Chương 71

Thẩm Nam vẫn khó tin như cũ mà nhìn cô, nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của cô.

Anh ngây người.

Chu Túy Túy bật cười, chớp chớp mắt trêu chọc nói: "Sao nào, đội trưởng Thẩm không tin tưởng năng lực của bản thân?"

Thẩm Nam nghẹn lời, vỗ đầu cô nói: "Nói chuyện đàng hoàng, chú ý thai giáo."

* Thai giáo(胎教 ): giáo dục thai nhi

Lúc này đã nói thai giáo rồi? Cũng quá nhanh rồi đi.

Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thẩm Nam, cô lại cảm thấy rất thần kỳ, nhịn không được cong môi cười, nhìn anh: "Được được được, chú ý thai giáo."

Thẩm Nam thấp giọng trả lời một tiếng, nhưng vẫn là có chút không dám tin tưởng, qua một hồi, anh sờ lên bụng của Chu Túy Túy, nhẹ giọng hỏi: "Kiểm tra chưa? Chúng ta đi kiểm tra thử, bao lâu rồi, đứa bé có khỏe mạnh không, thân thể của em thế nào. . . . . ." Trong nháy mắt, Thẩm Nam liền có một rổ câu hỏi, làm cho Chu Túy Túy bất ngờ không kịp phòng bị, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Cô dở khóc dở cười lắc đầu nói: "Khỏe mạnh, còn lại tạm thời vẫn chưa biết."

Thẩm Nam đáp một tiếng, duỗi tay ôm chặt lấy cô, đột nhiên thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."

Cảm ơn một người yêu tự do, không chịu bó buộc như cô, lại nguyện ý cùng chính mình kết hôn, thậm chí nguyện sinh con cho anh. Tuy rằng anh biết Chu Túy Túy thích trẻ con, nhưng cũng biết mang thai rất cực khổ, cho nên trên phương diện này nếu như Chu Túy Túy không nhắc đến, Thẩm Nam cũng chưa bao giờ sẽ chủ động yêu cầu cô sinh con.

Ở phương diện này, tất cả anh đều tôn trọng quyết định của Chu Túy Túy.

Hai người đối mắt nhìn nhau cười, Chu Túy Túy nhẹ giọng nói: "Không cần khách sáo."

Cô thích trẻ em, muốn có một đứa bé của mình và Thẩm Nam, cho dù lớn lên giống ai, đều là bảo bối của bọn họ là đủ rồi. Chu Túy Túy suy nghĩ, mặc dù cô là một người không có lòng nhẫn nại, nhưng đối với đứa con của chính mình, cô nhất định sẽ dùng một trăm phần trăm kiên nhẫn dạy dỗ, làm bạn cùng nó, cho nó tình yêu mà nó muốn nhất.

Hai người ôm nhau hồi lâu, chờ Thẩm Nam thật sự xác định xong cơ thể cô khỏe mạnh, lúc này mới yên tâm.

Sau đó đội trưởng Thẩm liền bắt đầu lên baidu, tìm kiếm dò hỏi những việc liên quan tới phụ nữ mang thai, những thứ cần chú ý, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn.

Nhắc đến cái này, Thẩm Nam kinh ngạc nhìn cô: "Cô bé phát hiện ra?"

Chu Túy Túy gật đầu, cười nói: "Thần kỳ không, cô bé không để em ăn sơn tra."

Cô giải thích nói: "Bởi vì bọn họ ở nơi này thật ra rất nhiều người không quá chú ý đến thức ăn, nghe nói mẹ của cô bé chính là. . . . . . lúc mang thai em trai ăn rất nhiều sơn tra, sau đó không may sinh non rồi, vì thế cô bé từ đó về sau liền nhớ kỹ sơn tra, hôm nay lúc em muốn ăn sơn tra cô bé kiên trì không cho em ăn, em còn cho rằng là em ấy muốn ăn."

Không ngờ rằng đứa bé mới bảy tám tuổi đã sớm hiểu chuyện như vậy rồi, không cho ăn người khác ăn những thứ sẽ có hại.

Nghĩ đến đây, Chu Túy Túy liền có chút cảm thán.

Thẩm Nam sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Vậy ngày mai chúng ta đi cảm ơn cô bé."

"Vâng."

Hai người thương lượng xong.

Qua một hồi, Chu Túy Túy cười hỏi: "Anh không nói một tiếng với ông nội sao?"

"Không nói." Thẩm Nam suy nghĩ: "Chúng ta vẫn còn một tuần nữa là trở về rồi, bây giờ nói ra đoán chừng ngày nào cũng gọi điện qua đây hỏi thăm, suy cho cùng điều kiện ở đây rất khó khăn, anh lo em sẽ phiền."

Chu Túy Túy vẫn luôn không thích ứng phó người khác, nhưng nếu như là trưởng bối, cô mặc dù có không thích cũng sẽ cư xử lễ phép mà trả lời. Anh lo lắng mẹ Thẩm sẽ không ngừng truy hỏi, ông nội Thẩm cũng sẽ gọi điện sang, cho nên muốn giấu trước đi, sau khi trở về liền nói cho bọn họ đầu tiên.

Nghe vậy, Chu Túy Túy cười: "Vẫn là anh hiểu em."

Cô cũng nghĩ như vậy.

Thẩm Nam cong môi, cúi đầu hôn cô một ngụm: "Ừm, mệt không?"

"Không mệt." Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Lúc này mới bao lâu nha."

Thẩm Nam: ". . . . . ."

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm ba, luôn có chút luống cuống tay chân, cái gì cũng sợ bản thân chăm sóc không tới, sợ mình chăm sóc không tốt Chu Túy Túy.

Sớm ngày hôm sau, Thẩm Nam ra ngoài huấn luyện trước, lúc trở về còn đặc biệt đem bún nóng hầm hập về cho Chu Túy Túy, là anh tự tay xuống nhà bếp làm cho cô, điều kiện ở đây khó khăn, muốn ăn một lần không dễ dàng, nhưng hôm qua trước khi ngủ Chu Túy Túy nói muốn ăn, Thẩm Nam cũng không biết kiếm được từ nơi nào.

Không thể không nói, Chu Túy Túy sau khi ăn no xong vẫn là rất vui vẻ.

Tiếp đó vài ngày, hai người đi thăm nhà của cô bé, nhân tiện còn thăm những nơi còn chưa có hoạt động xuân ấm áp.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, bọn họ đến nơi này sắp được ba tháng rồi, còn dư lại ngày cuối cùng, liền phải về nhà.

Chu Túy Túy thích nơi này, ban đầu lúc biết Thẩm Nam đóng quân ở nơi này liền thích, lúc ấy tràn ngập thích thú muốn đến nơi này, lại về sau, khi nghe anh nói nơi xinh đẹp này, càng muốn đến, thậm chí muốn đến trải nghiệm, đến bây giờ, sau khi thật sự đến đây, sau khi nhìn qua, trải nghiệm qua, Chu Túy Túy tin tưởng, bản thân là thật sự yêu nơi này.

Trời xanh tuyết trắng cùng với ánh nắng, còn có những quân nhân đang đóng quân ở đây, người dân bản địa, từng gốc cây ngọn cỏ, núi cao cùng với tất cả của nơi này.

Biệt ly, luôn có nhiều lưu luyến.

Trong đêm trước ngày rời đi, mọi người còn đặc biệt tụ tập lại ăn với hai người họ một bữa cơm.

Chu Túy Túy không chịu được sự chia tay như vậy, cô duỗi tay ôm lấy Lưu Mai, nhẹ giọng nói: "Trở về thì tìm em."

"Được." Lưu Mai cười: "Sẽ mà."

Cô muốn ở lại đây ăn tết với Trần Quân, cho nên khoảng một tháng nữa mới trở về, đến đây một chuyến không dễ dàng, Lưu Mai muốn ở lại lâu một chút.

Hai người nhìn nhau cười.

Đến ngày rời đi, bởi vì Thẩm Nam không thích chia tay, người trong đội từng người cũng có việc bận rộn, cho nên vẫn là Hà Chính đưa bọn họ đi, một đường đi đi dừng dừng, thời gian rất lâu mới tới sân bay. Lúc tới được sân bay, đã là ngày hôm sau rồi, Chu Túy Túy càng ngày càng mệt mỏi muốn ngủ, sau khi xuống xe chào tạm biệt Hà Chính, rồi sau đó được Thẩm Nam ôm lấy đi làm thủ tục đăng ký, một đường ngủ về nhà.

*

Sau khi xuống máy bay, Chu Túy Túy nhất thời vẫn còn có chút khó thích ứng thời tiết ở nhà, cô mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ, tối tăm không có ánh sáng, cũng không có tuyết trắng, chính là một thời tiết rất bình thường.

Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa, Thẩm Nam bật cười, cúi đầu nhìn cô: "Còn buồn ngủ không?"

Chu Túy Túy lắc đầu: "Nhớ bọn họ rồi."

Nhớ những người dễ thương ở đó.

Thẩm Nam thấp giọng đáp lại một tiếng: "Lần sau có thời gian, chúng ta lại trở lại."

"Vâng."

Hai người đối mắt nhìn nhau cười, ước hẹn.

Lục Gia Tu đi đến đón hai người, lúc nhìn thấy bọn họ cười lên: "Cuối cùng cũng trở về rồi, lâu rồi không gặp."

Chu Túy Túy cười: "Lâu rồi không gặp, phiền anh rồi."

Lục Gia Tu nhướng mày: "Không phiền chút nào, vì chị dâu phục vụ nên mà."

Chu Túy Túy: ". . . . . ."

Thẩm Nam liếc anh ta: "Đừng trêu chọc vợ tôi."

Lục Gia Tu: ". . . . . . Vua ghen tuông."

Anh ta cũng chỉ nói giỡn thôi mà.

Thẩm Nam lạnh lùng hừ một tiếng, đem hành lý đưa cho anh ta: "Cầm hành lý đi."

Lục Gia Tu: "Cậu thì sao."

Thẩm Nam cầm lấy túi xách của Chu Túy Túy, dắt tay cô nhìn Lục Gia Tu: "Chó độc thân không có quyền nói chuyện!"

Lục Gia Tu: ". . . . . ."

Anh ta thật sự tủi thân nha.

Chó độc thân thì không có nhân quyền sao! Tuy nói như vậy, Lục Gia Tu vẫn tận chức tận trách đẩy hành lý của hai người ra bãi đổ xe.

Sau khi lên xe, Lục Gia Tu nhìn bọn họ: "Trở về đâu?"

Chu Túy Túy suy nghĩ nói: "Trở lại bên đại viện đi, bọn tôi cũng 3 tháng không trở về, ông nội nhất định nhớ bọn tôi rồi."

Lục Gia Tu ôi chao một tiếng: "Này cũng đúng thật, lúc tôi đến đón hai người còn nhận điện thoại của dì Thẩm, bảo tôi khuyên hai người về nhà ở, còn dư không tới 5 ngày là ăn tết rồi, ông nội luôn muốn ở chung với hai người nhiều hơn một chút."

Lão nhân gia hay nói câu không hay là đón năm mới cùng ông qua một năm liền được một năm, cũng không biết về sau còn có bao lâu.

Giống như qua một năm liền ít đi một năm, đối với người già mà nói, con cháu ở bên cạnh rất quan trọng, càng huống chi Thẩm Nam cùng Chu Túy Túy một năm đến cũng không có mấy ngày ở nhà, cho nên bây giờ hi vọng bọn họ có thể về nhà.

Chu Túy Túy bật cười: "Tôi biết, cũng còn vài ngày, chúng tôi năm nay ăn tết ở nhà cùng ba mẹ và ông."

Lục Gia Tu liếc nhìn Thẩm Nam không nói chuyện, gật đầu: "Lần đầu tiên cùng nhau ăn tết, đến lúc đó chúng tôi đến chúc tết."

Đây cũng là thật, bọn họ kết hôn ba năm, đây mới là lần đầu tiên cùng nhau ăn tết.

Nghĩ vậy, Chu Túy Túy cười thành tiếng, nhìn Thẩm Nam: "Đội trưởng Thẩm."

Thẩm Nam liếc nhìn cô, nhéo tay cô cười: "Làm sao vậy."

Chu Túy Túy cong môi cười: "Không có gì, chỉ là có chút tiếc nuối."

Nhưng chút tiếc nuối này cũng là một loại đẹp đẽ, đối với hai người bọn họ mà nói, tiếc nuối này sẽ làm cho những ngày tháng sau này của bọn họ, càng thêm quý trọng lẫn nhau, càng thêm quý trọng từng ngày từng phút ở bên nhau, cho nên tiếc nuối cũng không có gì không tốt.

Tiếc nuối chung quy là thứ không cách nào thực hiện mà tạo thành, cho nên cũng không cần quá nhiều oán trách quá khứ.

Thẩm Nam cầm lấy tay cô, nắm chặt lấy, trầm thấp đáp một tiếng.

Anh hiểu được ý mà Chu Túy Túy muốn nói, thật ra anh cũng nghĩ như vậy.

Lục Gia Tu liếc nhìn hai người show ân ái. Lắc đầu thở dài: "Tôi cũng muốn tìm bạn gái rồi."

Chu Túy Túy bật cười: "Tìm đi, Lục Gia Tu anh còn lo lắng không tìm được bạn gái sao?"

Thẩm Nam cười nhạo nói: "Cậu ta đi làm mục kén rể, nhất định sẽ có nhiều người đến báo danh."

Lục Gia Tu: "Rốt cuộc tôi đã đắc tội với hai người khi nào, hai người lại đối xử với tôi như vậy."

Thẩm Nam nhướng mày: "Ồ, tôi còn có thể cùng dì nói một tiếng, để dì giới thiệu nhiều bạn gái cho cậu."

? ? ?

Lục Gia Tu nói không lại hai người, dứt khoát câm miệng.

Sau khi đưa hai người về nhà, Lục Gia Tu cười nói: "Tôi còn có chút việc, về công ty một chuyến, mấy ngày sau qua đây."

"Ừm."

Sau khi Lục Gia Tu rời đi, hai người đẩy hành lý tiến vào đại viện, lính gác ở cửa lúc nhìn thấy Thẩm Nam liền lớn giọng nói một câu: "Anh Thẩm trở lại rồi!"

Thẩm Nam khẽ cười: "Về rồi."

"Chị dâu lâu lắm không gặp."

Chu Túy Túy cười, cong môi: "Lâu rồi không gặp."

Được rồi, thật ra quân nhân mỗi nơi cô đều thích, bọn họ đều quá dễ thương.

Thẩm Nam liếc nhìn cô, cười: "Đi thôi."

"Vâng."

*

Hai người vừa mới đến cửa, liền nhìn thấy mẹ Thẩm.

Mắt mẹ Thẩm sáng lên, hô to một tiếng: "Ông ơi, cháu trai cùng cháu dâu của ba về rồi!"

Chu Túy Túy : ". . . . . ."

Thẩm Nam : ". . . . . ."

Hai người rất bất đắc dĩ.

Mẹ Thẩm ồ một tiếng: "Túy Túy, đồ nặng hay không, để mẹ cầm cho." Bà nhìn Chu Túy Túy, đón lấy nói: "Để mẹ xem thử mấy tháng này có ốm hay không."

Bà đánh giá Chu Túy Túy một hồi xong, sờ cằm nói: "Ốm ra rồi, có phải thằng nhóc thối này không chăm sóc tốt cho con không?"

Chu Túy Túy bật cười: "Mẹ, không có ạ."

Cô còn đặc biệt xoay một vòng trước mặt mẹ Thẩm, chớp chớp mắt nói: "Con mập lên một chút mà, ở đó ăn rất tốt."

Mẹ Thẩm nghẹn lời, một mặt hoài nghi nhìn cô: "Con chắc chắn ở đó ăn rất tốt?"

Đừng lừa gạt tình cảm của bà, tốt xấu gì bà cũng là người từng đi qua biên thùy. Ba Thẩm lúc còn trẻ cũng bị điều công tác đến đó, mẹ Thẩm đi thăm ông một lần, ở lại ba ngày liền trở về, lúc vừa đi vừa về cũng không chỉ có ba ngày đó.

Năm đó bà phản ứng cao nguyên quá nghiêm trọng, hoàn toàn chịu không nổi, ảo não liền trở về.

Chu Túy Túy: ". . . . . ."

Cái này chắc là . . . . . thể chất mỗi người đi.

Thẩm Nam ở một bên vuốt ấn đường, nhìn mẹ Thẩm: "Mẹ, mẹ dù sao cũng để tụi con bỏ hành lý xuống trước đã."

Mẹ Thẩm liếc nhìn anh: "Túy Túy cũng không có cầm hành lý, tự con không biết đi đặt xuống?" Bà lầu bầu: "Đã lớn như vậy rồi, cất hành lý còn phải nói với mẹ."

Thẩm Nam: "???"

Không phải chỉ có ba tháng không gặp mà thôi, sao mẹ anh lại không nói lý lẽ như vậy rồi, so với trước khi đi càng nghiêm trọng.

Thẩm Nam luôn cảm thấy có thể mình không phải là con ruột, mà là được nhặt về.

Chu Túy Túy ở bên cạnh cười, thật sự có chút nhịn không được.

"Anh đi cất hành lý trước đi."

Thẩm Nam:". . . . . ."

Được rồi, một nhà toàn là khẩu xà tâm phật. Anh cũng không muốn so đo cùng mấy người này.

Chu Túy Túy bị mẹ Thẩm kéo lại nói chuyện, hỏi không ít tình hình biên thùy, mà Thẩm Nam lại im lặng xách hành lý trở về phòng sắp xếp, ông nội Thẩm tự nhiên cũng ở lại dưới lầu nghe, ông rất tò mò về những thứ này, cũng quan tâm Thẩm Nam với Chu Túy Túy, chỉ là không biểu đạt ra ngoài mà thôi.

Lão nhân gia khó tính mà dễ thương.

Chu Túy Túy không gì là không nói, hai người hỏi gì sẽ trả lời, không hỏi cũng sẽ cùng bọn họ nói, thoáng một buổi trưa chọc hai người vui vẻ.

Bọn họ bình an trở về là tốt.

Lúc Thẩm Nam từ trên lầu đi xuống, ba người đang nói chuyện vui vẻ.

Anh chau mày, nhìn mẹ Thẩm: "Mẹ, Xuy Xuy đói rồi."

Mẹ Thẩm ghét bỏ liếc nhìn anh: "Là con đói rồi chứ gì."

Thẩm Nam : ". . . . . . Con không có."

Anh nhìn vợ mình: "Còn chưa đói sao?"

Chu Túy Túy thành thật gật đầu: "Còn tốt, em không đói."

Mẹ Thẩm hừ một tiếng, càng ghét bỏ nhìn anh: "Con xem tật xấu gì của con, muốn ăn cơm ta nấu thì trực tiếp nói, đừng lấy cớ nói vợ con đói rồi." Nói xong, bà đứng dậy đi nhà bếp, vừa đi vừa hỏi: "Khẩu thị tâm phi, giống y ba con."

Thẩm Nam : ". . . . . ."

Không phải anh vừa mới về sao, không nhận được chăm sóc ấm áp của gia đình thì thôi đi, còn bị ghét bỏ khắp nơi ???

Chu Túy Túy nhìn vẻ mặt của Thẩm Nam, nhịn không được cười: "Nhanh lại đây, ngồi xuống cùng ông nội nói chuyện."

Thẩm Nam ừm một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Mệt không?"

Chu Túy Túy gật đầu: “Có chút."

"Đi ngủ một chút không?" Thẩm Nam nhìn cô: "Đồ ngủ lấy ra cho em rồi."

Chu Túy Túy ánh mắt sáng lên, vội vàng không ngừng nói: "Vậy em đi tắm trước."

"Đi."

Sau khi nói chuyện ông nội Thẩm, Chu Túy Túy lên lầu tắm rửa, mà Thẩm Nam vẫn ở dưới lầu bị đủ loại ghét bỏ như cũ, tóm lại có con dâu rồi, sau khi nói chuyện con dâu xong, mẹ Thẩm đã không cần con trai rồi.

Thật ra Chu Túy Túy vẫn còn có chút buồn ngủ, tuy rằng một đường trở về, nhưng trên máy bay và trên xe đều ngủ, tóm lại vẫn có chút không thoải mái, lại hai ngày không tắm rửa, thật sự cảm thấy bản thân chỗ nào cũng không thoải mái, Thẩm Nam hiểu cô nhất, biết cô trên phương diện này có chút bệnh sạch sẽ nhẹ, cho nên để cô đi tắm trước.

Đủ loại quan tâm đều ghi ở trong lòng.

Lúc Chu Túy Túy tắm xong xuống lầu, mẹ Thẩm vừa vặn nấu cho hai người hai bát mì, ngụ ý mỳ bình an, biểu thị bọn họ bình an về nhà rồi.

Mẹ Thẩm ở mặt này còn có chút mê tín.

Chu Túy Túy ăn, không nhịn được khen: "Ngon lắm ạ."

Mẹ Thẩm cười: "Thật sao?"

"Thật sự." Chu Túy Túy mặt mày cong cong nhìn mẹ Thẩm nói: "Lâu rồi con chưa ăn mì ngon như vậy, cảm ơn mẹ."

Mẹ Thẩm nghe xong, mở cờ trong bụng: "Vậy ăn nhiều một chút."

"Vâng."

Ăn xong mì, Chu Túy Túy thật sự buồn ngủ, một mình về phòng nghỉ ngơi trước.

Sau khi Thẩm Nam báo cáo tình hình với ba Thẩm xong, cũng trở về phòng, nhưng mà trước lúc về phòng, Thẩm Nam cố ý đi tìm mẹ Thẩm một chút.

"Mẹ, bận gì vậy?"

Mẹ Thẩm liếc nhìn anh: "Bận xem TV, làm sao?"

Thẩm Nam nghẹn lời, bật cười: "Ngày mai có việc không?"

Mẹ Thẩm ngây người một lát: "Muốn đánh bài với mấy người bạn. Làm sao, con có việc cần giúp đỡ? Có thể nha, bây giờ ta hoãn lại."

Trong miệng thì ghét bỏ Thẩm Nam, nhưng mẹ Thẩm vẫn thương Thẩm Nam nhất.

Thẩm Nam cười: "Không phải con, là Xuy Xuy."

"Xuy Xuy làm sao?" Mẹ Thẩm một mặt lo lắng hỏi.

Thẩm Nam cười: "Ngày mai muốn đi bệnh viện một chuyến, nhưng con sáng sớm phải đi về bên quân đội, từ bên đó trở về hi vọng mẹ có thể giúp con đưa người đến bệnh viện đợi con."

Mẹ Thẩm nghe xong ngây ra, gật đầu: "Có thể."

Thẩm Nam dạ một tiếng: "Cảm ơn mẹ."

Qua một hồi, mẹ Thẩm nhìn Thẩm Nam còn chưa rời đi, đạp anh: "Còn có việc? Con muốn nói lại thôi, muốn nói thì nói, ta cũng không tiện hỏi."

Thẩm Nam cười, nhìn mẹ Thẩm: "Mẹ không hỏi xem tại sao tụi con đi bệnh viện?"

Mẹ Thẩm nhìn TV, buột miệng nói: "Vừa mới từ biên thùy trở về, con lo lắng Túy Túy thân thể không thích ứng, muốn đi kiểm tra không phải rất bình thường sao, dù sao cũng không đến mức mang thai rồi . . . . . ." Lời nói tới đây, mẹ Thẩm đột nhiên hoảng sợ nhìn Thẩm Nam, trợn tròn đôi mắt: "Con đừng nói với mẹ, Túy Túy mang thai rồi!"

Mẹ Thẩm hậu tri hậu giác, cuối cùng phát hiện ra chỗ nào không đúng.

Thẩm Nam cong môi cười, giả bộ thần bí nói: "Mẹ cũng không hiếu kì, con cũng không nói."

Mẹ Thẩm: "!!!"

"Thằng nhóc thối con nói hay không, không nói ta lập tức đuổi con ra khỏi nhà."

Thẩm Nam:". . . . . ."

Anh có thể thật sự không phải con ruột.

Thẩm Nam dở khóc dở cười, nhìn mẹ Thẩm gật đầu: "Không đoán sai, mang thai rồi, nhưng vừa mới biết không lâu, cho nên cần phải phiền mẹ giới thiệu một bác sĩ đáng tin cậy cho vợ con kiểm tra một chút có được không?"

. . . . . . . . . . . .

Mẹ Thẩm yên lặng hồi lâu, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Nam: "Con đi ra ngoài cho mẹ."

Thẩm Nam: "?"

"Trở về hơn nửa ngày rồi, bây giờ mới nói với mẹ vợ con mang thai rồi?" Bà hổn hển nói: "Con nói sớm hôm nay liền đi kiểm tra rồi."

Thẩm Nam lắc đầu: "Cô ấy quá mệt rồi, hôm nay chắc đi không được ạ."

Nghe vậy, mẹ Thẩm im lặng vài giây, thật sự có chút thu lại không được nụ cười trên mặt, hừ một tiếng: "Không được, mẹ liên lạc với người ta ngay, ngày mai mẹ đưa Túy Túy đi bệnh viện." Bà nói xong, nhìn Thẩm Nam: "Con nói cho ba con với ông nội chưa?"

"Vẫn chưa." Thẩm Nam cười: "Người đầu tiên con nói là mẹ."

Mẹ Thẩm trong nháy mắt liền vui vẻ.

Sau đó không tới một giây, cả nhà đều biết Chu Túy Túy mang thai, đây đối với cả Thẩm gia bọn bọ mà nói là việc vui vô cùng lớn.

Mà nửa tiếng sau, Lục Gia Tu cùng với Hồ Dật bọn họ cũng đều biết.

*

Lúc Lục Gia Tu nhắn tin đến, Chu Túy Túy đang ngủ mơ màng, điện thoại ở bên cạnh chấn động, cô không nhịn được cầm lấy liếc nhìn, vừa nhìn xong cơn buồn ngủ liền không còn.

Lục Gia Tu: Thẩm Nam!! Cậu quá đáng lắm!

Thẩm Nam:?

Lục Gia Tu: Chị dâu có thai rồi cậu vậy mà không nói cho tôi, mệt buổi trưa tôi còn đi đón hai người!

Hồ Dật:???

Chu Nhiên: ?

Hạ Văn: ? ? ? ? ? ? ?

Ngải Trạch Dương: ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Đoàn Duy Nhất: Ah ah ah là thật sao! Chị có thai rồi! Bao lâu rồi nha, bao giờ có thể nhìn thấy tiểu bảo bối!

Đoàn Tử Du: .

Đoàn Bác Văn: . .

Chu Túy Túy nhìn một đám người này gửi tin nhắn, dở khóc dở cười.

Cô suy nghĩ, hỏi một tiếng: Sao Lục tổng biết được?

Lục Gia Tu: Dì Thẩm biết rồi, gọi điện cho mẹ tôi chia sẻ tin tốt giữa phụ nữ bọn họ đầu tiên, mẹ tôi liền gọi điện cho tôi mắng một trận!

Nói cái gì mà Thẩm Nam đã sắp có con rồi, bạn gái mày còn đang ở đâu! Rõ ràng mặt mũi cũng không tệ, còn rất có tiền, sao lại không có người thích chứ! Tóm lại, mẹ Lục rất tức giận.

Thậm chí bà còn nói, cho dù mày không dẫn được bạn gái về nhà, tốt xấu gì cũng dẫn bạn trai về nhà cho bà, lời này làm Lục Gia Tu như bị sét đánh, cạn lời cúp máy. Mẹ anh ta gần đây nhất định lại xem TV rồi, mẹ Lục theo sát trào lưu, không kỳ thị giới tính.

Nhưng bà quên mất một điều là con trai bà còn thích con gái.

Thẩm Nam: Trách tôi?

Lục Gia Tu: Trách tôi?

Hồ Dật: Trách tôi trách tôi, không giới thiệu đối tượng cho Lục tổng, lần sau tìm một thư ký nữ cho cậu, thế nào. Gần quan được lộc, nhất định có thể sớm có bạn gái.

Chu Nhiên: Tôi không cần.

Đoàn Tử Du: Tôi cũng không cần.

Đoàn Bác Văn: Tôi cũng vậy.

Lục Gia Tu: Không được, Đoàn tổng vẫn cần, Đoàn tổng tôi biết bây giờ cậu rất đau lòng, không sao, tôi cũng vậy, hay là chúng ta ra ngoài cùng nhau uống một ly?

Thoáng cái, trong nhóm náo nhiệt lên, Lục Gia Tu cùng Đoàn Bác Văn đều thuộc phái hành động, thậm chí đã hẹn xong địa điểm.

Chu Túy Túy mệt mỏi, ngược lại không có đáp ứng ra ngoài, chỉ nói qua vài ngày gặp.

Buổi sáng hôm sau, mẹ Thẩm dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, nhân tiện chờ Thẩm Nam, lần đầu tiên bảo bối làm kiểm tra, Thẩm Nam với tư cách là ba cũng không muốn vắng mặt, sau này mỗi lần anh cũng không muốn vắng mặt, nhưng lo lắng có chuyện ngoài ý muốn, cho nên lần đầu tiên này quả thật anh muốn cùng đi, cùng cảm nhận.

Sau khi chờ được Thẩm Nam, mẹ Thẩm nhìn hai người lại có chút cảm động nói không ra lời.

"Các con đi đi, ta ở bên ngoài chờ hai đứa."

Chu Túy Túy nhìn mẹ Thẩm: "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Thẩm cười: "Chờ tin tốt của hai con."

"Vâng."

Không bao lâu, Chu Túy Túy kiểm tra xong đi ra, lúc hai người đi bệnh viện, cô phát hiện tay Thẩm Nam hơi run rẩy. Cô bật cười, nâng mắt nhìn Thẩm Nam: "Đội trưởng Thẩm, sao anh lại run như vậy, căng thẳng như vậy?"

Thẩm Nam ngừng lại một chút, ừm một tiếng: "Căng thẳng."

Lần đầu tiên nổ súng cũng không có căng thẳng như vậy. Đây là đứa bé đầu tiên của anh cùng Chu Túy Túy, luôn luôn có sự cảm động và kích động nói không nên lời.