Đoàn Khanh Nhiên nghĩ, Phong Thiếu Bạch ở bệnh viện tuy rằng có chút nói không lựa lời, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, xác thật cô là do anh tiêu tiền nuôi lớn không sai.
Sau khi mẹ cô chết, Đoàn Khanh Nhiên sống nhờ ở trong nhà một người thân thích. Rốt cuộc là ăn nhờ ở đậu, Đoàn Khanh Nhiên ở nơi đó trải qua cũng không như ý, chỉ mới năm tuổi, giặt đồ nấu cơm vẩy nước quét nhà, mọi thứ đều phải làm. Làm được không tốt, tự nhiên là không tránh được trách phạt một trận.
Nhưng mà cũng không thể trách người thân thích kia, bản thân nhà bọn họ điều kiện cũng không được tốt lắm, trong nhà còn có vài đứa trẻ cần nuôi, thật sự không có tinh lực, không có tài lực lại nuôi nhiều thêm một đứa, chỉ có thể dùng Đoàn Khanh Nhiên năm tuổi coi như sức lao động.
Phong Thiếu Bạch tuy rằng ở cách xa nhà Đoàn Khanh Nhiên, nhưng vẫn là mỗi ngày kiên trì không ngừng đến đường số 11 chạy đến ngoài mười mấy dặm đi tìm cô chơi, tự nhiên vẫn là mang theo đồ ăn vặt của anh tiết kiệm được từ trong miệng mình.
Đi vài lần, Phong Thiếu Bạch ước chừng liền xem hiểu rõ tình cảnh của Đoàn Khanh Nhiên. Rốt cuộc anh là con cháu nhà quan, đầu óc linh hoạt vô cùng, tuổi còn nhỏ liền hiểu được một ít đạo lý đối nhân xử thế. Vì thế, lúc lại đến, liền lại mang theo nhiều một vài món đồ chơi chính mình mua từ trong thành phố, chia cho đứa con nhà kia chơi.
Lúc ấy, mẹ Phong đã làm cô giáo dạy âm nhạc của trường tiểu học trong thôn, ngày tháng đó tự nhiên không giống lúc mới tới khổ sở như vậy. Người miền quê rất là kính trọng người làm công tác văn hoá, đặc biệt là đối với mẹ Phong xinh đẹp, có được khí chất hoàn toàn khác biệt với mảnh đất đen này như vậy ôm ấp một loại sùng bái khó có thể miêu tả. Làm công tử đáng yêu của nhà họ Phong, mọi người tự nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích vô cùng.
Người như vậy, cư nhiên nguyện ý lui tới với nhà mình, thậm chí còn tặng cho bọn nhỏ nhiều đồ cao cấp trong thành phố như vậy, nhà thân thích kia tự nhiên là vui mừng ra mặt.
Con cái nhà kia cũng rất vui, được bất kỳ một món đồ chơi nào của Phong thiếu gia, bọn chúng đều có thể khoe khoang với đám bạn đã nhiều năm.
Bọn họ tự nhiên biết, đây hết thảy, đều là bởi vì Đoàn Khanh Nhiên.
Vì thế, Đoàn Khanh Nhiên bởi vì kế hoạch tỉ mỉ của Phong Thiếu Bạch, rốt cuộc có thể được đến nhà thân thích ôn hòa đối đãi.
Đoàn Khanh Nhiên nhớ rõ, Phong Thiếu Bạch vì có thể để cho cô được học tiểu học, cư nhiên trộm mang nồi cơm điện mới trong nhà mình ra đưa cho người thân thích kia của cô. Mẹ Phong vì việc này tức giận đến mấy ngày không chịu nói một lời với Phong Thiếu Bạch.
Đoàn Khanh Nhiên nghĩ, cùng với nói là vị thân thích kia nuôi lớn cô, chi bằng nói là Phong Thiếu Bạch nuôi lớn cô.
*
Đoàn Khanh Nhiên thực hiện lời hứa, mang “tiểu bạch kiểm” đến trung tâm thương mại, mua một chiếc điện thoại Nokia giá rẻ, sau đó một bộ dáng hào phóng, ném cho Phong Thiếu Bạch: “Nè! Lúc này cần phải yêu quý nó nha. Tuy rằng tôi nuôi nổi anh, nhưng cũng không chịu nổi anh phá của như vậy.”
Đồng chí nhà giàu mới nổi yên lặng mà nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màn hình xanh kia một phút, thống khổ nhăn mặt: Khi anh nghèo túng nhất cũng chưa từng dùng điện thoại đơn sơ như vậy được không?
—— Không không không, rốt cuộc là ai đang phá của? Chiếc iPhone 6 anh mới vừa mua hình như là bị vợ anh quăng đi mà?
Tuy rằng trong lòng phun tào như thế, nhưng Phong nhị thiếu ngay sau đó lại là mừng rỡ như điên: “Vợ ơi, đây là lần đầu tiên em tặng đồ cho anh đó. Đây kỳ thật có thể xem như tín vật đính ước, đúng không?” Nói xong liền thật cẩn thận mà giấu kỹ điện thoại trong người.
Đoàn Khanh Nhiên mặt không có biểu tình mà nói cho anh: “Không. Đây chỉ có thể là vật chứng minh tôi đang bao nuôi anh.”
Phong Thiếu Bạch: “……”
*
Lăn lộn một buổi sáng, Phong Thiếu Bạch rốt cuộc nghĩ đến muốn gọi điện thoại đến công ty nói chuẩn bị một chút hành trình của mình.
Sau khi dò hỏi thư ký, biết được hôm nay không có chuyện quan trọng gì, Phong Thiếu Bạch đơn giản cả buổi chiều cũng không ra khỏi nhà, làm ông chủ gia đình một ngày.
Vừa lúc cũng sắp đến buổi trưa, hai vợ chồng quyết định đến nhà trẻ đón Đoàn Manh Manh, ăn bữa cơm trưa một nhà ba người đã lâu không ăn.
Chờ khi tới nhà trẻ, dì lại nói cho bọn họ: “Một giờ trước, có một người đàn ông tự xưng là người nhà của Manh Manh đón bé đi rồi.”