Phong Thiếu Quân cuối cùng là nghe hiểu được, người phụ nữ này trong lòng là nghẹn ra lửa đâu. Thì ra xác thật không phải ảo giác của hắn, Đoàn Khanh Nhiên thật là lời nói có ẩn ý.
Phong tam thiếu rốt cuộc cũng là hành tẩu trong giới, cho dù trong lòng bực bội vô cùng, trên mặt trái lại cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, hắn bày ra một gương mặt thật là tán đồng: “Pháp y Đoàn tức giận cũng là hẳn là, việc này là nên trách chị cả, là chị ấy tự mình chủ trương. Nhưng mà, chị ấy cũng là không có biện pháp. Ông nội rất là nhớ mong anh hai, cũng muốn gặp cháu dâu nữa, chị cả cũng gọi điện rất nhiều lần, anh hai lại luôn là cứ lảng tránh, không chịu mang pháp y Đoàn trở về gặp trưởng bối. Có câu tục ngữ là, ‘con dâu dù xấu, cũng vẫn phải gặp cha mẹ chồng’. Tuy rằng pháp y Đoàn lớn lên, chậc chậc, thật sự không được như mong muốn, các phương diện cũng xác thật đều không phù hợp tiêu chuẩn con dâu của nhà họ Phong tôi, nhưng cất giấu như vậy, lại tính cái chuyện gì đâu?”
Đoàn Khanh Nhiên, Phong Thiếu Bạch: “……”
—— Vị thiếu gia này quả nhiên là một kẻ không thích có hại, vừa mới mới bị Đoàn Khanh Nhiên mắng, chỉ trong chớp mắt, hắn liền bật trở lại, châm chọc ngược lại.
Phong tam thiếu báo xong thù, tinh thần vô cùng thoải mái dễ chịu, quay đầu nói với Phong Thiếu Bạch: “Anh hai à, em tới tìm anh là có việc đó. Anh nhìn đi, ông nội thật vất vả mời được thứ khách, nhưng bên trong dàn nhạc này người chơi đàn lại thật trùng hợp là, bị bệnh, vắng mặt. Em đã phái người đi tìm người thay thế bổ sung rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, vẫn là phải có người thay thế một chút. Cho nên, em liền nhớ tới anh hai. Em nhớ rõ khi còn nhỏ anh hai chơi dương cầm rất hay.”
Dù cho kỹ thuật diễn của Phong Thiếu Bạch đã sớm cực kỳ điêu luyện, luyện đến ảnh đế cấp bậc Oscar, nhưng lúc này lại vẫn là không được tự nhiên mà cứng đờ một chút.
Rốt cuộc trong lòng của mỗi người đều sẽ có một vết thương, sờ không được, chạm không tới, vừa chạm vào chính là tổn thương, nhéo chính là đau.
Mà vết thương này của Phong Thiếu Bạch, chính là dương cầm.
*
Phong Thiếu Bạch có một đôi tay thon dài mà lại linh động, đây là kế thừa từ mẹ ruột của anh.
Mẹ của Phong Thiếu Bạch là một nghệ sĩ dương cầm, năm đó ở Đế Đô cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới. Người đẹp như ngọc, người theo đuổi tất nhiên là rất nhiều.
Chỉ tiếc, đẹp thì đẹp đó, thế nhưng ánh mắt có chút không tốt, cuối cùng cư nhiên chọn thằng cha cặn bã này của Phong Thiếu Bạch.
Phong Thiếu Bạch từ nhỏ do mẹ nuôi nấng, mưa dầm thấm đất, hơn nữa thiên phú rất cao, lúc mười tuổi cũng đã là một cao thủ chơi dương cầm.
Lúc ấy, Phong Thiếu Bạch còn thường thường ở trong phòng học nhạc của trường học tiểu dùng chiếc mộc cầm cổ xưa có thể trưng bày trong viện bảo tàng đi tham gia triển lãm kia đàn tấu các loại khúc nhạc cho Đoàn Khanh Nhiên nghe. Đoàn Khanh Nhiên cảm thấy thanh âm kia, thật là mỹ diệu càng sâu sắc hơn cả tiếng trời.
Năm đó sau khi Phong Thiếu Bạch trở lại nhà họ Phong, cũng đã từng đánh đàn một lần. Chỉ là trải qua lần đó, thật sự thảm đến làm người có chút không dám nhớ lại.
Phong Thiếu Bạch nhớ rõ, lúc ấy, Phong phu nhân nghe xong khúc nhạc của anh, gương mặt vặn vẹo đến giống như mụ phù thủy ác độc nhất trong phim hoạt hình, liền đi lên liền tát anh thật nhiều bàn tay “bốp bốp bốp”, anh thậm chí nhớ không được con số cụ thể là bao nhiêu, anh chỉ biết mặt mình bị đánh sưng lên rốt cuộc khóc không ra tiếng Phong phu nhân mới chịu dừng tay. Mà cha Phong vẫn luôn đối với anh làm như không thấy, lúc này cư nhiên cũng có phản ứng.
—— Đương nhiên không phải quở trách Phong phu nhân. Hình tượng nho nhã của cha Phong mất hết, cầm dây mây nhỏ hung hăng đánh hai tay Phong Thiếu Bạch một giờ, Phong Thiếu Bạch đau đến chết lặng, còn tưởng rằng hai tay của mình phải bị phế bỏ như vậy.
Từ đây, Phong Thiếu Bạch nhớ kỹ, dương cầm, ở nhà họ Phong, là kiêng kị.
Người khác có lẽ có thể đàn, nhưng anh tuyệt không thể chạm vào.
Anh nhớ rõ bài lúc ấy anh đàn, đúng là bài mà mẹ anh yêu nhất kia.
—— 《Hôn lễ trong mơ》.