Chương 9: Ngoài ý muốn

Lò nung của Thừa Thiên sau khi được chính phủ cải tạo đều tập trung ở trong Hội Bình ở thành tây. Kỹ viện được phân cấp bậc, Hội Bình Nhất Lý đều là kỹ viện hạng nhất, tiếp đãi quan to hiển quý, phú thương chính khách, thiếu gia hào môn, thủ lĩnh bang hội. Tùy ý gọi cục cũng phải ném tiền vàng, mà Hội Bình Nhị Lý thì tầng lớp chi tiêu thấp hơn một chút, văn nhân nho sĩ đến đây "đón gió" chiếm đa số. Hạng thứ hai đi xuống thẳng đến phường đậu hũ già, cánh cửa khép hờ chính là nơi tụ tập kỹ nữ hạ lưu.

Đương nhiên, kỹ viện là nơi tốt nhất để thu thập các loại thông tin tình báo. Trong một dặm có rất nhiều kỹ viện mà người chủ chính là nhân viên tình báo, kỹ nữ bị hắn thao túng, trong lúc phục vụ quan to quyền quý còn thu thập các loại tin tức có giá trị. Đặc vụ, gián điệp, chính khách các nước cũng ở chỗ này tiến hành hoạt động bí mật.

Đàm Trân Nhàn được sắp xếp vào một nhà hát tên là Vinh Quế Thư Quán. Ông chủ nhà hát họ Trương, Trương Bá Xuyên có một khuôn mặt thơ ngây khả ái, bụng phệ, thích mặc áo khoác đối khâm lụa Hàng Châu. Ngày thường không có việc gì liền xách l*иg chim đi khắp nơi, rất có phong phạm của tàn dư tiền triều, ở trong Hội Bình cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng.

Mọi hoạt động của Đàm Trân Nhàn ở đây đều phải nghe theo sự điều động của ông ta.

Yên lặng hơn nửa tháng coi như là để Đàm Trân Nhàn quen thuộc hoàn cảnh. Ngày hôm nay, Trương Bá Xuyên bí mật hẹn gặp nàng trong phòng.

“Thời cơ đã đến, các bộ óc hai đảng Nam Bắc đêm nay bao cục cho trận đấu tối nay. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cô đi bồi rượu, mà mục tiêu của cô chính là," Ông ta ngừng lại, biểu tình trên mặt càng trịnh trọng, "Đại biểu hòa đàm lần này, Trác Quân Nghiêu.”

Như một tiếng sấm rền nổ tung trong đầu Đàm Trân Nhàn, cả người nàng đều bị biến cố bất ngờ không kịp đề phòng này làm cho choáng váng.

Vì sao hết lần này tới lần khác là hắn?

Trương Bá Xuyên nhận ra sắc mặt nàng không đúng, bắt đầu nghi ngờ, "Sao? Có gì không ổn?”

"Tôi..." Đàm Trân Nhàn vừa định thốt ra hai chữ "không được", lại đột nhiên nhận ra thân phận trước mắt của mình cũng là giả. Nếu lúc này lâm trận lùi bước, tất nhiên sẽ khiến cho Bắc đảng chú ý. Giả dụ bọn họ truy tìm đến cùng, phát hiện nhà nàng và Trác gia thân thiết, lại đổi tên đổi họ gia nhập Cách Đại, còn tự nguyện tham gia nhiệm vụ, chẳng phải có hiềm nghi trăm phương ngàn kế sao?

Hiện tại thế cục chính trị mẫn cảm, nhân viên tình báo hoạt động thường xuyên, thái độ của hai đảng đối với điệp viên phía địch đều là thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót. Đàm Trân Nhàn không mạo hiểm nổi chuyện này, chính nàng gặp chuyện không may không sao, nhưng nàng sợ hại đến cha nàng.

Kiếp trước nàng chính là bởi vì bị Trác Thừa Vũ lợi dụng mà cuốn vào trong cuộc đấu đá loạn phái cuối cùng của Nam đảng, mới hại phụ thân bị liên lụy.

“Tôi có chút lo lắng." Nàng nuốt xuống lời cự tuyệt, thay đổi lý do thoái thác.

Trương Bá Xuyên bày tỏ cảm thông sâu sắc, "Đừng sợ, đây là địa bàn của chúng ta, cho dù nhiệm vụ thất bại cũng có kế sách ứng phó, cô không cần hoảng loạn, tổ chức có thể phái người tiếp ứng cô bất cứ lúc nào.”

"Hắn ta sẽ bị ám sát sao?"

“Cái này còn tùy theo thế cục biến hóa, nếu như hòa đàm thất bại, đại khái chúng ta sẽ không thể thả hắn về phía nam." Trương Bá Xuyên đáp.

“……”

Đàm Trân Nhàn không thể tin được nghiệt duyên giữa nàng và Trác Quân Nghiêu này lại thâm sâu đến trình độ như thế, đời trước chết trong tay nàng, đời này còn phải chết trong tay nàng?

Quả thực là oan giia trái chủ mệt mỏi!

"Được rồi, đi chuẩn bị đi." Trương Bá Xuyên nhìn nàng vẻ mặt ngây ra như phỗng, không khỏi thầm oán, tổ chức sao lại phái một cô nương không nhanh nhẹn lắm qua đây, cũng không sợ phá hỏng kế hoạch sao?

Đàm Trân Nhàn đần độn suốt một buổi chiều, trong đầu loạn thành một mớ hỗn độn. Hòa đàm cuối cùng đương nhiên là không thành công, nhưng Trác Quân Nghiêu đời trước cũng không bị ám sát nha?

Nàng là biến số duy nhất trong tất cả sự kiện đã hoàn thành, chẳng lẽ thật sự bởi vì nàng sống lại, quỹ đạo lịch sử sẽ lệch khỏi quỹ đạo sao?

"Phật tổ trên cao," nàng nhắm mắt cầu nguyện, "Ngài thấy rồi đấy, ta không gϊếŧ người, người lại vì ta mà chết, ta cứu cũng không được!"

Khổ sở đến buổi tối, Trương Bá Xuyên phái hai tú bà tay chân lanh lẹ đến mở mặt cho nàng.

Trang phục của kỹ nữ phần lớn diễm lệ vô cùng, khảm vàng dát bạc. Bộ ngực Đàm Trân Nhàn vốn nở nang, mông tròn đùi ngọc, sườn xám vốn đã được cắt may phóng đãng mị tục mặc lên lại càng thêm sinh động. Chân vừa nhấc lên, bước chân bộ bộ sinh liên, cánh tay và mông như ẩn như hiện, làm người ta thèm chảy nước miếng

Tóc nàng được búi thành một búi tóc mềm mại quyến rũ, nghiêng ở bên cổ, lại tùy ý lấy ra vài sợi tóc uốn lượn ở bên gò má, các ma ma thật sự rất hiểu lòng nam nhân, nhìn như lười biếng búi lên, nhưng kì thực phong tình vạn chủng, sợi tóc cũng biến thành Đoạt Hồn Câu, quấn ở trong lòng nam nhân, dụ cho bọn họ gấp gáp, ngứa ngáy.

Đàm Trân Nhàn nhìn vào trong gương, yên lặng nhìn khuôn mặt được trang điểm càng lộ vẻ xinh đẹp, đem son môi của Phật Đà tơ mật bẻ ra một đoạn, tăng thêm sắc thái đỏ tươi ướŧ áŧ trên môi.

Làn da nàng đã dưỡng trắng trở lại, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời càng lộ vẻ trắng nõn trong suốt.

Vở kịch lớn bên ngoài đã khua chiêng gõ trống mở màn, cung đã lên không còn mũi tên quay đầu. Nàng vốn tưởng rằng trọng sinh trở về có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng lưu lạc thành một hạt bụi trôi theo dòng nước lũ trong thời đại này, theo sóng lớn ngập trời lên lên xuống xuống, không biết nơi nào là đường về...

Quy chế của thư quán Vinh Quế quả thực rất cao, Trương Bá Xuyên trợ hứng cho các quan lớn, ngoại trừ Hồng cô nương bản địa, còn an bài nữ nhân Belarus cao gầy, dịu dàng uống rượu Nhật Bản, tăng thêm thú vui cho các nam nhân.

Một đám nữ nhân nối đuôi nhau mà vào, nhao nhao ngồi xuống bên cạnh các trưởng quan, Đàm Trân Nhàn xuất hiện gần cuối, vừa vào cửa liền đối diện với ánh mắt thâm trầm của người kia.

Cả hội trường kinh diễm, nhưng nàng chỉ hướng ánh mắt mình về phía đôi mắt ám sắc của hắn, chậm rãi đi về phía hắn ngồi ở trên ghế chủ vị.

Máu đang sôi trào, tim đang đập điên cuồng, nàng giống như đang tới gần một số mệnh kiếp trước kiếp này đều trốn không thoát, là kiếp hay duyên? Nàng không biết.

Bên tai lại mơ hồ quanh quẩn thanh âm của Phật, chẳng lẽ là ông trời đang cho nàng gợi ý gì? Nhưng lúc này trong đầu trống rỗng, chỉ còn thanh âm trầm thấp lượn lờ, "Em tên là gì?”

Nàng dựa vào hắn ngồi xuống, "Trưởng quan, em tên là Tri Thiền, Liễu Tri Thiền.”