Bước nhảy cũng không hoa lệ, thậm chí ở trong ý thức của người thường, loại vũ đạo tục tằng này cùng khúc nhạc dương cầm tao nhã cũng không phối hợp. Nhưng cố tình dáng múa của người phụ nữ ở trước mắt này, lại cùng khúc nhạc của Phong nhị thiếu, thật sự là cực kỳ hài hòa.
Trong làn điệu lưu chuyển, trong bước chân lên xuống, vừa ngước mắt, một nụ cười, đều là vô cùng ăn ý.
Thật lâu về sau, mọi người nhớ tới phu nhân của Phong nhị thiếu, cũng không quá nhớ rõ người phụ nữ này rốt cuộc lớn lên ra sao, trong ấn tượng, chỉ có một chiếc váy màu xám, ưu nhã mà cao quý, quật cường mà độc lập mà khiêu vũ.
*
Nhạc hết dừng múa, mọi người sửng sốt một hồi lâu. Chờ đến Phong Thiếu Bạch đi xuống đỡ Đoàn Khanh Nhiên, mọi người mới phản ứng lại đây, vỗ tay.
Chưa như ý của Phong Thiếu Quân, bởi vì Đoàn Khanh Nhiên xen vào, trong mắt mọi người lúc này cũng không có coi khinh, ngược lại tán thưởng nhiều hơn với đôi vợ chồng này.
Sau khi Phong Thiếu Bạch hướng bốn phía mỉm cười gật đầu đáp lễ, phủ thêm áo vest cho Đoàn Khanh Nhiên, dẫn cô lên trên lầu đi thay quần áo, trong miệng còn đang nhỏ giọng nói thầm: “Khiêu vũ thì khiêu vũ đi, sao mà em còn xé váy; xé thì xé đi, sao mà em còn lộ nhiều da thịt như vậy? Thật là hời cho cái đám sắc lang già này! Cái thằng ở bên kia…… Thế mà còn đang nhìn! Nguyền rủa nó, bị mù mắt……”
Đoàn Khanh Nhiên: “……” —— Thì ra ngài đang ‘phun tào’ ở chỗ này! Ngài còn có thể càng ấu trĩ hơn chút!
Đỗ Đào liền đi tới trước mặt, trên mặt cũng là giấu không được kinh ngạc, không thể tưởng tượng mà nói với Đoàn Khanh Nhiên: “Không nghĩ tới cô còn có chiêu thức đó! Cô không chỉ cầm dao giải phẫu lợi hại, cư nhiên còn là hạt giống tốt cho diễn viên múa. Lá gan càng là vô cùng lớn, nhìn cô xem, chấn động mọi người trong sảnh này đến sửng sốt luôn rồi.”
Phong Thiếu Bạch rất đắc ý, biểu tình so với chính mình được khen còn vui hơn: “Đó là dĩ nhiên, vợ tôi rất thông minh, từ nhỏ học cái gì đều rất nhanh. Anh biết không? Cô ấy chỉ cần trong một tuần ở trong một hoàn cảnh ngôn ngữ khác, là có thể học được ngoại ngữ đó rồi!”
Đỗ Đào tức khắc sinh ra một loại tâm lý âm u ghen ghét, đối với việc Phong Thiếu Bạch cao điệu khoe ra như thế càng thêm không quen nhìn: Nima anh cái tên ngốc nghe nói ngay cả tiếng Anh cũng nói không rành, thế mà có thể cưới được một cô vợ hiền huệ lại tài giỏi như vậy, thật là tu phúc đến mấy đời nha.
Vì thế, Đỗ lão đại rất chân thành mà đề nghị với Đoàn Khanh Nhiên: “Cô có tính đến việc đổi chồng hay không? Suy xét tôi đi. Tuy rằng tôi lớn hơn Phong Thiếu Bạch mấy tuổi, nhưng hơn ở gia cảnh trong sạch, không cha mẹ làm khó dễ, không chị em hãm hại, càng thêm không có ông nội đè ở trên đỉnh đầu không thở nổi. Làm Đỗ phu nhân, cô chính là ngoại trừ tôi ra, ở nhà họ Đỗ là lớn nhất. Thế nào, không tồi chứ?”
Đoàn Khanh Nhiên giống như nghiêm túc mà suy xét: “Nói như vậy, trái lại xác thật là một lựa chọn khá tốt. Chờ khi tôi chơi chán tên này rồi, liền tới tìm anh.”
Phong Thiếu Bạch: “……” —— Nè nè bọn họ coi anh là người chết sao? Thế mà nɠɵạı ŧìиɧ ngay trước mặt anh! Không không không, đây hoàn toàn không phải là vợ anh sai, sai chính là cái tên Đỗ Đào chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Vì thế, Phong nhị thiếu hung tợn mà giơ ngón giữa với Đỗ lão đại: “Đỗ Đào, anh dám đánh chủ ý với vợ tôi, tôi khiến cho Thế Tước mất công lỗ sạch vốn!”
Đỗ Đào đồng tình mà nhìn anh: “Nghe nói đó là anh một tay tạo dựng lên, tôi mệt, cũng chẳng khác nào anh sẽ hai bàn tay trắng.”
Phong Thiếu Bạch: “……”
Đỗ Đào lại đồng tình mà nhìn Đoàn Khanh Nhiên: “Ở cùng cái tên đầu óc đơn giản này, thật là vất vả cho cô rồi.”
Đoàn Khanh Nhiên gật đầu: “Tôi đã quen rồi.”
Đỗ Đào vỗ vỗ bả vai Phong Thiếu Bạch: “Lúc này tôi cũng không phải là đang giúp anh, tôi hoàn toàn là vì phu nhân tương lai của tôi……” Nói xong liền đi nhanh đến phía sau Phong Thiếu Bạch.
Phong Thiếu Bạch có chút khó hiểu, vừa quay đầu lại, liền thấy Phong Thiếu Quân cầm ly rượu xa xa mà bước lại đây. Nhìn vẻ mặt không thoải mái trên mặt hắn, là có thể đoán được tên này khẳng định là kế này không thành, lại muốn bày một kế khác, không chỉnh được Phong Thiếu Bạch anh nhất định là sẽ không bỏ qua.
Đỗ Đào đi tới, dùng cái ôm gấu ôm lấy Phong Thiếu Quân, như là anh em tốt mà câu lấy cổ của Phong tam thiếu, túm tam thiếu gia liền đi về hướng ngược lại, trong miệng còn đang ba hoa: “Như vậy tính lên, cậu ba à, hai ta cũng có khoảng thời gian không gặp nhau rồi. Hôm nay đúng lúc, tâm sự đi?”
—— Lúc này, thể trạng xã hội đen của Đỗ lão đại rốt cuộc phát huy ra hiệu lực vốn dĩ của nó. Dù cho Phong tam thiếu đã dùng hết sức, cố gắng muốn tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Đỗ Đào, cuối cùng cũng chỉ có thể bị Đỗ lão đại kéo đi ra bên ngoài. Hơn nữa, Đỗ lão đại xuống tay từ trước đến nay không biết nặng nhẹ, nhìn khuôn mặt đã biến thành màu gan heo kia của tam thiếu gia, chỉ sợ là cổ đã bị Đỗ Đào mạnh mẽ đè lại, bởi vậy bây giờ là thở ra nhiều hơn hít vào.
Phong Thiếu Bạch xa xa nhìn hành vi dã man của Đỗ Đào, khóe miệng co quắp, chạy nhanh liền nhân cơ hội mang Đoàn Khanh Nhiên lên lầu.
*
Tòa nhà này của nhà họ Phong, là một căn biệt thự nhỏ kiểu
u. Tầng 1 từ trước đến nay là phòng khách dùng để tổ chức tiệc, tầng 2 mới là nơi ở của người nhà họ Phong. Ngoại trừ lão thái gia nhà họ Phong thống nhất phân chia phòng cho mọi người, tầng 2 còn có một phòng khách nhỏ trang trí giản lược mà lại không mất vẻ hoa lệ.
Phong Thiếu Bạch và Đoàn Khanh Nhiên mới vừa đẩy cánh cửa ở cuối cầu thang ra, đã bị tình cảnh bên trong lóe mù hai mắt.
Trên sofa trong phòng khách, có một già một trẻ đang ngồi.
—— Không, chính xác mà nói thì, trên ghế chỉ có một ông lão đang ngồi. Bởi vì một đứa nhỏ khác, ngồi ở trên đùi ông lão kia.
Ông lão tóc bạc đầy đầu, lông mày khóe miệng, đều là vẻ nghiêm nghị, có thể thấy được ngày thường nhất định là một người ít khi nói cười. Chỉ là, lúc này, vẻ mặt ông lại có vài phần kỳ lạ.
—— Tựa hồ cố gắng muốn biểu hiện ra bộ dáng hòa ái dễ gần hiền từ, nhưng ước chừng là bình thường tỏ ra nghiêm nghị, cho nên biểu tình của một ông lão bình thường nhưng thật ra ông lại làm không được. Vì thế, vẻ mặt cứng đờ.
Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là đứa nhỏ kia thế mà chu cái miệng dơ dính đầy bơ kia liền đĩnh đạc mà thơm lên trên gương mặt của ông lão như vậy.
“Chụt” một tiếng, thanh thúy mà vang dội. Đoàn Khanh Nhiên cảm thấy thằng nhóc này thuần túy là muốn tìm máy lau miệng bằng thịt người.
—— Nhìn kìa, ông lão bị thằng nhóc kia nhìn thành công trét bơ lên mặt cảm thấy mỹ mãn cỡ nào nha!
Cái này cũng chưa tính gì. Thằng nhóc kia còn đang dùng giọng ngây ngô nói với ông lão: “Ông ơi, nhà ông cũng thật lớn, cơm cũng ăn rất ngon, đặc biệt là cháu có thể muốn ăn bao nhiêu, liền ăn bấy nhiêu.”
Ông lão đại khái là chưa từng có được hưởng thụ mối quan hệ gia đình thân thiết như vậy, được thằng nhóc thơm một cái, tức khắc cực kỳ vui vẻ, cũng không để ý người ở bên cạnh đưa khăn lông qua, cố gắng mềm giọng hỏi: “Chẳng lẽ bố mẹ cháu không cho cháu ăn sao?”
Thằng nhóc nghiêm túc mà nói với ông của bé: “Mẹ cháu kiếm tiền rất vất vả, còn phải nuôi bố cháu cái tên trai bao này nữa. Cháu phải hiểu chuyện, cháu phải tiết kiệm tiền cho mẹ cháu, không thể ăn nhiều.”
Phong Thiếu Bạch: “……”
Tác giả viết đến đây là không viết tiếp nữa nên mình đành phải drop bộ này thôi, chừng nào có chương mới thì mình sẽ lại edit tiếp. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện này và hy vọng mọi người hãy ủng hộ mình bằng cách nhấn “Like” cho mỗi chương truyện nha!!!