Chương 72: Chặn Cướp

Lưu Tử Tinh cứ như vậy không có việc gì bước tiếp, Tinh Tinh cũng không gào rống gì, nó như đờ đẫn mà nhìn Lưu Tử Tinh tiếp tục bước đi, trong mắt đồng tử trắng xám mịt mờ tử khí.

Sau đó bắt đầu từ chân cả người của nó khó hiểu khô kiệt như bị hấp thu hết chất dinh dưỡng!

Tinh Tinh chết đến không thể chết hơn! Lưu Tử Tinh dùng một cách thần kỳ nào đó đã gϊếŧ chết con Tinh Tinh này!

Mê vụ không biết từ khi nào đã biến mất, Lưu Tử Tinh lặng yên vác trường kiếm đi tiếp.

Lúc này từ trên một ngọn núi có một đôi mắt mở ra liếc nhìn Lưu Tử Tinh, sau khi quan sát một hồi thì đôi mắt trong bóng tối này khép thành nguyệt nha bộ dạng, xem ra rất vui vẻ.

Tiếp theo một cảnh tượng quái dị hiện lên, ở ngọn núi đó bắn lên một tia sáng chiếu thẳng vào Túi Trữ Vật của Lưu Tử Tinh.

Đồ vật kia tiến vào trong! Nhưng Lưu Tử Tinh lại không hề hay biết, ý thức của hắn lúc này rất mỏng manh, có thể nói là đã bị nhấn chìm vào trong ma tâm!

...

Phía bên ngoài, cửa đường đã bị 5 cái thanh niên cho chặn lại, bên trong mập mạp thanh niên nhìn còn lại người đều rời đi thì có chút xôn xao bất định nói: “Lão Đại, chúng ta thực sự phải đợi ở đây sao? Tại sao không đi sâu vào trong tranh đoạt?”

Thủ lĩnh của đoàn người tức giận đánh vào đầu của cái mập mạp này, tức giận nói: “Ngươi bị ngốc sao? Trong 5 người chỉ có mình ta là Trúc Cơ Cảnh, bọn người kia đều không yếu, đi vào trong thì tranh như thế nào? Thà rằng ta đặt cược một lần đợi xem có ai ra ngoài hay không, nó không tốt hơn sao?”

Cái kia mập mạp gật gật đầu, tuy rằng không quá tin tưởng nhưng dù sao lời của thủ lĩnh nói là không sai! Bọn họ cho dù có vào trong đi nữa cũng tranh không lại!

Tán tu có khó khăn ở chỗ nhân lực! Nếu như mạnh đến càn quét hết toàn bộ thì không sao chứ giống bọn họ nửa nạc nửa mỡ liền không thể tham gia tranh đoạt!

Đại thế lực có lực lượng hùng hậu! Tán tu lại khó hơn rất nhiều!

Đột nhiên cái kia thủ lĩnh làm cái im lặng động tác, sau đó cười nói: “Có kẻ đi ra ngoài! Ta đoán quả nhiên không sai!”

Bạch Linh Ca từ Thánh Nhân Lộ bước ra, cả người khó chịu uể oải, hắn nhận được một cái truyền thừa phải nói là hố kinh người...

Lúc này bên kia 5 người cũng đã xác định được thực lực của Bạch Linh Ca thì mắt sáng lên, từ từ rời đi nơi ẩn nấp.

Sau đó phân biệt bao vây lấy Bạch Linh Ca, cái kia mập mạp hung tợn nói: “Đường này ta mở, cây này ta trồng! Muốn đi qua thì hắc hắc!”

Bạch Linh Ca: “...”

“Lão ca, ta thật không chơi gay...”

Mập mạp: “...”

Cái kia thủ lĩnh tức giận trừng cái này mập mạp, sau đó lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, khôn hồn thì giao ra toàn bộ đồ đạc của ngươi! Bằng không thì đừng trách Cừu Minh ta vô tình!”

Bạch Linh Ca: “Nói thật, ta không có đồ đạc gì ngươi tin không?”

Cừu Minh liếc đánh giá Bạch Linh Ca, cổ đeo trang sức, tay hai ba chiếc nhẫn, Túi Trữ Vật cũng có hơn 4 5 túi...



Cừu Minh cười âm trầm: “Haha! Haha! Ta tin! Ta tin!! Ta tin cái đầu người!!!”

Vừa nói hết lời, hắn tức giận rút ra bảo đao bên hông! Trực tiếp chém vào cổ của Bạch Linh Ca!

Người sau sợ hãi định chạy trốn nhưng do khoảng cách quá gần nên cũng làm không được việc gì, chỉ đành dùng ra truyền thừa mới nhận được.

“Bất Hoại Kim Cương Công!!” Thân thể của Bạch Linh Ca kim quang đại phóng, giống như một pho tượng làm bằng vàng đồng dạng! Mùi hương cũng biến đổi! Mùi tiền a!

“Keng!!” Bảo đao chém mạnh vào cổ của Bạch Linh Ca, vô số tia hoa lửa bắn ra nhưng chỉ để lại một vết trầy xước!

5 người cùng trầm trồ mà nhìn Bạch Linh Ca, tiểu tử này luyện là cái gì thần công!!

“Má! Lão tử không tin tà!!” Cừu Minh tức giận hét lên, trong tay bảo đao như có tiên huyết chảy xuống: “Ẩm Huyết Đao!”

“Keng! Keng! Keng!” Bất quá sau một hồi liên tục công kích, Bạch Linh Ca vẫn bình thường như không có việc gì, kim quang vẫn chói mắt như thường, Cừu Minh thì bắt đầu thở hồn hển mệt mỏi.

Hắn sợ hãi nói: “Ngươi...Ngươi là cái gì quái vật!!”

Bạch Linh Ca lúc này có chút lưng lưng, một mặt kiêu căng nói: “Chém! Chém nữa đi! Mẹ nó bên này còn nhức này! Chém cho Bạch Gia Gia ta xem nào!”

Hắn đã hoàn toàn quên luôn cái gọi là Bạch Gia Gia Quy! Hoàn toàn quên a!!

5 người Cừu Minh: “...”

Mập mạp lúc này bước ra, một mặt lão luyện nói: “Lão đại ngươi đừng sợ hắn! Chắc chắn tên này dùng tà ma thủ đoạn! Chỉ cần đợi hết Chân Khí chúng ta lại xiên hắn!”

Cừu Minh mắt phát sáng: “Ý kiến hay!!”

Bạch Linh Ca nghe vậy thì cười như điên: “Hahahaha!! Các ngươi nghĩ thực lực của ta yếu sao?”

Cừu Minh ánh mắt biến đổi: “Chẳng...Chẳng lẽ nào....”

“Hahaha! Ngươi nghĩ tới rồi sao! Đáng tiếc đã muộn! Chết hết cho ta!!” Bạch Linh Ca đã nghĩ bản thân rất cao cường thì làm sao dừng lại được nữa, hắn trở nên cuồng loạn vô cùng mà tấn công Cừu Minh!

Cừu Minh nhìn kim sắc quyền ấn thì sợ hãi hét lên tuyệt vọng: “Không!!!”

Bạch Linh Ca cuồng cười: “Hahahaha! Chết!!”

Chỉ là sau một lúc, Cừu Minh chỉ cảm thấy chính mình bị ai đó cho ‘đánh yêu’ một cái...

Cừu Minh: “...”

Bạch Linh Ca: “...”

Rốt cuộc hắn đã bị kéo về hiện thực, cảm nhận trong người Chân Khí không ngừng hao tổn, Bạch Linh Ca đã chuẩn bị trốn khỏi đây...



Nhục nhã sao? Bạch Gia không biết hai chữ Nhục Nhã viết như thế nào!! Thế nên hai chữ này không tồn tại!

Bạch Linh Ca ho khan một tiếng: “Khục! Các ngươi tiếp tục, ta không làm phiền!”

Nói xong hắn hai chân vận lực định bỏ chạy nhưng cái kia mập mạp quá cơ linh, vừa nhìn đã biết được ý định của hắn! Trực tiếp cho một cái hổ mập vồ mồi! Tóm lấy chân của Bạch Linh Ca!

Bây giờ Bạch Linh Ca đã bắt đầu hoảng loạn, điên cuồng đạp vào mặt mập mạp: “Ngươi buông ra! Buông ra!!”

Mập mạp cười đáng khinh: “Hắc hắc! Một hồi ta sẽ cho ngươi biết bản đại gia lợi hại!!”

Bạch Linh Ca cả người lạnh run, tuy bây giờ tiểu đệ là dùng không được nhưng hắn cũng không muốn chơi gay a!!

Đột nhiên một người hét lên: “Lão Đại! Còn có người xuất hiện!”

Cừu Minh liếc đằng xa thông đạo, thấy một bóng dáng từ từ đi tới, người đó tóc dài chạm đất, mái tóc màu hồng đỏ như linh xà một dạng không ngừng tung bay.

Tuy không thấy khuôn mặt nhưng Bạch Linh Ca cũng biết đây là ai, hắn hoảng loạn hét lên: “Lão đại cứu ta a!!”

Lưu Tử Tinh không đạp lại Bạch Linh Ca mà từ từ kéo trường kiếm đi tới.

Cừu Minh nhìn Lưu Tử Tinh tràn đầy đề phòng, hắn không có ngu dốt đến mức bị đồng tiền làm cho mù mắt! Lưu Tử Tinh quỷ dị chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng đã quá rõ!

Bạch Linh Ca cũng nhận thấy điều này, khác với bình thường, Lưu Tử Tinh tuy phúc hắn nhưng tỏa ra một loại hơi ấm áp làm người an tâm, lúc này thì lại khác hoàn toàn như thể hắn là một con quỷ đói mới từ địa ngục lao lên, tràn đầy đói khát mà đi săn tìm con mồi!

Cừu Minh không dám làm bậy, hét lên: “Bỏ xuống tiểu tử kia! Chúng ta nhanh rút!”

Mập mạp vừa nghe vậy thì bỏ ra Bạch Linh Ca, đứng lên đi về phía bốn người còn lại, nhìn Lưu Tử Tinh đầy hoài nghi từ từ lui về sau.

Bọn họ cũng chưa hoàn toàn chạy mà là đánh giá tình hình, đây cũng là quyết định sai lầm nhất của bọn họ!

Lưu Tử Tinh tay giơ lên, Thanh Long phù văn hiện đầy trên cánh tay, sau đó khó hiểu xuất hiện màu đen khí vụ từ từ tằm ăn những cái này phù văn, xánh lá phù văn dần chuyển đen, một cỗ lực hút xuất hiện trên màu đen phù văn!

Lưu Tử Tinh khàn khàn nói: “Mộc Long Đằng!”

“Phốc! Phốc!” Dưới đất trồi lên Mộc Long Đằng, vốn dĩ xanh lá Mộc Long Đằng lúc này đen như mực, vô số gai nhọn xuất hiện bên trên tô thêm phần dữ tợn.

Đám người kinh ngạc còn chưa phản ứng kịp thì Mộc Long Đằng đã khóa chặt lại bọn họ.

Cái kia Cừu Minh định dùng bảo đao chém nát những cái này Mộc Long Đằng nhưng sau đó chỉ có một trận vô lực, cả người bắt đầu choáng váng, da thịt bên trên bắt đầu khô lại và nứt mẻ!

Cừu Minh đã thấy sợ! Định mở miệng xin tha thì Lưu Tử Tinh dang rộng bàn tay bỗng dưng bóp chặt!

Một cảnh tượng kinh khủng hiện ra, Mộc Long Đằng cuộn thành trái banh bộ dáng, vô số tiếng hét thảm cùng xương cốt vỡ nát âm thanh vang lên, máu tươi nhuộm đỏ cả Mộc Long Đằng!

Lúc này Phệ Thiên mới từ Bách Thú Lộ đi ra, miệng còn ngâm nga hít sáo, nhưng khi quan sát thấy Lưu Tử Tinh bộ dáng thì trực tiếp im lặng, nuốt một ngụm nước bọt, miệng khan cổ đắng mà nói: “Xong...”