“Ô ô ô! Tiểu thư, thấy ngài thật là tốt a!” Tiểu Đậu vừa xoa nước mặt vừa nói.
Chỉ là với thân thể của nàng, bộ dáng này ngược lại có chút ngộ độc.
“Không tốt! Khụ khụ! Ta nôn!! Ọe!”
“Manh muội chất giọng, thân hình đại thúc! Quỷ nha!”
...
Linh Lung Tử Trân xoa xoa đầu của Tiểu Đậu: “Tốt! Không khóc! Ta tưởng ngươi chết rồi?”
Tiểu Đậu: “...”
Tiểu thư nha? Ngươi lời thoại có chút vô văn hóa đấy biết không? Vừa gặp lại liền nói ta chết?
“Tiểu thư, ta thật ra đã chết rồi! Chỉ là hóa thành Lệ Quỷ bị Chủ Thượng cho kéo lên thôi!” Nàng vừa nói vừa chỉ Lưu Tử Tinh.
Linh Lung Tử Trân liếc hắn một cái, ánh mắt âm trầm như muốn ăn thịt người...
Lưu Tử Tinh: “...”
Nhầm lẫn một xíu, ta trả 6 viên Linh Thạch làm bồi thường được chưa...
Đương nhiên hắn là không dám nói ra, Linh Lung Tử Trân cho hắn một cảm giác đơn giản là đánh không lại, uhm...Bất lực...
Bỗng dưng có chút nhớ nhà, trốn ở một góc lặng lẽ rút vòng quay...Emma thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!!
Lưu Tử Tinh không nhớ đây là lần thứ mấy suýt chết rồi, nói rõ ràng toàn sa điêu, tiểu quái đâu?
Tiểu Đậu nhìn tràn đầy sát khí Linh Lung Tử Trân liền nhanh chóng can ngăn: “Tiêu thư! Ngài đừng gϊếŧ Chủ Thượng a! Ta và hắn có giao dịch...”
Lưu Tử Tinh ánh mắt nhìn Tiểu Đậu hơi biến, con ma này nuôi không sai a!
“Bất quá phế đi có thể, đừng gϊếŧ liền được...”
“???” Lưu Tử Tinh mặt đầy dấu chấm hỏi, tình người ở đâu?
Tiểu Đậu: Ép buộc sức lao động, luật hoa quả không chừa một ai!
Linh Lung Tử Trân nghe vậy thì mỉm cười: “Ngươi nha, học ở đâu ra cái thói xấu này?”
Tiểu Đậu thè lưỡi, bộ dáng vốn dĩ manh manh, nhưng thực chất lại là ghê tởm...
Lưu Tử Tinh cảm thấy bụng mình cồn cào, thế giới này toàn cực phẩm a...
Tiểu Đậu từ trong người lấy ra một viên ngọc châu màu đen ném cho Lưu Tử Tinh: “Chủ Thượng, theo giao kèo, ta đưa ngươi bảo vật!”
Lưu Tử Tinh tiếp lấy viên hắc châu, bất quá nước dãi tại sao lại nhiều như vậy?
Đơn giản chùi một cái, thu hắc châu vào trong Túi Trữ Vật.
Lưu Tử Tinh ý định giải trừ Khế ước với Tiểu Đậu thì bị Linh Lung Tử Trân giành nói trước: “Không cần.”
Vừa nói xong, trong tay nàng xuất hiện một chiếc bảo tháp, Tiểu Đậu đơn giản bị hút vào trong.
Lưu Tử Tinh đồng thời còn cảm thấy được liên kết giữa cả hai bị đứt gãy, trong lòng líu lưỡi, đại năng thủ đoạn nhiều như vậy a?
So sánh với Lâm Phong dạng này trùng sinh, Lưu Tử Tinh cảm thấy Linh Lung Tử Trân mạnh hơn rất nhiều...
Tuy không hiểu 3 kiếp nàng trải qua cái gì, nhưng thực ra Lưu Tử Tinh cũng không muốn biết...
Linh Lung Tử Trân trong khái niệm của hắn là mạnh, thô, hơi cục súc...
Bắp đùi của đại lão hắn tuy rất muốn ôm nhưng giống Linh Lung Tử Trân thì miễn.
Sẽ bị đánh chết...
Lưu Tử Tinh thấy Linh Lung Tử Trân cười lạnh nhìn mình, có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định thì chắp tay nói: “Gặp tức là duyên! Duyên tức sẽ đoạn! Hai ta tới đây đã đủ rồi! Cáo từ!”
Vừa nói, hắn không để ý tới đám người, bật xi nhan lên liền chạy...
Quân Thiên Tú nhìn bóng lưng mờ nhạt của Lưu Tử Tinh, trong lòng âm thầm thở dài: ‘Ai, tốt da mặt, nói chạy liền chạy...’
Sờ sờ mặt chính mình, Quân Thiên Tú không biết đến bao lâu bản thân mới luyện tới cảnh giới đó, hố đồng đội không thấy day dứt lương tâm, thấy kẻ thù liền chạy mà không thấy xấu hổ, thấy đứa con cho 5 viên Linh Thạch liền không nhận...
Đột nhiên một bàn tay chạm vào vai của hắn, Quân Thiên Tú theo bản năng xoay lại đánh một quyền.
“Bành!” Bạch Linh Ca dễ dàng dùng tay chặn lại, liếʍ liếʍ môi nói: “Lão Quân, ngươi đây là ý gì?”
Quân Thiên Tú nhìn Bạch Linh Ca bộ dáng, nhất là khuôn mặt da^ʍ dê kỳ cục vốn dĩ lúc trước không có thì nhíu mày nói: “Lão Bạch, tuy ta và ngươi quen mới gần đây! Nhưng ngươi so với trước thay đổi hơi nhiều à nha!”
Bạch Linh Ca nhớ tới cái kia Công Pháp cùng với bản thân thay đổi thì rợn run, nhanh chóng chính chắn trở lại ho khan một tiếng: “Khụ khụ! Nhầm lẫn một xíu! Đúng rồi Lão đại đâu?”
Quân Thiên Tú nhìn đằng xa...
“Đừng!! Đừng lại đây!!!”
“Hừ! Ta có thể không gϊếŧ ngươi! Nhưng cũng phải thu một chút lợi tức a...”
“Không!! Ta cho ngươi 6 viên Linh Thạch, làm ơn cút xa ra!!”
“Nam nhân! Ta sẽ cho ngươi biết cái miệng hại cái thân đạo lý đó ý nghĩa ra sao! Không phải là muốn nhận con sao?! Ta cho ngươi tuyệt hậu!!”
“Thứ đàn bà điên!! Triệu Vũ! Quân Thiên Tú! Đám người các ngươi nhanh cứu ta!!!”
...
Quân Thiên Tú: “...”
“Ta không biết hắn ở đâu...Mà nói tới ngươi đi, ta cứ tưởng ngươi phải chết rồi chứ?” Quân Thiên Tú xoay qua nhìn Bạch Linh Ca, ánh mắt có chút quái dị, có chút nhịn cười...
Bạch Linh Ca thở dài một hơi, từ từ cảm thán: “Từ trước tới giờ người của Bạch Gia đều là sợ chết! Nhưng bây giờ ta cảm thấy cái chết cũng không có mấy đáng sợ...”
Quân Thiên Tú nghe vậy thì cũng đồng cảm vỗ vỗ vai của hắn, chỉ sợ thanh niên đã bị chấn thương tâm lý không hề nhẹ...
Ai...Giảng hòa thứ này, quá tổn thương danh dự a...
Bạch Linh Ca: “Ta cảm thấy nếu như gặp kẻ địch mạnh, bản thân sẽ không còn sợ hãi nữa mà trực tiếp đối diện với hắn.”
“Dù sao thì ta đã có biện pháp bảo mệnh...”
“...”
“Ngươi muốn học không?”
“Cút!”
...
Lưu Tử Tinh một mặt tuyệt vọng té xuống đất nhìn Linh Lung Tử Trân trong tay cầm đoản kiếm từ từ đi tới.
Chim nhỏ trong ống quần: ‘Chạy nhanh đi thằng khốn! Chạy nhanh!!’
Lưu Tử Tinh cả người không biết vì lý do gì vừa chạy chưa được bao lâu liền vô lực không thể di chuyển, bây giờ chỉ cầu mong cho những người anh em thiện lành quay lại cứu...
“Linh Lung cô nương! Ta ngươi tính ra cũng đâu có thù oán gì cơ chứ? Nói chi ta còn giúp ngươi đem Tiểu Đậu cô nương trở về! Lấy oán báo ơn! Luật hoa quả không chừa một ai a!”
Linh Lung Tử Trân mỉm cười, cước bộ vẫn không hề dừng lại, từ từ tiến lên.
Lưu Tử Tinh đáy quần lạnh lẽo, Lưu Gia chỉ sợ không có người nối nghiệp a...
Bất quá tại sao lại có chút sáng?
Một hào quang màu trắng ngay thời khắc này đột nhiên lóe lên.
Linh Lung Tử Trân biến sắc, trong tay đoản đao nhanh chóng chém xuống!
Đám người nhanh chóng biến mất, nhưng trước lúc đó lại vang lên thanh thúy một tiếng chặt thịt, một cục thịt dư bị chém ra ngoài...
...
Lưu Tử Tinh hai mắt từ từ mở ra, trước mặt lại là vài ba cái người xa lạ, địa điểm thì có chút quen thuộc, uhm? Đây không phải là cổng vào Bí Cảnh sao?
Sờ sờ xuống dưới đũng quần, Lưu Tử Tinh cảm nhận được tiểu đệ còn nguyên thì hơi nhẹ thờ ra.
“A!!!!” Một tiếng la hét vang vọng ngay sau đó, tiếng hét thảm thương vô cùng, nghe vào làm cho bất cứ người nào cũng không thể rợn run...
Lưu Tử Tinh theo bản năng lại sờ sờ xuống dưới đũng quần, vẫn còn nguyên a? Thế là tên nào hét?
Theo dấu nơi phát ra tiếng hét thất thanh, Lưu Tử Tinh phát hiện một thanh niên tay ôm đũng quần, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó....
Sắc mặt hắn xanh dờn, môi trề ra, hai mắt trợn trắng, lưỡi thè ra ‘sung sướиɠ’...
Lưu Tử Tinh nhìn xuống dưới, thấy dưới quần hắn mất đi một cục.
“Quả táo a!” Lưu Tử Tinh lắc lắc đầu, thật là xui xẻo, không hiểu tại sao lại bị chặt...
Lý Tư Đồ vị kia Sát Tinh Điện Trưởng Lão nhanh chóng chạy tới bên cạnh thanh niên, hét lên đầy tức giận: “Thiếu Chủ!!! Là ai đã làm ngươi thành ra như bây giờ!!!”
Sát Thiên Kiệt tay cố gắng hết sức nâng lên, chỉ về phía Lưu Tử Tinh: “H...ắn!”
Nói xong liền ngất, chỉ chừa lại Lý Tư Đồ hét lên đầy tức giận: “A!! Tiểu nhi!! Ngươi lại dám làm hại ta Thiếu Chủ!!”
Lưu Tử Tinh: “?????”
Lưu Tử Tinh thề, bản thân chưa có đánh nhau với tên đó một lần, thế quái nào bây giờ lại bị đổ tội???
Tịnh Ninh hừ lạnh, không biết từ đâu đi ra chắn ngay trước mặt Lưu Tử Tinh: “Hừ! Lý Tư Đồ! Có ta ở đây ngươi đừng hòng làm bậy!”
Lý Tư Đồ cắn răng nghiến lợi, khí tức ngay thoáng chốc bùng nổ.
Lưu Tử Tinh chỉ cảm thấy thân thể mình nặng vô cùng, ánh mắt đảo chuyển một hồi, Chân Khí đảo ngược, từ bức bản thân thổ huyết: “Phốc!!!”
Hắn sắc mặt tái nhợt, run rẩy chỉ Lý Tư Đồ: “Thái Thượng Trưởng Lão...Hắn đánh ta....”
Tịnh Ninh: “...”
Lý Tư Đồ: “...”
Quân Thiên Tú: “Hảo thao tác!”