"Khốn kiếp, mau lật tung nơi này lên, không để ả tiện nhân đó chạy thoát!"
Theo sau tiếng quát giận dữ cùng hàng trăm âm thanh vó ngựa va xuống mặt đất là một tên lính thân mang giáp sắt, một tay cầm ngọn đuốc cháy rực phát sáng trong đêm tối, một tay siết lấy dây ngựa và hắn đang cưỡi trên một con chiến mã màu nâu sẫm. Tuy nói hắn là một tên lính, nhưng nhìn vào giọng điệu và trang bị của hẳn, có thể thấy hắn có vị trí không hề tầm thường trong hàng ngũ quân đội.
Sau tiếng quát của hắn, những tên lính thấp hèn nhanh chóng tiến vào rà soát ngôi làng trước mắt mình. Tiếng bước chân vội vã, tiếng các chi tiết kim loại va chạm nhau vang vọng khắp không gian u tối. Quân lính đi đến đâu, liền xới tung đồ đạc, đốt phá đến đó. Sau một canh giờ rà soát, ngôi làng đó đã bốc cháy ngùn ngụt, không còn bất cứ thứ gì còn sót lại nơi đây. Thật may mắn đây chỉ là một ngôi làng bị bỏ hoang, không có một ai sinh sống, nếu không, số phận những người dân nơi đây không biết sẽ ra sao. Rồi một tên lính báo cáo:
"Thuộc hạ đã rà soát hết bên trong, không còn ai ở đó!"
"Hừ!!" - tên lính cưỡi ngựa giận dữ thở một tiếng, định xoay người rời đi thì một tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên. Với những người bình thường có thể không nghe thấy, nhưng với một kẻ dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, một con ruồi cũng khó lọt qua được tầm ngắm của hắn. Rồi hắn dồn sự chú ý vào một bụi rơm cao trước cổng làng. Sau đó hắn cười tà, rồi cầm đuốc bước đến gần đống rơm, định châm lửa.
Bất ngờ thay, ngay khi hắn vừa đặt ngọn đuốc lại gần. Người ở bên trong vội vàng lao ra, chỉ thấy đó là một người phụ nữ tóc tai rũ rượi che phủ cả khuôn mặt, không biểu hiện ra sắc thái, chỉ giơ hai tay chịu trói, không nói một lời.
Tên lính thấy vậy cũng không làm khó mà chỉ ra lệnh thuộc hạ trói người phụ nữ rồi đưa đi. Tuy nhiên, lại không ai để ý đến vệt máu chảy dài phía đùi trong của nàng. Cũng không khó để nhận ra, bất quá, trên người nàng giờ đây đã chi chít vết thương, nên những tên lính cũng không quá để tâm.
Rồi khung cảnh đoàn quân đưa người đi cũng khép lại trong màn đêm tăm tối.
...
"Ây da! Ngươi dám chơi xấu ta?" - giọng nói của hài tử trong trẻo vang lên, hài tử ngồi bệt dưới đất như vừa ngã ngước lên nói.
"Do ngươi gà thôi! Haha" - đáp lại là một giọng hài tử khác, giọng nói này có phần lém lỉnh, lanh lợi hơn.
Máy quay chuyển đến một người đàn ông trung niên khoảng độ 40, 50 tuổi, mồ hôi nhễ nhại đang bổ củi. Hắn khá lực lưỡng, mái tóc buộc hình củ tỏi, ngoài ra còn điểm những chùm tóc bạc do tuổi tác, vầng trán đầy nếp nhăn, trên mặt có một vết sẹo lớn chéo từ đỉnh trán phải ngang qua mũi đến má trái. Hắn nghỉ tay một chút quay sang nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, tặc lưỡi một tiếng rồi cũng tiếp tục làm việc.
Từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên khác bước đến, tuy nhiên có vẻ trẻ hơn người đang bổ củi. Hắn tiến đến mở cái cổng nhỏ đơn sơ làm bằng nhiều thanh gỗ, rồi tiến vào trong vườn. Chỉ thấy hắn cao to, tóc đen buộc cao, không có những chùm tóc bạc do tuổi tác, bộ y phục màu xám tro đơn sơ, khuôn mặt không mang nét trẻ trung thời niên thiếu, cũng không mang vẻ chững chạc, ảm đạm của độ tuổi xế chiều, ánh mắt tinh tường, sắc sảo, cặp lông mày rậm. Trên vai hắn mang một cái đòn gánh, hai bên là hai bó củi nhỏ. Hai đứa trẻ thấy hắn đến cũng dừng chơi mà lao đến chỗ hắn, hắn cũng đặt đòn gánh xuống đất, cúi người để đón nhận hai đứa trẻ, hắn cười ha hả rồi hỏi:
"Hôm nay hai các ngươi đã nắm được Phục Hổ Quyền của ta chưa?"
"Còn phải nói đương nhiên, con đã nắm rõ trong lòng bàn tay" - hài tử lanh lợi đáp rồi tên nhóc lại nói tiếp:
"Nhưng thúc xem, đệ đệ luyện hai hôm nay vẫn chưa tiến bộ! Haha"
Nói rồi, hài tử cười lớn, còn hài tử được gọi là "đệ đệ" mặt cũng xị xuống. Người đàn ông thấy vậy liền nhắc nhở tên hài tử lém lỉnh kia:
"Ngươi đó, người học võ phải biết khiêm tốn, có thể ngươi giỏi hơn đệ ở hiện tại, nhưng tương lai thì không nói trước được"
Hắn nói xong cũng xoa đầu an ủi tiểu hài tử nhút nhát.
"Ngươi về rồi đó à! Mau đến giúp ta" - người đàn ông đang bổ củi nói vọng đến.
"Đệ tới ngay!" - người đàn ông trẻ đáp.
Hắn không quên nhắc nhở: "Hai ngươi mau đi tắm, chuẩn bị vào ăn cơm"
Hai đứa trẻ cùng nhau đi ra phía cái hồ rộng dưới chân đồi. Người đàn ông cũng xoay người đi vào nhà.
Vừa vào trong, đang loay hoay dọn dẹp xung quanh, thì người đàn ông lớn tuổi cất tiếng hỏi:
"Phục đệ! Ngươi thấy tên nhóc kia như thế nào!"
Người đàn ông họ Phục hào sảng đáp lại: "Đứa nhóc thật thà, hiền lành, rất vừa ý ta, Tôn ca không phải lo lắng. Tuy nhiên..."
Không đợi người họ Phục nói hết, người họ Tôn lên tiếng:
"Đúng như đệ nghĩ! Tên nhóc này gì cũng tốt, nhưng sao học võ lại chậm như vậy. Dù nó đã thuộc răm rắp khẩu quyết trong lần nghe đầu tiên, khiến ta khá bất ngờ, nhưng sao đã qua 3 tháng, võ công của nó chẳng tiến bộ chút nào?"
Song, hắn nói tiếp:
"Bao giờ ta mới có thể truyền được Định Thiên Côn Pháp cho nó đây"
"Đại ca cũng đừng quá lo lắng, ta nghĩ tên nhóc thông minh như vậy lớn lên sẽ rất giỏi! Không có võ công thì chúng ta có thể dạy nó theo hướng khác!"
Họ Tôn nghe vậy cũng chỉ đành thở dài tiếc nuối. Hắn không nghĩ lời đệ đệ mình nói là sai, tuy nhiên cả đời hẳn chỉ có võ công là tài sản quý giá nhất của hắn, nếu thật sự đi theo con đường mà họ Phục nói, cả hai huynh đệ cục mịch như bọn họ cũng không thể làm những người thầy tốt nhất cho tên nhóc được, mà điều hắn muốn chỉ là dành hết thứ tốt nhất cho con hắn, mặc cho việc tên nhóc được nhắc đến không phải con ruột hắn.
...
Ba tháng thấm thoát trôi qua, cả nhà bốn người êm ấm sống cùng nhau. Mùa đông đã đến, giá lạnh bao trùm ngôi nhà tranh nhỏ nhắn giữa đồi, tuyết rơi phủ trắng xoá. Hai đứa nhỏ được miễn tập vì trời rét nên ôm nhau ngủ lăn quay. Bên ngoài sân trắng xoá, là hai thân ảnh đứng đối diện nhau. Đó là hai huynh đệ Tôn - Phục.
Người họ Tôn âm trầm lên tiếng:
"Lâu lắm rồi, ta mới có cơ hội động tay động chân! Để xem Phục Tử Thiên đệ có chống nổi ta không!
Phục Tử Thiên không chịu yếu thế đáp lời:
"Tôn Hoàng à Tôn Hoàng, huynh chỉ vì Tôn Việt không tiến bộ mà quyết định bỏ rơi nó ở nơi giang hồ thâm sâu ngoài kia sao?"
"Tất cả những gì ta làm là tốt cho nó thôi, nếu cứ chung sống với chúng ta và dậm chân tại chỗ mãi như vậy thì làm sao trưởng thành được, biết đâu ngoài kia có nhiều cơ hội hơn cho hắn thì sao? Dù là theo học võ, hay theo học văn thì chỉ có tự tìm tòi là thích hợp nhất, ta đã nghĩ kỹ rồi!"
Họ Tôn nói xong nghỉ một chập rồi hắn chống mạnh thanh gỗ xuống nền tuyết tiếp tục lớn giọng: "Bất quá, ta và đệ bất đồng quan điểm, nói thêm cũng vô ích, chỉ có thể dùng võ công để phân biệt!"
Phục Tử Thiên cũng không chần chừ, vào thế thủ rồi gầm lên: "Tới đi, đại ca!!!"
Sau tiếng gầm, Thiên thân thủ nhanh nhẹn lao đến. Phía bên kia, Tôn Hoàng cũng bình tĩnh dùng chân đá đầu thanh trụ gỗ đang chống xuống đất lên phía trước. Mắt thấy đầu gậy vụt đến, Phục Tử Thiên lách nhẹ người tránh được đòn đó. Tôn Hoàng thấy vậy liền xoay tròn gậy gỗ đồng thời xoay người tạo đà rồi hai tay siết chặt gậy vụt đến. Tử Thiên liền giơ tay phải đỡ lấy gậy. . Tuy nhiên hắn bị lực đẩy của Tôn Hoàng nghiền ép lui về sau đôi chút, thấy không ổn liền dùng tay còn lại đặt song song với tay kia hòng đỡ lấy khúc gỗ kia và cuối cùng hắn cũng đã thành công trong việc cố gắng không để bị đẩy lùi. Lúc này đây, mắt đối mắt, hai tay của song phương đều không rảnh rỗi. Ghì chặt được một lúc thì Phục Tử Thiên phát động tấn công, hắn giơ chân phải đạp tới, Tôn Hoàng cũng co chân phải lên đỡ lấy, rồi Tử Thiên rút chân và tiếp tục tung những đòn đá như trời giáng nhằm giữ tên nhóc thiện lương, đáng thương kia bên mình. Ấy vậy mà trái với kỳ vọng rằng đại ca của mình sẽ mềm lòng, Tôn Hoàng lại liên tục dùng chân đỡ rồi phản đòn khiến Tử Thiên có phần thất thủ. Thấy tình huống khó khăn, Tử Thiên dùng lực đẩy người bật ra xa khỏi Tôn Hoàng, rồi hắn trượt ra một quãng dài.
Bên này, sau khi đệ đệ bật ra phía khác, Tôn Hoàng liền xoay tròn gậy vài vòng rồi thu gậy đưa ra sau lưng. Lúc này, hắn điềm tĩnh lên tiếng:
"Đệ đệ à, ngươi thử nghĩ đi, nếu bỏ qua những khía cạnh tiêu cực, thì liệu ở với ngươi tốt hơn, hay ra ngoài kia tốt hơn?"
Tuy vậy, Tử Phục bên này lại không nghe lọt tai một chữ nào của đại ca nữa, siết nắm đấm, đấm mạnh xuống nền tuyết, in sâu một hình nắm đấm lên, rồi bật dậy lao đến đại ca một lần nữa. Lúc này những đòn thế của Tử Thiên lại thay đổi, tay hắn có lúc siết lại, có lúc mở ra như hổ vồ mồi, uyển chuyển thay đổi, đòn thế cũng cứng cáp hơn, vồ vập tấn công về phía trước như nghiền ép con mồi. Bên kia chiến tuyến, Tôn Hoàng mặt vẫn không cảm xúc, linh hoạt dùng gậy gõ đỡ từng đòn của Tử Thiên. Trong lúc đối chiến, Tôn Hoàng cũng nói thêm:
"Ngươi hãy nghĩ cho đứa trẻ, đừng vì những khó khăn trước mắt mà khiến nó mất đi cơ hội phát triển ..."
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ lấy những cú trảo, những đòn đấm đầy chật vật từ Tử Thiên, rồi hắn lại nói tiếp: "Nếu đệ cứ mãi lo sợ rằng một con đại bàng sẽ ngã chết mà giữ trong l*иg thì bao giờ con đại bàng đó mới bay được, rồi sẽ ra sao nếu một ngày nó sẽ cần đến đôi cánh của nó?"
Tử Thiên vẫn tiếp tục sục sôi máu nóng mà tung đòn, tuy vậy sâu trong thâm tâm của hắn, từng lời từng chữ của Tôn Hoàng đã găm sâu vào tim của một người có thể gọi là cha của Tôn Việt. Tôn Hoàng có vẻ nhận ra được rằng lời nói mình đã ảnh hưởng đến Tử Thiên, bất quá tên đệ đệ cứng đầu này cần một thứ gì đó mạnh mẽ, cứng rắn hơn để thuyết phục vì cái tôi quá lớn của hắn. Nghĩ rồi, Tôn Hoàng lui về sau hai bước, một tay cầm ở đuôi gậy đồng thời xoay tròn quật vào chân Tử Thiên khiến hắn khụy xuống, rồi Tôn Hoàng mượn phản lực từ đòn vừa rồi xoay một vòng ngược lại rồi chìa gậy đến giữa trán Tử Thiên.
Thắng bại đã phân, Tử Thiên cũng đã thông suốt từ lâu, chỉ trách bản thân quá vô dụng, không thể dạy Tôn Việt một cách tốt nhất, bất quá, đúng như Tôn Hoàng nói, ở chân trời bao la ngoài kia, nguy hiểm chập trùng, nhưng cơ hội cũng nhiều vô kể, và biết đâu tên nhóc sẽ tìm được gì đó từ bầu trời rộng mở kia.