Chương 228-2: Chìm thuyền (2)
Đổng Kỳ Xương và gia quyến thì đưa về Đổng phủ. Ngô thôi quan còn phái hai mươi binh sĩ gác trước cổng, đề phòng dân chúng tấn công Đổng phủ, dù sao Đổng Kỳ Xương cũng là Đông cung lão sư, nổi tiếng khắp Giang Nam, tranh chữ của lão ngay cả sứ thần Triều Tiên khi vào kinh bái triều cũng đều xin. Triều đình chưa giáng tội Đổng Kỳ Xương nên quan địa phương phải tăng cường bảo vệ, không để lão bị thương tổn.
Các sinh đồ Trương Ngạc và Ông Nguyên Thắng cùng đi theo đến phủ nha xem xử án. Trương Nguyên và Trương Đại không đi, Trương Đại không thích nơi ồn ào náo nhiệt lắm. Lúc này dân chúng ở bờ sông đã đi gần hết. Trương Đại thân mình ướt đẫm, nói:
- Giới Tử, chúng ta đi tìm nhà trọ đi, tắm rửa thay quần áo chứ cả hai đều ướt như chuột lột cả rồi.
Trương Nguyên nói:
- Chờ thêm chút nữa.
Hắn nghiêng đầu nhìn Mục Chân Chân vẫn theo sát bên cạnh, thiếu nữ đọa dân này váy áo cũng ướt đẫm, bó chặt vào thân hình lộ ra cặp tuyết lê căng tròn và có thể thấy cả đồ lót bên trong váy, nhìn có vẻ hơi bất nhã. Tiểu bàn long côn được buộc bên đùi phải có thể nhìn thấy rõ ràng, cặp đùi dài rắn chắc tròn lẳn hiện ra lờ mờ.
Mục Chân Chân thấy Trương Nguyên nhìn liền cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới vỡ lẽ, xấu hổ vô cùng nhưng không có chỗ nào để trốn, đành phải đưa hai tay ôm trước ngực rồi ngồi thụp xuống kêu lên một tiếng:
- Thiếu gia…
Nàng xấu hổ đến nỗi không ngẩn đầu lên được.
Mục Kính Nham nhanh chóng cởi chiếc áo ngắn ra mặc thêm cho con gái, còn ông ta thì cởi trần, để lộ ra phần trên cơ thể cơ bắp cuồn cuộn.
Mưa vẫn đang rơi, Trương Đại nói:
- Giới tử, còn chờ gì nữa, đi tìm chỗ trú mưa trước đã.
Trương Nguyên nói:
- Đại huynh đừng nóng vội, đả kích Đổng thị há lại về tay không sao.
Lại hỏi Năng Trụ, Phùng Hổ ai bơi tốt?
Năng Trụ lớn tiếng nói:
- Nô tài bơi trong nước như con ba ba, Phùng Hổ không được, hắn sợ nước.
Mục Kính Nham nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân bơi cũng không tồi.
Mục Chân Chân vốn muốn nói nàng cũng bơi rất tốt, ngẫm nghĩ nhưng rồi không mở miệng, chỉ mấp máy môi, không biết thiếu gia cần người bơi tốt để làm gì?
Trương Nguyên chỉ ra ngoài sông, nói:
- Có nhìn thấy chiếc thuyền đắm không?
Hai chiếc thuyền đu ba mái chèo của Đổng thị, một chiếc chưa bị hư hỏng đã chèo trở về, còn lại một chiếc thuyền đu khác bị hỏng nặng, sau khi đám Đổng Kỳ Xương lên bờ không ai để ý đến nó, đã chìm xuống nước ở gần bờ, chỉ lộ đỉnh mui thuyền.
Trương Nguyên nói nhỏ với Đại huynh:
- Đổng Kỳ Xương lên thuyền bỏ trốn, vàng bạc châu báu trong phủ nhất định sẽ mang theo. Có hai chiếc thuyền, chiếc thuyền này chở Đổng kỳ Xương và đám nữ quyến, chắc chắn có không ít tiền của. Người của Đổng thị vừa rối ren hoảng loạn, quên vớt lên, khi chuyện này qua đi nhất định sẽ nhớ đến. Đổng thị lấy của dân chúng, sưu cao thuế nặng đều là mồ hôi nước mắt của dân, sao để bọn họ lấy về được.
Trương Đại vui vẻ nói:
- Giới tử suy nghĩ thật tinh tế, đúng vậy tiền này là tiền của dân nhất quyết không để người của Đổng gia lấy về được.
Hai người bơi giỏi là Năng Trụ và Mục Kính Nham lập tức lặn trong chiếc thuyền đắm, quả nhiên mau chóng khiêng ra được một hòm gỗ nặng trịch, lôi đến bờ sông, để hai nô bộc trên bờ kéo lên, hai người lại xuống nước tìm tiếp. Không cần hết một tuần trà, kết quả tìm được mười hai thùng gỗ đều cực kỳ nặng. Mặt trên thùng còn buộc dây thừng để tiện kéo, chắc là khi nãy đưa lên thuyền chưa kịp tháo ra.
Lúc trước mọi người đứng chật kín bờ sông, lúc này ngoại trừ gần chục người bọn Trương Nguyên, Trương Đại ra chỉ có hai thuyền phu trên thuyền của Lục Điều Dương, đám Lục Điều Dương đã đến phủ nha Tùng Giang. Hai thuyền phu này ở lại coi thuyền cho bọn họ, lúc này há hốc mồm lên kinh ngạc nhìn hai nguời Năng Trụ, Mục Kính Nham khiêng lên rương từ thuyền đắm mà không dám lên tiếng.
Thấy những chiếc rương trên thuyền đã chuyển được tương đối rồi, Trương Nguyên liền sai khuân lên thuyền của Lục Điều Dương, hắn nói với hai thuyền phu:
- Cho ta mướn thuyền để dùng, thuyền này của các ngươi còn chạy được không?
Phía Trương Nguyên người đông thế mạnh, hai thuyền phu sợ hãi nói:
- Chỉ sợ chạy không xa được thôi.
Chiếc thuyền này chỉ có đuôi thuyền bị đυ.ng nứt ra, nước vẫn chưa vào còn có thể đi được.
Trương Nguyên sai Vũ Lăng lấy mười lượng bạc cấp cho hai thuyền phu, nói:
- Phải nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không lát nữa người của Đổng thị tìm đến các ngươi đấy, các ngươi nếu không sợ rước họa thì tuyệt đối không được đem chuyện hôm nay nói ra.
Thực ra Trương Nguyên cũng không sợ Đổng thị biết việc này.
Đám Trương Nguyên đều đã lên thuyền, hai thuyền phu khẩn trương chèo thuyền rời đi, theo hướng thị trấn Trương Nguyên chỉ, Khi đi qua cổng sau Đổng phủ, còn thấy có bốn tên lính phòng lý hình đang canh gác.
Thuyền dừng lại ở một bến nhỏ vắng vẻ trong thành, đám Mục Kính Nham khiêng mười hai hòm gỗ lớn lên bờ. Hai thuyền phu như vừa vứt được một gánh nợ liền mau chóng lên thuyền rời đi.
Trương Nguyên sai Lục Đại Hữu đi mướn mấy cỗ xe ngựa đến, khênh hết rương gỗ lên xe, Lai Phúc dẫn đường, nhằm hướng nhà trọ Vũ Hạc ở bên cạnh Vọng Hải lầu mà đến.
Trương Nguyên ngả lưng ra sau dựa vào thùng tắm, ngâm mình trong nước ấm, hai tay đặt lên trên thành thùng, đầu ngả ra phía sau ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng thoải mái thở một hơi. Trán của hắn lấm tấm mồ hôi, bị ướt nước mưa một hồi lâu, giờ lại đang được ngâm mình trong nước ấm toát mồ hôi thì quả thật là rất được hưởng thụ, mà lại còn có thể ngăn ngừa cảm cúm.
Đằng sau hắn, Mục Chân Chân mang một chiếc ghế tròn tới, trên chiếc ghế có một cái chậu gỗ đựng nước nóng sạch. Mục Chân Chân bốc một nắm hoa hòe đã được vò nát bóp nhẹ lên tóc, gội đầu cho thiếu gia. Dùng vụn hoa hòe gội đầu có thể làm sạch trị gàu, hơn nữa còn để lại một hương thơm khoan khoái.
Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn Mục Chân Chân. Trong tư thế nhìn như thế này, Mục Chân Chân như bị lộn ngược lại. Cái cằm tròn mịn, đôi môi lúc nào cũng mím lại, lúc cười sẽ để lộ hàm răng trắng nhỏ rắn chắc, sống mũi thẳng, lên cao hơn nữa là đôi mắt xanh nhạt. Búi tóc cao của thiếu nữ đọa dân hơi rối, một vài sợi tóc ướt dính trên má, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nghĩ vậy, Trương Nguyên bèn giương tay vén tóc giúp nàng, miệng nói:
- Chân Chân à, cô kêu tiểu nhị quán trọ mang thêm một thùng nước nóng đến đây, cô cũng mau tắm gội đi, đừng để quần áo ướt trên người lâu như vậy, sẽ bị ốm đó.
Mục Chân Chân cảm thấy ngượng ngùng vì hành động thân mật vừa rồi của thiếu gia, bèn nói:
- Nô tì thật không yêu kiều cao quý như vậy đâu, quần áo cũng chưa được mang tới, thiếu gia bây giờ cũng không có quần áo thay, vẫn phải ngâm mình trong nước thêm chút nữa.
Chân Chân miệng tủm tỉm vừa cười vừa nói, lấy chiếc khăn sạch lau khô đầu tóc cho thiếu gia.
Đám Trương Nguyên đến ở tại nhà trọ Vũ Hạc bên Vọng Hải Lầu. Lục Đại Hữu và Lai Phúc lập tức đem theo hai xe ngựa tới bến tàu Bắc Thương. Đồ đạc hành lý của đám Trương Nguyên, Trương Đại đều ở trên thuyền. Tỳ nữ riêng của Trương Đại là Tố Chi và tiểu đồng Mính Yên cũng đang trên thuyền, đều phải đến đón chúng về nhà trọ.
Đợi thêm một lát vẫn không thấy bọn Lục Đại Hữu từ bến tàu trở về, Trương Nguyên nói:
- Không ngồi được nữa rồi, đưa cho ta chiếc khăn khô.
Trương Nguyên nhận lấy chiếc khăn vải Mục Chân Chân đưa cho, lau sạch nước trên người. Hắn quay đầu nhìn Chân Chân, thiếu nữ đọa dân sớm đã xoay người ra chỗ khác. Trương Nguyên cười “Hi” một tiếng, bước ra khỏi thùng tắm, lấy khăn vải quấn quanh hông, gọi:
- Chân Chân…
Mục Chân Chân “dạ” một tiếng, từ từ quay đầu lại. Thấy thiếu gia như vậy, nàng không dám nhìn thêm, vội vàng lấy chiếc ghế tròn đưa cho thiếu gia ngồi. Nàng thò tay vào thùng nước tắm vớt quần áo của thiếu gia lên, vắt nước rồi đặt qua một bên. Rồi lại thò tay vào thùng nước tắm tìm cái nút thút thùng, bậy cái nút lên, nước trong thùng từ cái lỗ nhỏ đó chảy ra ngoài. Bên cạnh nhà tắm này có một cái máng nước, nước trong thùng chảy vào máng rồi trôi ra cống thoát nước ở ngoài.
Trương Nguyên ngồi bắt chéo chân, không ngồi như vậy thì bị lộ hết phần người phía dưới. Lúc này hắn đứng dậy đi ra ngoài phòng dặn tiểu nhị nhà trọ đem thêm hai thùng nước nóng đến. Một lát sau có nước nóng mang tới, Trương Nguyên nói:
- Chân Chân, cô cũng mau tắm gội đi, đừng để quần áo mặc trên người tự khô như vậy, rất không tốt đó.
Mục Chân Chân đỏ ửng cả hai má, đồng ý một tiếng. Chân Chân gỡ búi tóc, mái tóc dài xõa bung ra, ngoài cửa sổ bỗng có ánh hoàng hôn hắt vào, giờ cũng đã chập choạng tối rồi, tự dưng trời lại trong. Mái tóc dài hoe vàng của Mục Chân Chân bị nắng chiếu vào trở nên óng ánh như vàng. Vì búi tóc cả ngày, giờ thả tóc ra, tóc tự nhiên có chút loăn quăn gợn sóng, cảm giác như là cô gái tóc vàng vậy.
Trương Nguyên dựa vào cửa, ngắm Chân Chân gội đầu. Năm xưa Cầu Nhiêm Khách ngắm nhìn Hồng Phất Nữ Trương Nhất Muội chải đầu chắc cũng là cảnh tượng như thế này đây. Nghĩ đến Trương Nhất Muội, hắn đột nhiên nhớ đến Vương Vi Cô. Khúc Trung nữ lang đó rất ngưỡng mộ Đổng Kỳ Xương, lần trước còn châm chọc việc hắn đánh Đổng Tổ Thường. Đông Dư Sơn chỉ cách nơi này có hơn mười dặm đường, chuyện hôm nay hắn làm cho Đổng Kỳ Xương tức đến thổ huyết chắc chắn đã loan truyền đi rồi. Trần Mi Công và Vương Vi Cô kia nhất định vô cùng kinh ngạc, ngày hôm qua hắn vẫn còn đánh cờ ở Lỗi Kha Hiên cơ mà.