Chẳng mấy chốc đã đến lúc chính thức ghi hình kỳ đầu tiên của Perfect Love, hôm nay Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đều dậy sớm, Sở Kiều nhìn Trương Tử Cẩn mặc bộ vest, chiếc áo sơ mi mà cô mặc hôm nay được cài cúc cẩn thận tôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô.
Sở Kiều cảm thấy thật tuyệt vời, cảm giác khi ghi hình một chương trình với Trương Tử Cẩn khiến nàng hơi lo lắng cũng có chút mong chờ.
Nàng không biết mình đang lo lắng về điều gì, đó chỉ là một chương trình tạp kỹ của cuộc sống. Tối hôm qua Trương Tử Cẩn cũng nói để nàng thoải mái như mọi khi.
Mặc dù đây là công việc đối với Sở Kiều, nhưng đối với Trương Tử Cẩn được ở bên Sở Kiều thì cô coi như một kiểu thư giãn. Cho nên cô bình tĩnh nhìn Sở Kiều vẫn đang mặc quần áo ngủ chưa thay quần áo: "Chị có thể giúp gì cho em không?"
“Chị quay lưng đi, em sẽ thay quần áo.” Sở Kiều trừng mắt nhìn cô: “Không được nhìn!
Trương Tử Cẩn cười nhạo nàng: “Không biết đã xem bao nhiêu lần rồi mà em còn xấu hổ…” Cô nói xong liền đi ra ngoài nhường chỗ cho Sở Kiều.
Có dấu hôn trên cổ Sở Kiều, cho nên nàng phải lấy chiếc áo len cổ lọ ra một lần nữa.
Trong tháng này, nàng luôn xuất hiện trước công chúng với trang phục cổ cao, may mắn là nàng có nhiều trang phục nên không khơi dậy nghi ngờ của người hâm mộ. Nàng cũng trách Trương Tử Cẩn, người luôn để lại vết hôn trên cổ nàng như thể cố ý.
Khác hẳn với phong cách của Trương Tử Cẩn, Sở Kiều diện váy dài ôm sát cổ cao khoe đường cong tuyệt mỹ, khoác hờ hững bằng áo khoác ngoài như thường lệ. Khi ra khỏi phòng ngủ, nàng nhìn thấy Trương Tử Cẩn cũng tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra cất vào một chiếc hộp có chiếc mà Sở Kiều không đeo.
Trương Tử Cẩn nhìn nàng: "Hạ Tử Du nói có một nhiệm vụ cho chị là cầu hôn em trong chương trình. Sau đó chúng ta có thể đeo nhẫn cùng nhau, em không cần phải tháo ra nữa.
“Được rồi, kế hoạch thật sự rất tốt.” Sở Kiều nhìn cô rồi cất chiếc nhẫn đi, “Hay là trong kịch bản chỉ có chúng ta được sắp xếp ?” Nàng xem các thủ tục khác nhau do quản lý Châu gửi tối qua nhưng không có quá trình này.
Trương Tử Cẩn cười nhạt: "Đúng rồi, chúng ta đi cửa sau."
Sở Kiều liếc mắt một cái, tiến lên móc ngón tay út của Trương Tử Cẩn, giọng điệu dễ chịu: "Thật khó cho chị."
Hai người đi ra ngoài, xe đã đợi sẵn ở tầng dưới. Nhóm làm chương trình tìm thấy một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Bắc Lâm, chính là nơi Trương Tử Cẩn và Sở Kiều sẽ ghi hình. Trong ngôi nhà này, họ phải sống với nhau như những cặp vợ chồng mới cưới, nhóm chương trình sẽ cấp một số tiền khác nhau cho mỗi nhiệm vụ, hoạt động của hai người chỉ có thể được kiểm soát trong phạm vi số tiền này. Nhóm chương trình sẽ đưa ra nhiệm vụ cụ thể hoặc có thể chỉ có một hướng chung cho nhiệm vụ.
Sở Kiều không biết nhiều về hai cặp còn lại, có vẻ như Tần Viễn Thư và những người khác đã bay ra nước ngoài, còn Dư Hoài và Kiệt Phàm thì đang ở thành phố Bắc Lâm.
Khi nàng lên xe, nhìn thấy Hạ Tử Du và camera, Hạ Tử Du hỏi hai người: "Các bạn đã sẵn sàng chưa?"
Sở Kiều ngáp một cái lắc đầu, cảm thấy còn chưa tỉnh. Cũng may là máy ảnh chưa bật nên không chụp được.
Hạ Tử Du nhìn Sở Kiều: “Chúng tôi đã chuẩn bị cho bạn một căn nhà nhỏ có môi trường tốt, phong cảnh đẹp, hai người sẽ chịu trách nhiệm. "
Sở Kiều nghe vậy không giống, "Chương trình cho chúng ta bao nhiêu tiền?"
“Bật máy lên.” Hạ Tử Du nói với nhϊếp ảnh gia rồi mỉm cười: “Theo hiểu ngầm của hai người, chúng tôi đã chuẩn bị cho hai người một khoản tiền lớn. Dù sao nhà mới cũng phải chuẩn bị. Nhưng nếu bạn không thể lấy được nó ... thì tùy thuộc vào bạn. "
Sở Kiều và Trương Tử Cẩn nhìn nhau.
Trương Tử Cẩn nhìn Hạ Tử Du hoàn toàn rối tung lên, bởi vì nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô ấy, cô nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nơi quay không ghi được, bàn tay của Sở Kiều đang cọ vào lòng bàn tay của Trương Tử Cẩn. Trương Tử Cẩn nhìn nàng với vẻ mặt bình tĩnh, cảm thấy con nhím nhỏ của mình lo lắng rồi.
Máy quay hướng về phía cô, cô không thể hôn nàng trên xe trong kỳ đầu tiên.
Thường mất một tiếng rưỡi để lái xe từ thành phố Bắc Lâm đến ngoại ô thành phố, Sở Kiều cảm thấy mình chưa ngủ đủ nên bắt đầu ngủ ngay sau khi lên xe. Trương Tử Cẩn rất tỉnh, đầu của Sở Kiều bắt đầu lắc lư, cho nên cô di chuyển gần một chút để Sở Kiều có thể ngủ thoải mái hơn trên vai cô.
“Đều thấy hết rồi.” Hạ Tử Du nhìn kính chiếu hậu, “ Cậu cho tôi điểm ở kỳ đầu sao? Không phải là sau vài tập sẽ tiến triển một chút sao? Khán giả sẽ cho đây là một vở kịch. "
Trương Tử Cẩn trầm mặc nhìn Sở Kiều, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Có thể cắt đi là được."
Hạ Tử Du bất lực: "Tôi hiểu rồi."
Cuộc hành trình kéo dài hai tiếng rưỡi, Trương Tử Cẩn ngắm nhìn thành phố. Các con đường của thị trấn chạy qua đi vào con đường nông thôn và sườn núi.
Phong cảnh rất đẹp.
Sở Kiều thức dậy, theo thói quen sẽ ôm eo Trương Tử Cẩn, nhưng may mắn thay là nàng sau khi phản ứng đã ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm bên ngoài xe.
Vào mùa đông, hầu hết lá trên núi đều rụng trơ trụi và ảm đạm.
Sở Kiều sững sờ, cảm giác như đang ở một thế giới khác: "Đây là đâu?"
Hạ Tử Du xuống xe cười vui vẻ: "Máy quay trong nhà đều đã lắp đặt xong. Tiếp theo hai người sẽ trải qua ba ngày hai đêm tươi đẹp ở đây. Chào mừng hai người đến với Perfect Love. Nào cặp đôi mới cưới, chúng ta sẽ ngay lập tức bắt đầu một bài kiểm tra lớn về hiểu biết ngầm, bạn đã sẵn sàng chưa? "
Trương Tử Cẩn rất yên lặng, xuống xe nhìn sân nhỏ này giống như từ dưới đất trồi lên, hàng xóm xung quanh có thể nhìn thấy đều tản ra. Địa hình này chỉ đơn giản là vùng quê ven sông, chẳng lẽ Hạ Tử Du ném chúng ta vào đây để sinh tồn nơi hoang vu?
Sở Kiều và Trương Tử Cẩn mở cánh cửa gỗ nhỏ bước vào sân nhà, hai người còn chưa hết sợ hãi thì Hạ Tử Du đã cầm lấy tấm bảng nhỏ, nhân viên cũng đưa cho Sở Kiều và Trương Tử Cẩn một tấm bảng trắng cùng bút để chuẩn bị bắt đầu trả lời câu hỏi.
Hạ Tử Du: "Tổng cộng có năm câu hỏi. Hãy trả lời trung thực. Chỉ cần trả lời ba câu hỏi giống nhau bạn có thể nhận được một khoản tiền lớn cho giai đoạn hiện tại. Nếu không, kinh phí cho giai đoạn hiện tại sẽ bị giảm đi. Sau khi nhận được kinh phí, nhiệm vụ tương ứng sẽ được giao. Câu hỏi đầu tiên, tên cp của hai người là gì? "
Không có gì khó trong câu hỏi này, cả Trương Tử Cẩn và Sở Kiều đều viết tên CP.
Sở Kiều mỉm cười, chuyện này quá dễ dàng, nàng cảm thấy nhất định sẽ lấy được số tiền khổng lồ này.
Trương Tử Cẩn thấy nụ cười của Hạ Tử Du có bao dung, sau hẳn không đơn giản như vậy.
Hạ Tử Du: "Câu hỏi thứ hai, bạn muốn cho bên kia hát bài gì? bên kia đồng ý câu trả lời được coi là chính xác. Hãy trả lời thật 100%."
Trương Tử Cẩn: Điều lãng mạn nhất
Sở Kiều: ... Đừng hái hoa dại bên đường.
Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều nhấc bảng lên, đột nhiên: "?"
Hạ Tử Du chớp mắt, "Xin hỏi hai bên có đồng ý không."
Sở Kiều nói: "Tôi đồng ý."
Trương Tử Cẩn: "Tôi không đồng ý."
“Tại sao chị không đồng ý!” Sở Kiều trừng mắt nhìn Trương Tử Cẩn: “Chọn bài này có sai không? Đây không phải chỉ là cảnh báo thôi sao.”
Trương Tử Cẩn mặt đầy dấu chấm hỏi: "Chị hái hoa dại chưa?"
Hạ Tử Du mỉm cười thở dài: "Câu trả lời phản đối, câu này sai rồi. Bây giờ bắt đầu với câu hỏi thứ ba. Bạn phải nhanh lên, không còn nhiều cơ hội. Bạn sẽ chọn gà hay vịt làm thú cưng, câu trả lời cho câu hỏi phải giống nhau thì mới được coi là đúng. "
Sở Kiều thực sự nghĩ đó là một sự tra tấn ngầm nghiêm trọng, nhưng cuối cùng, đây là cái quái gì vậy? Bạn phải chọn gà hay vịt làm thú cưng. Không thể nuôi mèo con hay chó con sao?
Nàng thấy Trương Tử Cẩn đã bắt đầu viết rồi, điệu bộ có vẻ là ... gà?
Sau đó chọn gà.
Hạ Tử Du: "Xin hãy đưa bảng ra."
Sở Kiều viết gà. Nàng đến xem bảng của Trương Tử Cẩn với vẻ mặt hoàn toàn tự tin, nhưng lại thấy đó là vịt.
Nhưng ban đầu cô viết gà, sau đó gạch bỏ nó viết vịt.
Sở Kiều: "..."
Sở Kiều nhíu mày, cầm lấy bút của Trương Tử Cẩn nói: "Tại sao lại viết vịt? Tại sao lại viết vịt? Sau khi viết rõ ràng là gà thì sao lại thay đổi? Gà không tốt sao, vẫn còn trứng, nuôi gà không tệ! "
Trương Tử Cẩn nói: "Vịt cũng có trứng."
Hạ Tử Du đang cố gắng chịu đựng cơn điên trong khi nhịn cười, nghĩ hai người này thật là hài hước, liền mở ra câu hỏi thứ tư: "Câu hỏi thứ ba trả lời sai. Bạn không thể nhận được số tiền lớn! Câu hỏi thứ tư, bạn có muốn tiếp tục không? "
Trương Tử Cẩn muốn trả lời "Chúng ta hãy dừng lại ở đây", nhưng Sở Kiều nghiến răng: "Tiếp tục, chúng ta tiếp tục đi."
“Được rồi.” Hạ Tử Du dừng lại “Câu hỏi thứ tư, liệu bạn có thừa nhận lỗi lầm của mình với đối phương trong lúc cãi vã không? Câu trả lời cho câu hỏi này là chính xác nếu hai người đồng ý.”
Sở Kiều viết: "Chị ấy sẽ không giận tôi".
Trương Tử Cẩn viết: "Đó là lỗi của tôi nếu tôi không làm Sở Kiều tức giận."
Hạ Tử Du rất hối hận vì đã hỏi câu này, không nên hỏi những câu bình thường. Trương Tử Cẩn đã hơn 28 năm không được hồi sức, hồi sức một lần thì thực sự rất chán.
Câu hỏi này đương nhiên hai phiếu đồng ý, Hạ Tử Du hỏi câu cuối cùng: "Nếu tổ chương trình chỉ cho hai tệ, bạn sẽ giải quyết thế nào, hãy trả lời bằng miệng đi, Tử Cẩn trước."
Trương Tử Cẩn tức giận nhìn Hạ Tử Du cười, giọng nói bình thản: “Tôi sẽ đặt hai tệ này trước mặt Xuyên Chính, sau đó nói với anh ấy đây là tiền quà tôi sẽ tặng cho anh trong đám cưới. "
Hạ Tử Du và Xuyên Chính đã nhận được giấy chứng nhận, nhưng họ chưa tổ chức đám cưới.
“Ồ, Tử Cẩn. Tôi thực sự rất vui.” Hạ Tử Du tránh ánh mắt cắn rứt của Trương Tử Cẩn, nhìn Sở Kiều: “Sở Kiều, còn bạn thì sao?
Sở Kiều trên mặt trầm tĩnh, trịnh trọng nói: "Tôi đi mua một cái bát."
“Mua một cái bát?” Hạ Tử Du nói nàng không thể mua một cái bát với giá hai tệ, nhiều nhất nó là một chiếc bát sứ nhỏ đơn giản nhất. “Vậy thì sao?
Sở Kiều cười nhẹ nói: “Vậy thì tôi sẽ cầm bát đi cầu xin. Không còn cách nào khác, khán giả sẽ nghĩ chương trình là ép khách mời đi ăn xin. Cho nên, chương trình không thực sự trả hai tệ là được rồi. "
Hạ Tử Du gần như nghẹn lời trước câu trả lời này, các nhân viên có mặt cũng không thể nhịn được nữa, tất cả đều bật cười. Trương Tử Cẩn cũng mang theo ý cười trong mắt, bất lực lắc đầu.
Nhân viên đưa phong bì chứa tiền cho Hạ Tử Du, ánh mắt mong đợi của Sở Kiều sáng lên theo từng cử động của cô.
Hạ Tử Du cười, nói: "Chúc mừng hai người đã trượt kỳ thi về sự hiểu biết ngầm. Để tôi thông báo nhiệm vụ đầu tiên của hai người, đó là dùng số tiền được gói gọn trong lá thư này để làm món ăn lãng mạn và 4 món thịt cùng 1 món súp, bạn có thể lái xe đến thị trấn cách đó nửa giờ để mua thức ăn. Chi phí xăng dầu lần này sẽ do chương trình chịu. "
Trương Tử Cẩn nhìn phong thư trong tay, "Bốn món thịt và một canh, thật sự có giá bao nhiêu?"
Trương Tử Cẩn cho rằng hai người không thể hoàn thành xuất sắc như vậy, dù sao thì đối với nguyên liệu trong ba ngày hai đêm, vài trăm tệ cũng không phải là thừa đúng không?
Suy nghĩ của Sở Kiều cũng giống cô, nàng nghĩ nhóm chương trình này lại kén chọn như vậy.
Hạ Tử Du cảm thấy những gì cô nói tiếp theo có thể không giúp được gì ngoài việc đánh bại bản thân, nhưng cô vẫn phải nói.
“Năm mươi nhân dân tệ.” Hạ Tử Du vẫn mỉm cười, mặc dù biểu hiện của Trương Tử Cẩn thoáng chốc thay đổi. Chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là cô sợ show diễn của mình.
"Ngoài ra, như một hình phạt cho câu trả lời sai của bạn, đội ngũ chương trình sẽ gửi cho bạn sáu chú gà con, hôm nay cho đến khi bạn đi ngủ, chúng sẽ chơi một vòng hoa dại ven đường. Chúng tôi sẽ cho bạn vài phút để chơi trò lãng mạn nhất. "
Sở Kiều không thể cười hay khóc.
Trương Tử Cẩn: "... Bây giờ tôi có thể bỏ buổi diễn không?."
"Không được." Hạ Tử Du cười liếc nhìn thời gian "Đi chợ về cũng gần một giờ, muốn đi chợ thì bắt đầu ngay từ bây giờ."
Trương Tử Cẩn: "..."
Hạ Tử Du: "Chúc bạn có một tân hôn hạnh phúc tại đây."
...
Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Ngươi đang làm khó ta. Hạ!Tử!Du.
Sở Kiều: Đừng hái hoa dại bên đường~