu Bạch lại là sắc mặt cứng đờ, giữa mày ẩn chứa lửa giận dâng lên muốn bộc phát.
—— Nếu nói trên thế giới này có tồn tại nhân tố tiềm tàng có thể thương tổn Đoàn Khanh Nhiên, như vậy nhà họ Phong, nhất định chính là xếp hạng vị trí đầu tiên trên danh sách kia!
Không sai, Phong Thiếu Bạch cảm thấy kẻ làm chủ phía sau màn của sự cố lần này đúng là nhà họ Phong ở Đế Đô.
*
Phong Thiếu Bạch là con ngoài giá thú, đây là sự thật ở Đế Đô mọi người đều biết.
Nhưng mà thì thế nào đâu? Danh môn nhà họ Phong, đó là thế gia chính trị số một số hai ở Đế Đô. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phong đã từng là công thần khai quốc, bởi vậy phúc trạch đời sau, hơn nữa đời đời đều có người tiến vào giới chính trị, vì thế trải rộng liền một mạng lưới nhân mạch internet càng lớn mạnh mà lại cứng cỏi hơn, nhà họ Phong từ đây ở Đế Đô đứng vững gót chân.
Người thường cho dù đi vào bên trong làm một người giúp việc hoặc là người làm vườn chăm sóc hoa cỏ, đó đều là chuyện đáng giá khoe ra với mọi người. Huống chi Phong Thiếu Bạch treo một cái danh thiếu gia trưởng tôn nhà họ Phong như vậy, mặc kệ anh là con vợ cả hay con vợ lẽ, chỉ cần có quan hệ với nhà họ Phong, đó chính là ngậm chìa khóa vàng mà sinh ra, ước chừng cả đời đều là mệnh phú quý cơm ngon rượu say, thật sự là khiến người hâm mộ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán mà mọi người chắc hẳn phải vậy.
Trên thực tế, Phong Thiếu Bạch bắt đầu từ mười tuổi năm ấy bị Phong lão thái gia mang trở về nhà họ Phong, anh liền khắp nơi sống ở dưới cái bóng của nhà họ Phong. Cái tòa nhà lớn kia, nơi nơi đều là tầm mắt lạnh nhạt, lời lẽ châm chọc, trình độ như Phong đại tiểu thư như vậy, đã xem như rất ôn hòa rồi.
—— Bởi vì Phong đại tiểu thư dù sao cũng là thân con gái, tuy kế thừa cái danh trưởng nữ nhà họ Phong, nhưng rốt cuộc liên lụy không được bao nhiêu xung đột ích lợi với Phong Thiếu Bạch làm trưởng tôn.
Mà đối với Phong tam thiếu em trai cùng cha khác mẹ của Phong Thiếu Bạch và chính thất phu nhân của nhà họ Phong mà nói, Phong Thiếu Bạch đó chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, không diệt trừ liền sẽ không thoải mái, hơn nữa là tồn tại mang lại hậu hoạn vô cùng.
Không nói sự so đo của phụ nữ giữa phu nhân nhà họ Phong đối với mẹ ruột của Phong Thiếu Bạch, liền chỉ cần thân phận trưởng tôn của Phong Thiếu Bạch, đó cũng đủ uy hϊếp đến các loại ích lợi của Phong tam thiếu.
Khi còn nhỏ, Phong tam thiếu liền thích khắp nơi đoạt đồ với Phong Thiếu Bạch, đồ chơi, quần áo, thức ăn, đều không ngoại lệ; sau khi lớn lên, càng thêm trắng trợn táo bạo mà ức hϊếp Phong Thiếu Bạch không chỗ nào dựa vào.
—— Xác thật không chỗ nào dựa vào: Khi Phong Thiếu Bạch mười tuổi, mẹ anh liền mất; cha anh vẫn luôn coi sự tồn tại của Phong Thiếu Bạch như vết nhơ khó có thể tẩy đi trong cuộc đời mình, bởi vậy đối đứa con trai bỗng xuất hiện này vẫn luôn áp dụng chính là thái độ làm lơ; cho dù là đương gia lão thái gia mang Phong Thiếu Bạch lưu lạc bên ngoài về tới nhà họ Phong, đó cũng là không có nhàn rỗi mà lại đi phân thân bận tâm đứa cháu trai này.
Phong Thiếu Bạch liều mạng làm chính mình ngoan ngoãn nghe lời, liều mạng làm chính mình học tập cầm cờ đi trước, anh cho rằng chính mình cuối cùng có thể khiến cho cha và ông nội coi trọng, nhưng kết quả lại là, anh đưa chính mình tới một cái hoàn cảnh càng thêm nguy hiểm.
Chính thất phu nhân và con vợ cả làm sao mà sẽ mặc kệ một đứa con vợ lẽ ưu tú tồn tại như thế?
Lúc mười hai tuổi, Phong Thiếu Bạch đã từng bị Phong tam thiếu đẩy từ trên mái nhà xuống, nếu không phải Phong Thiếu Bạch mạng lớn, bị nhánh cây quẹt vài cái, giảm xóc lực độ rơi xuống, kỳ tích mà còn sống, chỉ sợ trên thế giới này đã sớm không có một người như Phong nhị thiếu vậy.
Nhưng cho dù sau khi việc này xảy ra, cũng không ai trách cứ Phong tam thiếu. Phong phu nhân càng là miệng trơn như lươn, ở trước mặt lão thái gia khắp nơi nói Phong Thiếu Bạch không đúng, nói anh bất hảo thành tánh, nói anh mang theo em trai lên sân thượng chơi bản thân chính là có lòng gây rối. Lão thái gia dù chưa hoàn toàn tin Phong phu nhân nói, nhưng vẫn là nghiêm khắc răn dạy Phong Thiếu Bạch còn ở trên giường bệnh một trận.
—— Trời mới biết, Phong Thiếu Bạch sở dĩ đến ngày đó lên trên mái nhà, cũng bất quá là bị Phong tam thiếu dẫn đi thôi. Anh đâu có thể nghĩ đến, Phong tam thiếu tuổi nhỏ như vậy, thế nhưng sẽ mang tâm tư độc ác đối với anh như vậy; anh đâu có thể nghĩ đến, nhà họ Phong hoa lệ phú quý như vậy, cư nhiên không chấp nhận được một đứa trẻ nho nhỏ như anh.
Đoạn thời gian mới trở lại nhà họ Phong kia, thành thời kỳ thiếu niên bóng đè của Phong Thiếu Bạch, trong một đoạn thời gian rất dài khi đêm khuya nằm mộng, đều sẽ đổ mồ hôi đầy người.
Phong Thiếu Bạch đột nhiên liền không thầy dạy cũng hiểu, từ đây không hề giả bộ ngoan ngoãn ngốc nghếch, lấy lòng bất luận kẻ nào trong ngôi nhà kia, ở bên ngoài đánh nhau hút thuốc uống rượu đi vũ trường, mọi thứ đều bắt đầu chơi tiếp, chuyện cùng thằng nhóc ở ngõ nhỏ lêu lổng không về nhà cũng càng ngày càng thường xuyên. Lão thái gia nhà họ Phong đối với anh là càng ngày càng thất vọng, mà đối với sự thay đổi như vậy, Phong phu nhân lại là vô cùng vừa lòng.
Phong Thiếu Bạch nhỏ yếu như vậy có thể bình an sống sót, ước chừng chính là vì nguyên nhân như vậy đi.
Đến nỗi Phong nhị thiếu đột nhiên chuyển biến, như quần chúng phỏng đoán giống nhau, đã tới kỳ phản nghịch của thiếu niên, hay là cùng lão thái gia phẫn hận nhắc mãi giống nhau, không thành châu báu hay không, cũng hoặc đó chỉ là thủ đoạn anh giữ được tính mạng, ước chừng chỉ có chính Phong Thiếu Bạch trong lòng rõ ràng.
Đương nhiên, tất cả thứ này, đều còn cấu không thành lý do Phong Thiếu Bạch hoài nghi nhà họ Phong độc thủ phía sau màn là muốn làm thương tổn Đoàn Khanh Nhiên.
Phong Thiếu Bạch sở dĩ xác định nhà họ Phong sẽ xuống tay với Đoàn Khanh Nhiên như vậy, là bởi vì khi anh 21 tuổi năm ấy đã xảy ra sự kiện kia.
Lúc ấy, Phong Thiếu Bạch đã đang lặng lẽ chuẩn bị chuyện đầu tư mở công ty giải trí, ngầm cũng cùng người hợp tác cùng nhau trải sẵn đường. Phong Thiếu Bạch đầu óc linh hoạt, quyết đoán quả cảm, dám nghĩ dám làm, cho dù là Đỗ Đào đại lão trong giới giải trí, đều đối với anh là xem với con mắt khác.
Đã có thể khi công ty sắp thành lập, Phong Thiếu Bạch thế nhưng bị bên phía đối tác kia lấy tội tiết lộ bí mật thương mại tố cáo lên tòa án, bị phán ba năm tù có thời hạn.
Đương nhiên, đây thật là lời nói vô căn cứ. Phong Thiếu Bạch vốn dĩ trăm phương nghìn kế nhiều năm như vậy, chính là tính toán bằng vào cái công ty này xoay người, từ đây không hề ở dưới sự áp bách của nhà họ Phong, anh lại làm sao mà sẽ đi hủy đi cái bục của mình đâu?
Kỳ thật, người hợp tác kia lấy ra chứng cứ thật là có rất nhiều lỗ hổng, chỉ cần Phong Thiếu Bạch hơi ra chút sức lực, cái vụ án kia nói không chừng là có thể được lật lại.
Nhưng mà, đúng lúc này, Phong tam thiếu tìm tới cửa.
Lúc ấy, vị thiếu gia cẩm y ngọc thực kia là nói như thế nào?
Hắn nói: “Anh hai, nghe nói anh có một cô thanh mai trúc mã, gọi là gì ta…… À, đúng rồi, Đoàn Khanh Nhiên. Có câu là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nhưng cô thanh mai này của anh hình như hoàn toàn không chịu cái định luật này ảnh hưởng đâu. Hình như năm nay mới vừa thi đậu đại học y khoa, là một học sinh xuất sắc đó. Tôi liền cân nhắc đi, cô ta nếu lại tiếp tục học lên, anh và cô ta chênh lệch liền sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ không lại nguyện ý để ý đến anh. Vì tốt cho anh, tôi quyết định tìm người khai trừ học tịch của cô ta, để cô ta từ nay về sau, chỉ có thể khăng khăng một mực đi theo anh. Anh nói tốt không?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lãng Mạn
- Chương 7: Vào tù, vào tù, bị hãm hại