- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lãng Mạn
- Chương 11: Theo dõi, theo dõi, có manh mối
Lãng Mạn
Chương 11: Theo dõi, theo dõi, có manh mối
Người nhà của Đoàn Manh Manh, trước nay đều chỉ có một mình Đoàn Khanh Nhiên. Sau này Đoàn Khanh Nhiên và Phong Thiếu Bạch kết hôn, mới miễn cưỡng cho phép Phong Thiếu Bạch làm bố của Đoàn Manh Manh.
Trên đời này, đâu còn có những người khác sẽ đến đón Đoàn Manh Manh?
Lừa bán? Bắt cóc? Dương Khắc An chính là cái tên trốn ngục này, nếu buổi sáng là bị gã đυ.ng phải, như vậy gã vì báo thù, có thể tới tìm Đoàn Manh Manh xuống tay hay không?
Sắc mặt Đoàn Khanh Nhiên ẩn ẩn có chút trắng bệch, trong đầu trong lúc nhất thời hiện lên vô số loại khả năng.
Nhưng rất hiển nhiên, có người so với người làm mẹ như cô còn muốn sốt ruột hơn.
Phong Thiếu Bạch tức muốn hộc máu, trừng mắt chỉ vào bà dì gầy ốm yếu ớt kia liền la lên: “Các người làm sao mà không phụ trách nhiệm như vậy? Tùy tiện tới một người, các người để cho đứa trẻ đi cùng ông ta rồi? Tôi nói cho bà biết, nếu con trai tôi thiếu một sợi tóc, tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người ở đây không sống nổi ở Hoàng thành này!”
—— Đoàn Khanh Nhiên không chút nghi ngờ, nếu người đứng ở trước mặt không phải phụ nữ, Phong nhị thiếu không phải dùng ngón tay, mà là nắm tay.
Bà dì bị Phong Thiếu Bạch làm sợ hãi, khẽ nói: “Tôi có hỏi Manh Manh, chính là…… chính là bé nói người đàn ông kia xác thật là chú của bé, lại còn có bộ dáng rất mừng rỡ, cười đến rất vui vẻ mà……”
Phong Thiếu Bạch: “……” —— Không nên nha, con anh tuy rằng tuổi còn nhỏ chút, nhưng mà chỉ số thông minh kế thừa Đoàn Khanh Nhiên, rất lém lỉnh, sẽ không ngu ngốc đến chính mình đi cùng người xa lạ chứ?
Nhìn thấy bộ dáng Phong Thiếu Bạch lòng nóng như lửa đốt, Đoàn Khanh Nhiên ngược lại trở nên bình tĩnh.
Cô suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Người đàn ông kia có điểm gì đặc biệt không?”
Dì ấy nói: “Lúc ấy vừa đúng lúc nghỉ ngơi giữa tiết, tôi dẫn bọn nhỏ đến nhà vệ sinh, liền xa xa mà nhìn người đàn ông kia vài lần, vóc người rất cao lớn, bộ dáng không quá nhớ rõ, nhưng ăn mặc thật ra đặc biệt chỉnh tề, bộ dáng không giống người xấu……”
Phong Thiếu Bạch nghe được dì ấy ngay cả mặt của người đàn ông bắt cóc con trai mình đều không nhớ rõ, lại nổi giận, xen mồm: “Người xấu trên mặt chẳng lẽ còn đóng dấu sao? Nếu ăn mặc chỉnh tề là tiêu chuẩn bình luận phê phán người tốt xấu, vậy thế giới này đã sớm đại đồng(*). Bây giờ tôi thật hoài nghi đưa con tôi đến chỗ này của các người cho các người dạy dỗ là quyết định sai lầm! Chỉ bằng chỉ số thông minh này của các người, khẳng định là sẽ dạy hư con tôi!”
(*) Đại đồng (大同) là một tư tưởng từ thời cổ đại của Trung Quốc, nói đến một thế giới lý tưởng mà con người có thể đạt tới, thể hiện cho ước muốn về một xã hội tốt đẹp trong tương lai của con người. Được thể hiện cơ bản bằng việc người người yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, nhà nhà an cư lạc nghiệp, không có cách biệt, không có chiến tranh. Thế giới như vậy được gọi là “thế giới đại đồng”.
Chỉ số thông minh không thể hiểu được liền trúng đạn dì ấy bị mắng đến nước mắt đều sắp rơi xuống.
Đoàn Khanh Nhiên đá văng ra Phong nhị thiếu phát tác bệnh điên, lại bắt đầu cắn người khắp nơi: “Đừng ngắt lời! Cút sang một bên đi!” Lại hỏi dì ấy, “Còn có chỗ nào tương đối đặc thù không? Chẳng hạn như trên tay có xách theo túi hoặc là cái rương này nọ hay không?”
Dì ấy bỗng nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, trên tay ông ta cầm một chiếc bánh kem lớn hình vuông, là hộp đóng gói của cửa hàng bánh Quyển Quyển kia đối diện nhà trẻ chúng tôi.”
Đoàn Khanh Nhiên đối với bản tính của con trai nhà mình rất là hiểu biết, trong nháy mắt ra được kết luận: “Đoàn Manh Manh đâu có quen biết người đàn ông kia, thằng bé chỉ là hướng về phía chiếc bánh kem kia thôi.”
Phong Thiếu Bạch: “……” —— Quả nhiên là anh đã đánh giá cao chỉ số thông minh của con anh sao? Cái đồ tham ăn kia! Cư nhiên vì cái ăn, mà bán chính mình đi?!
*
Hai vợ chồng vội vàng lại chạy đến cửa hàng bánh ở đối diện, còn may là cửa hàng có lắp đặt camera, sau khi hai người nói rõ tình huống với chủ cửa hàng, chủ cửa hàng cũng rất nhiệt tình mà tìm đoạn băng đó, cho hai người xem.
Quả nhiên, từ giữa tìm được một nghi phạm, phù hợp với tình huống mà dì trong nhà trẻ đã miêu tả.
Người nọ ngũ quan bình thường, diện mạo bình thường, đặt ở trong biển người lập tức là có thể đủ bị chôn vùi đi, khó trách dì ấy không nhớ kỹ diện mạo của ông ta. Nhưng chính là người như vậy, thích hợp việc tham dự phạm tội này nhất.
—— Lớn lên quá xuất chúng ngược lại dễ thu hút ánh mắt, sau khi sự việc xảy ra, khó thoát khỏi.
Phong Thiếu Bạch liên hệ phim truyền hình, lại bắt đầu tự mình não bổ, vì thế càng ngày càng khẩn trương.
Đoàn Khanh Nhiên nhưng thật ra tức khắc nhẹ nhàng thở ra: Chỉ cần không phải tên Dương Khắc An sát nhân biếи ŧɦái kia, Đoàn Manh Manh tạm thời liền sẽ không có nguy hiểm.
Đoàn Khanh Nhiên chỉ huy Phong nhị thiếu đi in ra hình ảnh của người đàn ông kia, mang hình của người nọ đến cục cảnh sát tìm Kỷ Lương.
Phong Thiếu Bạch túm chặt lấy cô, cau mày nói: “Vợ ơi, cả đêm em đã không ngủ rồi, quá mệt mỏi. Em đi về trước nghỉ ngơi đi, chuyện tìm Manh Manh, cứ giao cho anh. Em cứ yên tâm, chờ khi em ngủ dậy, anh nhất định đã mang con trai anh lông tóc không tổn hao gì mà về nhà rồi.”
Đoàn Khanh Nhiên không tin tưởng anh: “Anh có thể làm cái gì? Buông tôi ra, tôi phải về trong cục tra tư liệu của người này. Trễ một giây đồng hồ, Đoàn Manh Manh liền nguy hiểm thêm một phần. Anh biết Đoàn Manh Manh có ý nghĩa gì với tôi không? Thằng bé không thể xảy ra chuyện được.”
Phong Thiếu Bạch đột nhiên buồn lòng. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, tuy rằng anh lần nữa lảng tránh, nhưng mà sự thật chính là sự thật, trốn như thế nào cũng trốn không được.
Phong Thiếu Bạch nghĩ, ở trong lòng Đoàn Khanh Nhiên, quả nhiên, Đoàn Manh Manh mới là xếp hạng thứ nhất.
Mà anh, rốt cuộc có được Đoàn Khanh Nhiên đặt ở trong lòng hay không, đây vẫn là cái không biết bao nhiêu.
Hoặc là, cho dù Đoàn Khanh Nhiên gả cho anh, cũng chỉ là đang báo ân mà thôi?
Vấn đề này, Phong Thiếu Bạch không dám nghĩ. Vì thế, chính mình lại rụt đầu lảng tránh nó đi.
Từ khi kết hôn tới nay, Phong Thiếu Bạch liền chưa từng làm trái ý Đoàn Khanh Nhiên, bất kỳ việc gì từ trước đến nay là Đoàn Khanh Nhiên nói một, Phong Thiếu Bạch anh tuyệt không dám nói hai. Cho dù Đoàn Khanh Nhiên vì thời gian làm việc mà vắng vẻ anh, anh cũng nhịn xuống, chỉ coi đây là sự khảo nghiệm ngọt ngào.
Nhưng lần này, Phong Thiếu Bạch lại là cương mặt kéo Đoàn Khanh Nhiên, cực kỳ mạnh mẽ mà nhét cô vào trong xe.
Sức lực mạnh mẽ, Đoàn Khanh Nhiên làm sao cũng đều tránh thoát không được.
Đoàn Khanh Nhiên đang muốn nổi nóng, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy sắc mặt Phong Thiếu Bạch không đúng. Vì thế, lời đến miệng cuối cùng vẫn là nuốt trở vào.
Sau khi Phong Thiếu Bạch lên xe, phân phó tài xế lái xe về nhà. Sau đó liền bắt đầu gọi điện thoại: Sân bay, bến xe, ga tàu hỏa, bến phà —— không bỏ sót một cái, tìm được các người phụ trách tất cả đều thông báo, lại dùng điện thoại của Đoàn Khanh Nhiên gửi hình ảnh của người đàn ông kia qua, ở trong thời gian rất ngắn, không cần cảnh sát xuất động, cư nhiên liền hình thành một tấm lưới phong tỏa, bảo đảm người đàn ông kia không mang Đoàn Manh Manh ra được Đế Đô.
Đoàn Khanh Nhiên nhìn đường cong sườn mặt cứng cáp của Phong nhị thiếu, đột nhiên liền cảm thấy tên Phong Thiếu Bạch không có cợt nhả này có chút xa lạ.
Phong Thiếu Bạch cúi đầu, nhíu chặt mày, nhìn bức ảnh kia, trong miệng lầm bầm lầu bầu: “Lạ ghê…… Sao mà càng nhìn mặt người này càng thấy quen vậy…… Giống như ở đâu gặp qua rồi?”
Xoay mặt, liền nhìn thấy Đoàn Khanh Nhiên đang không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm chính mình. Ánh mắt kia, vô cùng phức tạp, giống như mới vừa quen biết anh vậy.
Phong Thiếu Bạch đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khẩn trương mà thừa nhận sai lầm: “Vợ ơi, mới vừa rồi không làm em đau chứ? Anh cũng là lo lắng thân thể em mệt mỏi, sốt ruột……” Dừng một chút, lại nói, “Nếu em vẫn là không yên tâm, vậy bây giờ chúng ta liền quay đầu đến cục tìm cảnh sát Kỷ?”
Đoàn Khanh Nhiên cả người dựa vào trên lưng ghế, nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đúng thật có hơi mệt, tôi trở về nghỉ ngơi. Hy vọng khi mở mắt ra, Đoàn Manh Manh có thể xuất hiện.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lãng Mạn
- Chương 11: Theo dõi, theo dõi, có manh mối